– Bác sĩ ! Bác sĩ đâu nhanh lên !
Chiêu Lam la lên , tất cả bác sĩ liền chạy vào , Chiêu Lam lo lắng ngồi trước cửa phòng . Ba mẹ Nhật Vũ nghe tin của cô liền chạy vào bệnh viện :
– Chiêu Lam ! – bà Lệ Quân nắm tay cô
– Mẹ .. Mẹ ơi ! Nhật Vũ , anh ấy ho ra máu ! Con lo sợ quá mẹ ơi !
– Chiêu Lam , con bình tĩnh đi ! – ông Minh Vũ nói
– Nhưng ba ơi .. Nhật Vũ sẽ ra sao ?
Cánh cửa cứ mở cửa ra , rồi lại đóng vào . Chiêu Lam ôm mặt lo lắng thì điện theo của bà Lệ Quân reo lên :
– Alo !
– Bác biết rồi , bác về ngay !
– Gì vậy mẹ ? – Chiêu Lam nhìn bà
– Vũ Lam , nó khóc đòi mẹ với con ! Bây giờ mẹ về nhà con ở đây , có tin tức gì nhớ nói mẹ nha !
– Con biết rồi , ba đưa mẹ về đi ! 2 người cũng mệt lắm rồi mà !
– Ta đưa mẹ con về rồi vào ngay !
Ông Minh Vũ nói , Chiêu Lam gật đầu . Cả 2 ông bà bỏ đi , Chiêu Lam quay lại nhìn qua cửa kính cửa phòng bệnh . Bỗng một ông bác sĩ bước ra , Chiêu Lam bước tới :
– Chồng tôi sao rồi bác sĩ ?
– Xin lỗi nhưng cậu ấy bị trúng một loại độc , tôi xin lỗi nhưng loại độc này chúng tôi chưa nghiên cứu nên .. không có thuốc giải ! – ông bác sĩ cúi đầu
– Vậy chồng tôi sẽ chết sao bác sĩ ?
– Tôi xin lỗi nhưng tỉ lệ sự sống của cậu ấy rất thấp , xin gia đình hãy chuẩn bị tâm lí !
Chiêu Lam quay sang nhìn vào phòng , khuôn mặt Nhật Vũ phờ phạc hẳn đi , nhìn vào mà khiến tim cô đau nhói . Bước vào , cô ngồi xuống nắm lấy tay Nhật Vũ :
– Nhật Vũ , anh lại muốn bỏ rơi em và con sao ?
– Anh là một người đàn ông vô trách nhiệm !
– Chiêu ..Lam ! – Nhật Vũ nói khó khăn
– Sao ông trời lại muốn anh xa em chứ ? Nhật Vũ , anh cố lên ! – Chiêu Lam rơi nước mắt
– Sao..em lại khóc ? Anh không muốn nhìn em khóc đâu !
Chiêu Lam nhìn Nhật Vũ , nước mắt cứ rơi . Nhật Vũ đưa tay lên , lau đi nước mắt . Nhật Vũ mỉm cười nhẹ :
– Anh không thích em khóc , em cười lên mới đẹp biết không !
– Nhật Vũ !
– Anh xin lỗi , nhưng anh biết khi nói ra điều này , em sẽ rất đau lòng , anh không thể sống lâu hơn nữa nên anh xin em hãy kí vào đơn li hôn đi !
– Nhật Vũ , em không kí đâu !
– Chiêu Lam , anh xin em !
Nhật Vũ ôm ngực khó thở vô cùng , Chiêu Lam rơi nước mắt . Ôm chặt lấy cậu :
– Nhật Vũ , em sẽ còn đau lòng hơn khi không có anh bên cạnh , tất cả tội lỗi này là do em gây ra !
Nhật Vũ rơi nước mắt , tay ôm cô :
– Không phải lỗi của em , lỗi lá do ông trời cho ta gặp nhau mà không cho ta bên nhau !
Chiêu Lam rơi nước mắt thì nhớ ra điều gì đó , tay bấm dãy số :
– Linh Trân , cậu tới bệnh viện canh chừng giúp tớ được không ?
Một lát sau , Linh Trân và Thế Nam bước từ ngoài vào . Chiêu Lam quay lại hôn nhẹ vào môi Nhật Vũ , quay sang nhìn Linh Trân :
– Tớ đã biết ai có thể cứu Nhật Vũ ,2 người coi chừng Nhật Vũ giùm tớ !
– Chiêu Lam , chẳng lẽ ..! – Linh Trân nói
– Ừ ! Chỉ có anh ấy mới có thuốc chữa cho Nhật Vũ , dù bất cứ giá nào tớ cũng phải liều một phen ! 2 người chăm sóc Nhật Vũ nhé ! Tớ đi đây !
Chiêu Lam bỏ đi , Linh Trân nhìn theo mà lo lắng , Thế Nam ôm cô vào lòng an ủi :
– Chiêu Lam không sao đâu , em đừng lo quá !
– Em cũng mong là vậy !
Chiêu Lam chạy xe nhanh tới nhà …. Đình Phong .