Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 72:Nỗi sợ



Trẻ con thích bày trò nghịch ngợm nhưng lại ngoan ngoan nghe lời, quan trọng nhất vẫn là thái độ của người lớn lúc cương lúc nhu, tùy vào trường hợp mà xử lý. Đứa trẻ Điếu Trạch Nghiễn là kiểu người thích sự ngọt ngào, đôi khi lại thích tự ngược.

Dù vậy, sau lần đó trở đi An Hạ không còn thấy Điếu Trạch Nghiễn chơi game hay thức khuya, có thức cũng là vì chuyện học hành.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nói, Điếu Trạch Nghiễn vì An Hạ mà học lại cách trưởng thành, đứa con này của bà trước đây luôn được buông thả, giờ đây phải nghiêm túc lại.

Kết thúc kỳ thi học kỳ I, lớp bắt đầu chọn để chia ban Tự nhiên – Xã hội, An Hạ hiểu được năng lực bản thân, điền vào giấy hai chữ Xã hội, cũng chính vì việc này mà Điếu Trạch Nghiễn nhiều ngày mặt mũi khó coi, không ai dám đến gần.

Dù sao cũng chỉ tách lớp ba tháng, ngoài giờ học hầu như đều gặp mặt nhau, đối với An Hạ đây là chuyện tốt, cứ dính nhau cũng không phải hay. Còn việc quyết định trở thành cô giáo, An Hạ giấu kín, đợi khi nào chắc chắn đậu lúc đó mới nói cho mọi người trong nhà biết.

Trải qua kỳ nghỉ Tết yên bình, học kỳ mới bắt đầu, An Hạ cũng chuyển sang lớp khác, chính vào thời điểm này thái độ khó chịu và ấm ức của Điếu Trạch Nghiễn hiện ra rõ ràng, tuy anh không nói nhưng biểu hiện dễ dàng cho thấy được.

Tại lớp mới, An Hạ ngồi ở cuối lớp mới giống như vị trí ở lớp cũ, phía trên cô là một bạn nữ, bên bàn bên cạnh là một bạn nam đeo kính, lớp An Hạ học phần lớn đều là những người yêu văn ca, hội họa.

Theo như An Hạ cảm nhận ở lớp hiện tại, họ không quan tâm đến vấn đề xuất thân, chỉ cần chung sở thích sẽ rất dễ kết giao. Nếu ban đầu An Hạ vào lớp ai cũng thân thiện, trước đây cô đã từng không phải khổ sở đến thế, chỉ trong vài ngày cô hầu như quen được hết tất cả học sinh trong lớp mới.

Mới tách lớp được một tuần, An Hạ nghe Điếu Trạch Nghiễn than vãn như bị tách cả năm, tối nào cũng bên tai cô lải nhải không ngưng, duy nhất có một chuyện lặp đi lặp lại không bao giờ chán: “Không có cậu, tôi không thể tập trung làm gì hết”

Những lúc thế An Hạ chỉ biết cười trừ cho qua, từ hôm không học cùng, cô lên lớp ngày nào cũng thoải mái.

Buổi chiều đang ngồi trong lớp, An Hạ đưa mắt nhìn ra sân bên ngoài cửa sổ, khoảng cách từ tầng ba nhìn xuống trong một nhóm người, An Hạ vẫn có thể dễ dàng nhận ra Điếu Trạch Nghiễn.

Trong lòng An Hạ có chút chua xót lẫn hụt hẫng, từ đầu An Hạ biết Khả Vi chuyển vào chung một lớp với Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo, cô cố bắt mình không nghĩ ngợi lung tung nhưng thấy anh vui vẻ cười nói với Khả Vi, cô không thể không nghĩ đến.

An Hạ ở bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn chẳng có chủ đề chung để nói, nhưng Khả Vi bên cạnh anh lại có thể nói mãi không có điểm dừng, vì giữa họ có cùng một sở thích.

Nghỉ giải lao năm phút giữa hai tiết vào buổi chiều, cô bạn lớp trưởng có nhờ An Hạ đi cùng đến phòng giáo viên lấy tài liệu. Trong phòng giáo viên, lớp trưởng ôm sấp giấy dày, tò mò hỏi: “Dạo gần đây mình nghe nói Khả Vi thế chổ cậu, là thật à?”

An Hạ còn không hiểu tại sao lớp trưởng lại nhờ cô lấy tài liệu cùng, hóa ra cô bạn muốn hỏi về mối quan hệ giữa cô và Điếu Trạch Nghiễn. Nói như vậy cũng không sai, thời gian gần đây tần suất Khả Vi xuất hiện công khai bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn quả thật rất nhiều, An Hạ gượng cười: “Mình không để ý lắm”

Cô bạn lớp trưởng gật gù, không hỏi gì thêm.

Thà không nhắc, nhắc đến rồi lòng An Hạ cảm thấy không yên, cô còn nhớ trước đây Lý Thu Nhiên từ nói, sau khi An Hạ xuất hiện, cô là người đã thay chổ Lý Yên Tử, nói không chừng lần này Khả Vi sẽ thay thế chổ cô.

An Hạ ôm sấp tài liệu trong tay, lòng dạ cô còn nặng nề hơn nhiều. Lúc đi ngang lớp cũ, bước chân An Hạ tự động dừng lại ở cửa sau, bên trong lớp Khả Vi ngồi phía trước Điếu Trạch Nghiễn, quay xuống vui vẻ nói cười, Từ Tuấn Hạo ngồi chổ cô cũng hào hứng tham gia cùng.

Mi mắt An Hạ phũ xuống, lướt qua…

Từ Tuấn Hạo dựa tường, trong lúc nói chuyện nhìn ra ngoài cửa, vừa thấy bóng dáng An Hạ liền hối hả vỗ vào tay Điếu Trạch Nghiễn báo cho anh biết: “An Hạ kìa”

Điếu Trạch Nghiễn xoay đầu, bóng An Hạ vừa đi qua mất, anh lập tức đứng dậy nhanh chóng đuổi theo. Vừa ra ngoài, Điếu Trạch Nghiễn rạng rỡ, bước vài sải dài đã có thể giữ cô lại.

Cánh tay bỗng bị nắm, An Hạ giật mình theo phản xạ quay qua nhìn, Điếu Trạch Nghiễn cười tươi hơn ánh nắng mặt trời nhìn cô.

“Đi đâu?”

“Tôi đi lấy tài liệu”

Vừa mới nói xong, đống giấy tờ trong tay An Hạ đã bị Điếu Trạch Nghiễn cướp lấy. Anh cầm giúp cô, thong thả bước đi về phía trước, An Hạ ngơ ngác vội đuổi theo sau.

“Sao lúc nãy không vào?” Giọng điệu Điếu Trạch Nghiễn mang theo sự trách móc.

“Vào làm gì?”

“Cậu…” Điếu Trạch Nghiễn tức giận, lườm An Hạ: “Có ai đối xử với bạn trai tương lai như cậu không?”

Tim An Hạ đột nhiên đập mạnh, còn vài tháng nữa thôi cô phải thực hiện theo tờ cam kết. Nhớ đến An Hạ căng thẳng tột độ, nuốt khan nước bọt vài lần, ánh mắt hoang mang đảo khắp hành lang.

Khóe môi Điếu Trạch Nghiễn cong lên, dáng vẻ cực kỳ đắc ý, đợi có danh phận anh nhất định dùng chính danh phận đó bắt cô bù lại ngày tháng dài đằng đẵng mà anh đã chờ đợi.

Khi đến cửa lớp, An Hạ dừng lại lấy lại tài liệu trong tay Điếu Trạch Nghiễn, phũ phàng đuổi anh về lớp. An Hạ không hay biết, Điếu Trạch Nghiễn trong đầu đang lập ra ngàn lẻ một điều bắt cô phải làm sau khi cô phải tỏ tình. Nhìn thấy sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn không đổi ung dung trở về, An Hạ trở nên bất an trong lòng.

Vừa vào lớp, mọi người đã ồ lên trêu chọc An Hạ, lúc nãy bọn họ ở trong lén lút theo dõi cô và Điếu Trạch Nghiễn bên ngoài. An Hạ cười gượng gạo, đưa tài liệu cho lớp trưởng rồi nhanh chóng về chổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.