Sau cuộc mây mưa không dứt, Duật Thiên nằm bẹp trên giường, mặt úp vào lồng ngực của Kiều Ngôn. Trên cơ thể nổi đầy vết xanh tím, người nhìn muốn liền đốt lên dục vọng.
Kiều Ngôn xoa xoa đầu cậu, môi nở nụ cười vô cùng đẹp, không phải là đẹp bình thường mà chính là đẹp tà mị ngay cả Duật Thiên nhìn cũng khó chống cự.
Giọng gã nhẹ nhàng như violin cất lên. “Hôm sau tôi có việc sẽ đi rất lâu, em ở nhà ngoan nhé.”
“Vậy còn công việc của tôi?”
“Yên tâm, tôi là nhà đầu tư, sẽ cho em nghỉ dưỡng thêm mấy tháng, trong lúc đó em sẽ không có hoạt động gì, cứ ở nhà chờ tôi về là được.”
“Anh ở hắc đạo, vì sao có thể nhúng tay vào giới giải trí được vậy.”
“Tôi có tiền.”
“…”
“Đập vài trăm triệu cho em, tôi không tiếc.”
“…” Duật Thiên câm miệng, mặt úp vào lồng ngực người kia, tay vẽ vẽ lên lưng gã. “Vậy đi bao lâu? Tôi không có nhiều kiên nhẫn.” Dù nói như vậy nhưng trong lòng cậu lại tình nguyện chờ gã. Có bao lâu vẫn chờ.
“Nhanh nhất khoảng 3 tuần. Yên tâm, tôi sẽ về đúng lúc.” Nói rồi gã hôn lên trán cậu, nụ hôn không có dục vọng, chỉ có yêu thương cùng sự cưng chiều vô hạn.
Trong lòng Duật Thiên như được nếm đường, cậu giang tay ôm hông gã, miệng thì thào.
“Nhưng thời gian của em không còn nhiều…”
“Hả?” Kiều Ngôn không nghe rõ cậu nói gì, hỏi lại câu vừa nói của cậu, cậu chỉ lắc đầu không có gì.
Hai người cứ nằm ôm như vậy cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Kiều Ngôn vang lên. Gã bắt máy rồi rồi ậm ừ vài câu, sao đó ngồi dậy dặn dò cậu. “Tôi có một số việc cần làm gấp, em ngủ đi, em cần gì thì gọi người hầu nhé.”
“Giờ này đi có vội quá không, nguy hiểm lắm đấy.”
“Em lo lắng cho tôi?”
“Anh nghĩ sao thì chính là vậy. Anh vui là được.”
Kiều Ngôn mỉm cười rồi hôn lên trán cậu, sao đó gã mặc quần áo, trước khi đi còn hôn cậu đến khó thở, Duật Thiên liền trả thù, cắn một cái lên xương quai xanh của gã.
Kiều Ngôn lắc đầu với hành động trẻ con này của cậu, chỉ xoa đầu một chút nữa rồi lưu luyến rời đi.
Duật Thiên lại nằm bẹp trên giường, nhiệt độ kế bên vẫn còn, một chút mùi hương thoang thoảng trong phòng. Duật Thiên cụp mắt xuống rồi ngủ.
…..
Duật Thiên ngủ rất lâu, đến khi mặt trời chiếu đến mông mới chịu tỉnh.
Cậu thay quần áo kín che hết vết hoan ái trên vổ và tay, đầu tóc chải gọn với cái phong cách như cũ – chải ngược ra sau.
Kiều Ngôn lúc trước nhìn thấy cậu chải tóc kiểu này rất không vui. Kết quả liền vò tóc cậu thành một đống rồi chỉnh sửa cho tóc che hết mặt. Lúc đó cậu hỏi lí do, gã liền nói làm như vậy sẽ che đi mặt cậu, sẽ không có ai nhận ra cậu trông rất đẹp. Duật Thiên chỉ biết câm miệng không nói.
Tư tưởng của lão đại, người thường không hiểu được.
…..
Đến phòng ăn, Duật Thiên mới ngồi xuống thưởng thức đồ ăn. Kiều Ngôn bảo trong dinh thự sẽ có người hầu nhưng từ sớm đến giờ cậu vẫn chưa thấy ai.
Bụng liền nghĩ ra ý định chạy ra ngoài. Kết quả ra đến tận cộng mới thấy có hai người mặc áo đen gác cổng, nhìn trông hung dữ vô cùng. Duật Thiên ỉu xìu đi về lại. Đánh không lại.
Trong khi đó hai người áo đen kia liếc mắt nhìn nhau đưa ra ám hiệu. “Chị dâu kìa!”
“Sao nhìn thấy chúng ta lại không vui vậy”
“Chắc là nghĩ lão đại ở bên ngoài nên chạy ra, kết quả không phải nên mới không vui”
“Ngươi nói có lý”
“Tình cảm lão đại và chị dâu thật tốt.”
…..
Duật Thiên vào thư phòng của Kiều Ngôn, bên trong có một cái bàn gỗ cùng ghế cao, bên trái và phải là tủ sách, ở góc tường là một bộ ghế tựa dài và bàn thủy tinh xinh đẹp. Kiều Ngôn nói rằng cậu có thể tùy tiện vào thư phòng gã để chơi vì nơi đó chẳng có gì quan trọng, chỉ có mấy cuốn sách cùng tài liệu rác nên cậu có xé ra rồi đốt lên nướng khoan cũng được.
Duật Thiên từ chối hiểu câu sau cùng.
Cậu đến gần tủ sách rồi chọn bừa một cuốn mà đọc.
Đến khi đọc hết cuốn sách đó, Duật Thiên mới nhận ra đã đến giờ chiều, lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. “Thưa phu nhân, tôi mang bữa tối đến cho người.”
Duật Thiên gập sách lại, giọng nói không to không nhỏ nói với cô hầu gái. “Đưa nó đến phòng tôi đi. Một lát tôi sẽ dùng.”
“Vâng. Mong ngài dùng sớm khi còn nóng, chủ nhân đã dặn dò.”
“Ừ.” Duật Thiên để cuốn sách lại vị trí cũ. Tiếng bánh xe cùng bước chân bên ngoài rời đi. Cậu quay về lại phòng của mình, bữa tối ba mặn một chay một tráng miệng kiểu Châu Âu. Duật Thiên không có ý kiến, chỉ lặng lẽ dùng bữa.
Sau khi ăn xong, cô hầu gái bước vào rồi đẩy xe thức ăn đi. Rồi cô hầu gái khác bước vào, trên tay cầm một số món đồ, đầu cuối xuống lễ phép nói. “Thưa phu nhân, tôi sẽ chuẩn bị nước tắm, một lát sau người có thể dùng được ạ.”
Duật Thiên không nói gì, chỉ gật đầu. Cô hầu gái đi vào phòng tắm, tiếng xả nước vang lên.
Duật Thiên đứng một bên, tay xoa cằm nhìn cửa phòng tắm. Cậu có cảm giác gì đó không chân thực, cô hầu gái này rất lạ, cụ thể lạ ở đâu cậu cũng không nhận ra.