Duật Thiên cứ thế cắm rễ ở ngày qua ngày. Cũng đa, gần thời gian Kiều Ngôn sẽ về. Duật Thiên có chết cũng không nghĩ đến Trình Khương sẽ trực tiếp bắt cậu đi ngay trong dinh thự.
“…” Đáng lẽ cậu nên bất chấp luật thời không mà giết chết nam chính ngay khi còn có thể.
Duật Thiên ngồi đối diện Trình Khương, tay cầm lưỡi dao nhọn chỉa về hắn. “Ha, lại bị Kiều Ngôn phá hoại kế hoạch à.” Duật Thiên khinh bỉ cười hắn, giọng nói không chút có nhân tính. “Ngươi bây giờ ra thành dạng này, cũng là do bản thân ngươi làm ra.”
Trình Khương im lặng, bộ dạng hắn bây giờ nhẹm nhuốc bẩn thỉu, đầu tóc rối loạn, quần áo xộc xềm, đâu còn dáng vẻ hào nhoáng lúc trước. Trình Khương vuốt tóc mình, giọng khàn khàn nói. “Ngươi cũng tự xem bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào.”
“Ít nhất ta sạch sẽ hơn ngươi.”
“…”
“Cũng không phải là phần tử tội phạm cấp cao bị truy nã. Ngươi sống còn tốt chứ?”
“…” Sống tốt em gái ngươi! Trình Khương liếc mắt rồi rời đi. Cánh cửa thép đóng sầm lại vang dội. Duật Thiên vuốt ngực thở.
Làm vậy cho ai xem chứ, ngươi đừng ỷ ngươi là nam chính là ta không dám đánh ngươi.
Nam phụ phản diện ta còn dám cắn cơ kìa.
….
Kiều Ngôn lúc về dinh thự thì liền lên lầu tìm cậu, kết quả kêu khan cả họng cũng không thấy đâu. Kiều Ngôn mới biết vợ mình bị con chó điên nào đó bắt đi. “Phân chia người ra tìm, ta muốn em ấy còn sống hoàn hảo.”
Kiều Ngôn sầm mặt liếc nhìn đám người trước mặt mình. Cả đám bị nhìn liền run rẩy.
“Còn không mau đi!”
Vậy là một đám người như được ân xá mà chạy. Lão đại hôm nay quá đáng sợ.
Kiều Ngôn xoa xoa mi tâm. Đừng để ta biết con chó điên nào làm. Không đem ngươi dìm nước chết ta theo họ mi.
…..
Mặc dù chẳng hiểu Trình Khương giam cậu ở đây làm gì nhưng cậu cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi. Càng ngày càng yếu đi, ‘Duật Thiên’ đã mấy ngày cũng chẳng thấy đâu.
Khụ khụ.
Cơn ho lại ập đến, Duật Thiên cảm giác ở cổ họng của mình mắc phải cái gì đó. Dù ho cỡ nào cũng không rơi ra. Cậu hơi nghi ngờ cái ngày mình thăng thiên sẽ không còn xa nữa.
Duật Thiên nhịp nhịp ngón tay của mình. Trong đầu suy nghĩ loạn tao bát nháo lên.
Cạch.
Cánh cửa sắt mở ra. Trình Khương bước vào với áo Blouse trắng. Một điềm báo không lành sẽ xảy đến. Hắn không nói gì, tay cầm roi da vút vút vào cậu.
Duật Thiên ốm yếu chỉ có thể chịu đựng, tay cầm chặt mảnh kim loại trên tay. Môi bị cắn đến bậc máu.
Sau khi đánh cậu, Trình Khương như vô hồn rời đi. Duật Thiên có thể chắc chắn tên này bị tâm thần rồi.
Chắc chắn tên tâm thần kia đã rời đi, Duật Thiên cạy một góc tường, ổ dây điện liền lòi ra, cậu liền chỉnh chỉnh sửa sửa rồi dùng mảnh kim loại mỏng chọt chọt dây điện đen.
Có chết ta cũng phải kéo ngươi đi theo. Đừng tưởng đánh ta là ta không dám phản kháng.
…..
Sau khi Duật Thiên đã mất tích cả tuần, Kiều Ngôn như muốn điên lên thì có một cái tin nhắn nhắn đến. Tin nhắn không số, không địa chỉ, chỉ vẻn vẹn một đám chấm chấm gạch gạch.
[ …. . .-.. .–. — . ]
Kiều Ngôn nhìn mật mã mà toát mồ hôi, tay run run rồi liền tốc hành chạy ra ngoài.
Là em ấy!
Cho người dò thăm tìm địa chỉ, Kiều Ngôn đi đi lại lại lo lắng không thôi. Gã xém quên mất rằng cậu cũng không phải là người hay bị khi dễ. Cậu là một người có tư duy rất nhạy. Mật mã vừa rồi cậu gửi chính là mã Mouse. Nếu dịch ra chính là [HELP ME]*
*phiên dịch:
H: ….
E: .
L: .-..
P: .–.
M: —
Ting.
Bất ngờ tiếng tin nhắn lại vang lên. Lần này lại là một đám số nhìn hoa cả mắt.
[8-15-1__8-1-9__211]
Khi nhìn thấy dòng số này, Kiều Ngôn như sắp hóa điên, liền vội vã chạy lên xe rồi lao đi như một cơn gió trong khi mọi người vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rốt cuộc lão đại đi đâu vậy?
Không một ai biết cả.
_______________________________
T/g: đố các bạn dòng số trên có nghĩa là gì?