Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Chương 73:Đếm ngược



Sau ngày hôm đó, giờ ra chơi hay nghỉ trưa Điếu Trạch Nghiễn luôn sang tìm An Hạ, chính vì lẽ đó An Hạ lúc nào cũng bị bạn bè trong lớp chọc ghẹo.

Một buổi chiều cuối tuần, Điếu Trạch Nghiễn trốn tiết lớp anh chạy sang lớp An Hạ, giáo viên nhìn thấy cũng không dám nói gì.

Điếu Trạch Nghiễn ngồi bên trong góc nghịch tập sách của An Hạ, bỗng dưng bên trong quyển sách rơi ra một tờ giấy A5. Điếu Trạch Nghiễn cầm lên xem, bên trên tờ giấy là hình vẽ chân dung một chàng trai. Điếu Trạch Nghiễn ngẩn người xem xét kỹ lưỡng, càng nhìn càng quen mắt.

An Hạ từ trên bảng nhìn qua Điếu Trạch Nghiễn, vừa thấy tờ giấy trên tay anh, cô hoảng hốt giật lại giấu vội trong sách đang học, dạo gần đây cô được một người bạn trong lớp chỉ cho vẽ nên đã lấy Điếu Trạch Nghiễn làm mẫu.

Điếu Trạch Nghiễn chống cằm, cười cười nhìn An Hạ, chợt cảm thán: “An Hạ, từ khi nào cậu lại si mê tôi nhiều đến như vậy?”

An Hạ bối rối, mắt nhìn thẳng lên bảng, môi mím nhẹ, bị bắt quả tang thế này cãi đường nào cho thoát?

“Đừng lo, chẳng bao lâu nữa cậu chính thức có tôi rồi” Điếu Trạch Nghiễn thì thầm vào tai An Hạ rồi bày ra vẻ mặt tự đắc.

Biểu cảm trên gương mặt An Hạ cứng đờ, cứ vài hôm Điếu Trạch Nghiễn lại cố ý nhắc đến chuyện ngày tốt nghiệp khiến An Hạ vô cùng khổ tâm, cầu mong ngày đó đừng đến nhanh.

Nhưng dường như ông trời không nghe thấu lời cầu xin của cô, chớp mắt một cái ba tháng chia lớp kết thúc, An Hạ phải quay trở về bàn tay của Điếu Trạch Nghiễn.

Sắp tới là thi cuối năm, thi thử và thi đại học chính thức, cuộc sống của học sinh cuối cấp hiện tại chỉ tồn tại hai chữ Học và Thi. An Hạ lần đầu tiên cảm nhận được áp lực học hành, Điếu Trạch Nghiễn bên cạnh lại thong thả nói với cô: “Đừng lo, kết quả ra sao chúng ta vẫn học chung một trường”

Cũng vào khoảng thời gian đầy cam go này, Điếu Trạch Nghiễn bùng phát “sức mạnh tinh thần bạn trai”, mỗi buổi tối ngoài dạy kèm theo yêu cầu còn chủ động nấu đồ ăn khuya, cơm bưng nước rót cho An Hạ.

Trong nhà, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu nhìn anh đi đi lại lại, chăm lo cho An Hạ từng li từng tí, ba người chỉ biết cười yên lòng.

Bên ngoài nhìn vào ai cũng thấy Điếu Trạch Nghiễn đối xử tốt với An Hạ, nhưng chỉ có hai người lại khác đi hoàn toàn, có đêm An Hạ không giải được bài toán bị anh bắt giải cho xong mới được đi ngủ, cô phải cắn răng thức tìm cách giải bài, còn anh lại leo lên giường cô đánh một giấc ngon lành.

Sát ngày thi, An Hạ càng nỗ lực học hành để tương lai không phải hối hận, nét bút cuối cùng dừng lại, An Hạ thở phào nhẹ nhõm, đề bài cuối cùng trong ngày cũng đã giải xong. Nhìn sang bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn đã ngủ quên, tối nào cũng hành xác anh, An Hạ cảm thấy vô cùng có lỗi.

An Hạ đưa tay luồn vào tóc Điếu Trạch Nghiễn, những sợi tóc mềm mại dễ chịu, anh sinh ra trên đời thật sự có ý nghĩa.

Mắt Điếu Trạch Nghiễn mở ra, tay đưa lên nắm lấy tay cô, khẽ nở một nụ cười kỳ quái: “An Hạ, chuẩn bị tinh thần chưa?”

An Hạ gật đầu chắc nịch: “Tôi sẽ cố gắng để không phụ công sức dạy học của cậu”

Điếu Trạch Nghiễn ngồi thẳng dậy, siết chặt lấy tay An Hạ, giận dữ nói: “Ý tôi là hôm tốt nghiệp kia kìa”

An Hạ nhăn nhó, cố gỡ tay Điếu Trạch Nghiễn ra khỏi tay mình, đau đến quên nội dung quan trọng ngày tốt nghiệp. Cô gỡ từng ngón tay anh, khổ sở nói: “Hôm đó có gì cần chuẩn bị? Chẳng phải đến dự nhận bằng là được rồi sao… Á!!!”

Điếu Trạch Nghiễn siết tay mạnh hơn, anh cười lạnh: “Cậu muốn lật lộng?”

“Tôi không có” An Hạ đau đến nước mắt chảy ra.

Tay Điếu Trạch Nghiễn nới lỏng, anh nghiêm mặt hỏi: “Nói cho tôi nghe, hôm đó cậu định thế nào?”

“Định… cái gì?” An Hạ đầu óc còn mơ màng, đột nhiên bừng tỉnh, chuyện quan trọng mà lại quên mất. Cô cười gượng gạo: “Tôi không biết”

“Không biết?” Điếu Trạch Nghiễn lên giọng.

“Chẳng phải… để mọi thứ diễn ra tự nhiên sẽ tốt hơn sao?” An Hạ thật lòng trình bày.

Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn tốt hơn, mỉm cười gật gù: “Được, vậy tôi sẽ đợi cái tự nhiên của cậu”

An Hạ cười như không, nỗi khổ trong lòng liên tục gào thét.

Trải qua kỳ thi học kỳ và thi thử trôi qua êm đẹp, còn một tuần nữa là lễ tốt nghiệp, sau đó học thêm hai tuần cuối cùng của năm cấp ba, chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học lớn nhất nước.

Thấy An Hạ ngày đêm vùi mình trong sách vở, Điếu Trạch Nghiễn lấy tờ giấy ghi chú viết vài chữ rồi dán lên khung ảnh trên bàn học ngay trước mặt An Hạ để nhắc nhở cô.

Mỗi khi An Hạ nhìn vào tờ giấy màu vàng mà Điếu Trạch Nghiễn dán, cảm xúc cô tuột từ một trăm xuống còn không độ, mất hết ý chí học hành.

Anh viết “*An Hạ, tôi đợi cậu tỏ tình*”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.