Chiêu Lam chạy tới nhà Đình Phong , chạy xe vào sân . Tất cả người hầu cúi đầu :
– Cô chủ !
– Đình Phong đâu ? – Chiêu Lam lạnh lùng
– Dạ , cậu chủ trên phòng ! – bà quản gia nói cung kính
Chiêu Lam bỏ đi lên phòng cậu , Đình Phong khẽ nhếch môi , rốt cuộc cô cũng chịu mò tới .
– Em tới tìm anh có.. – Đình Phong đang nói thì
– Thuốc giải , nhất định anh có thuốc giải cứu Nhật Vũ ! – Chiêu Lam lạnh lùng
– Em nói gì vậy ? Sao anh lại có được thuốc giải anh chưa biết loại độc gì nữa làm sao có thuốc giải ?
– Anh…đừng nói nữa ! Bây giờ anh muốn gì mới giao thuốc giải !
– Haha , đúng với suy nghĩ của anh , có qua có lại mới được lòng nhau chứ !
– Nói đi !
– Ok , thứ anh muốn là thân xác của em !
Đình Phong nhìn cô mỉm cười , Chiêu Lam giật mình nhìn anh . Người trước mặt cô bây giờ là ai ? Ai đã lấy đi linh hồn của Đình Phong chứ ?
– Anh đưa thuốc giải cứu Nhật Vũ đi !
– Ok , anh tin em !
Đình Phong khẽ mỉm cười lấy điện thoại gọi cho ai đó .
– Thảo My , mau giải độc cho hắn đi ! Chủ tịch ra lệnh !
Chiêu Lam ngồi xuống sôpha , quả nhiên những lời anh nói trước đây đều là giả dối , một thiên tài của ngành y thì làm sao có thể bị chứng bệnh không chữa được chứ ? Cô quá ngu ngốc tin lầm anh rồi . Đang trong suy nghĩ thì điện thoại cô reo lên .
– Alo !
– – giọng Linh Trân hớn hở
– Linh Trân , chăm sóc Nhật Vũ thay tớ !
Chiêu Lam cúp máy đi , quay sang nhìn Đình Phong :
– Tôi muốn đi tắm !
– Ok , chúng ta còn nhiều thời gian em cứ thoải mái đi ! – Đình Phong khẽ cười
Chiêu Lam bước vào nhà tắm , nước mắt rơi ra . Cô tắm rửa thay đồ ra bằng chiếc khăn tắm quấn quanh người . Đình Phong nhìn cô liền nổi thú tính lên , ôm lấy cô hôn vào đôi môi . Chiêu Lam không trả lời , không phản kháng cứ nằm im trên giừơng . Đình Phong cởi bỏ hết đồ trên người ra , kéo chiếc khăn tắm quấn quanh người quăng xuống sàn , cúi xuống hôn vào cổ trắng ngần của cô , rồi cậu chiếm lấy cơ thể Chiêu Lam như một con thú đói khát suốt bao năm . Chiêu Lam đưa 2 tay siết chặt gối , nước mắt rơi ra . Việc này có thể cứu Nhật Vũ , cô sẽ không hối hận .
— Ngày hôm sau , Nhật Vũ sau ca phẫu thuật liền tỉnh dậy . Nhìn xung quanh :
– Nhật Vũ , con tỉnh rồi sao ? – ông Minh Vũ nói
– Nhật Vũ , cậu tỉnh rồi ! Mừng quá ! – Linh Trân cười tươi
– Ba … họ là ai ? Con đang ở đâu ? – Nhật Vũ nhìn Linh Trân
– Nhật…Vũ , tớ là Linh Trân mà ! Vậy cậu có nhớ Chiêu Lam không ? – Linh Trân hoảng hốt
– Chiêu…Lam , Chiêu Lam là ai ? – Nhật Vũ ngơ ra
– Nhật Vũ , cậu đừng đùa nữa ! – Thế Nam nói
– Cậu là ai ? – Nhật Vũ nhìn vào Thế Nam
– Bác sĩ ! Con trai tôi sao vậy ? – bà Lệ Quân lo lắng
– Do chất độc được đưa vào máu cậu ấy nên khi chúng tôi phẫu thuật giải chúng thì .. chúng tôi phát hiện khả năng trí nhớ của cậu ấy đã bị mất và thay vào đó cậu ấy đang chỉ có kí ức của Nhật Vũ lúc 10 tuổi thôi ! – ông bác sĩ nói
– Bác sĩ , vậy bao giờ Nhật Vũ phục hồi lại ! – Minh Thư hỏi
– Chuyện này chúng tôi không thể xác định , có thể là 1 ngày , 1 tháng hay 1 năm , thậm chí cậu ấy có thể sẽ quên đi mãi mãi !
– Bác sĩ , chúng ta vẫn có thể dùng phương pháp phục hồi trí nhớ mà !- Minh Thư nói
– Nhưng tình trạng của bệnh nhân đã một lần phẫu thuật để lấy đi máu bầm trong não nên việc dùng máy phục hồi kí ức là không thể !
Minh Thư gật đầu , bà Lệ Quân bước tới nắm tay Nhật Vũ .
– Nhật Vũ , con có nhớ Vũ Lam không ? Nó là con trai của con đó !
– Ơ , mẹ nói gì vậy ? Nhật Vũ chỉ mới 10 tuổi làm sao mà có con ! – Nhật Vũ nói
– Nhật Vũ , vậy còn vợ con , Chiêu Lam đó ! – ông Minh Thư nói
– Chiêu Lam gì chứ , vợ gì chứ ? Nhật Vũ còn nhỏ lắm không biết mấy chuyện đó đâu !
Ông Minh Vũ lắc đầu , quay sang nhìn bác sĩ :
– Bác sĩ , tôi đưa con trai tôi về được chứ !
– Tất nhiên là được , mọi người cố gợi lại kí ức của cậu ấy , nó sẽ giúp cậu ấy rất nhiều !
Nhìn Nhật Vũ cứ loay hoay như một cậu nhóc 10 tuổi mà ai cũng chạnh lòng nhưng nếu là lúc trước thì ai cũng sẽ cười điên dại cho mà xem .
— Biệt thự Đình Phong , Chiêu Lam đau đớn ngồi dậy bỏ vào phòng thay đồ . Đình Phong ngồi dựa vào thành giừơng , rốt cuộc cậu cũng chiếm được thể xác của cô , cậu chỉ muốn khoảnh khắc đó không dừng lại , cơ thể cô đúng là có ma lực , nó làm cho cậu hứng lên tận cả 3 lần . Cánh cửa nhà tắm mở ra , Chiêu Lam lạnh lùng bước ra :
– Coi như chúng ta không ai nợ ai ! Từ nay tôi và anh là nhữmg người không quen biết ! – Chiêu Lam lạnh lùng bỏ đi
– Haha , Chiêu Lam ! Em tưởng anh chiếm cơ thể em một lần là sẽ buông tha cho em sao ? Em ngây thơ thật !
Đình Phong bước tới bàn , mở nắp đồng hồ ra … là một camera mini . Mỉm cười nham hiểm cậu để nó vào ngăn tủ rồi đi vào nhà tắm thay đồ.
Chiêu Lam nhận điện thoại của Linh Trân liền quay về nhà Nhật Vũ , mở căn phòng ra . Nhật Vũ đang ngồi chơi với những chiếc xe ôtô , Chiêu Lam mím môi rơi nước mắt bước tới.
– Cô..cô là ai ?
– Nhật Vũ !
– Ơ…sao cô khóc ? Sao người của cô có nhiều vết cắn quá vậy ! – Nhật Vũ nhìn Chiêu Lam
– Nhật Vũ !
Chiêu Lam ôm lấy cậu , nước mắt rơi xuống . Nhật Vũ ngơ ngác , bỗng tay cậu đưa lên vỗ nhẹ lưng cô an ủi . Linh Trân bên ngoài rơi nước mắt , sao cái giá lại quá đắt chứ , nhìn thân thể Chiêu Lam , cô có thể hình dung cô phải chịu đau đớn thế nào rồi . Chiêu Lam bước tới tủ thay ra một bộ váy tay dài , đi ra ngoài vườn . Nhìn vào nơi này làm cho cô nhớ lúc Vũ Lam gọi cô và Nhật Vũ làm cho cả 2 cãi nhau chí chóe , nơi này cũng từng là nơi mà cả đám cùng nhau chơi đùa tổ chức tiệc . Ôm lấy cơ thể cô nhớ lại từng khoảnh khắc bên anh . Bà Lệ Quân nhìn cô đau lòng , bà không thể trách cô được mọi thứ cô làm đều vì gia đình này , đều vì Nhật Vũ . Cô đúng là một người vợ hiền dâu thảo . Nhật Vũ nhìn xung quanh không thấy gì chơi , bỗng cậu vào nhà kho lôi ra một cái máy rất lạ nhưng có kiểu dáng dễ thương . Kéo nó ra ngay gốc cây Chiêu Lam đang ngồi .
– Cái này là gì nhỉ ? Nút này là gì thế ?
Miệng thì cứ hỏi bơ quơ vậy thôi chứ tay thì cứ nhấn , bỗng máy khởi động lên , kêu bùm bùm . Nhật Vũ hoảng sợ lùi lại thì … những bong bóng tinh khiết được thổi ra bay xung quanh Chiêu Lam , Nhật Vũ ngơ ngác nhìn cô rồi chạy vào nha lôi từ tủ của cậu ra 2 vương miện chạy tới trước mặt cô.
– Ơ … Nhật Vũ ! Anh đang làm gì thế ?
– Đeo vào đi ! – Nhật Vũ đưa ra vương miện bạch kim
Chiêu Lam nhìn cậu rồi nhận lấy nghe lời đội vào , Nhật Vũ cầm vương miện màu vàng đội lên. Cậu bỗng đưa tay lên đầu cô :
– Nay trẫm sẽ phong cho nàng là hoàng hậu chịu không ?
– Hoàng..hậu sao ? – Chiêu Lam ngơ
– Ừ , sẽ là vợ trẫm !
– Thiếp đồng ý !
– Vậy từ nay nàng sẽ là hoàng hậu của trẫm ! – Nhật Vũ nói
Chiêu Lam mỉm cười gật đầu , từ xa 6 người bước tới .
– 2 người chơi vui quá cho bọn tớ chơi chung được không ? – Linh Trân nói
– Thế nào hoàng thượng ? – Chiêu Lam nhìn Nhật Vũ
– Tất nhiên được , ta phong cho 3 nàng là phi tần của trẫm , sẽ hầu hạ cho trẫm ! – Nhật Vũ nói
– Tạ ơn hoàng thượng ! – 3 cô nàng cúi đầu
Chiêu Lam khẽ cười , rồi nói với Nhật Vũ :
– Hoàng thượng còn ba người đó sẽ là gì ?
– 3 tên này … ! – Nhật Vũ ngắm ngía nhìn Thế Nam , Hạo Minh và Gia Bảo – Đúng rồi , làm thái giám hầu hạ cho 3 phi tử của trẫm !
– Cái gì ??? Tớ mà là thái giám ! Linh Trân đang mang thai đó , tớ là trai chính hiệu ! – Thế Nam la
– Cái tên thái giám này , người đâu lôi hắn ra đánh cho trẫm ! – Nhật Vũ nói
– Dạ , hoàng thượng !
Gia Bảo và Hạo Minh liền kéo Thế Nam nằm xuống , đánh bốp bốp vào mông cậu làm cho cả đám phì cười sảng khoái . Nhật Vũ mỉm cười quay qua nhìn thấy nụ cười của Chiêu Lam , liền bước tới hôn chụt vào môi cô một cái . Chiêu Lam giật mình , đưa tay lên môi nhìn cậu .
– Aaa..hoàng thượng ăn cơm trước kẻng nha ! – Thế Nam la
– Tội này nặng lắm , đánh đến bao giờ đây ! – Hạo Minh nói
– Các người to gan , đây là hoàng hậu của trẫm , trẫm chỉ là…. chỉ là ! – Nhật Vũ nhìn xung quanh
– Chỉ là sao hoàng thượng ? – Gia Bảo nói
– Chỉ là hoàng hậu của ta xinh đẹp nên ta chỉ khen thưởng ho nàng nụ hôn yêu thôi !
– Ô…hôn yêu luôn sao ? Có phải vậy không ?
Gia Bảo quay lại hôn chụt vào môi Minh Thư làm cho cô ửng hồng hai má . Nhật Vũ xoay lại :
– To gan , ngươi dám hôn yêu phi tử của trẫm , người đâu đánh hắn ho ta !
– Dạ !
Lập tức Thế Nam và Hạo Minh , lôi Gia Bảo nằm xuống nền cỏ đánh bốp bốp vào mông cậu . Nhật Vũ bỗng ngồi xuống ghế :
– Nàng lại xoa bốp cho trẫm ! – Nhật Vũ chỉ vào Thảo Trâm
– Là thiếp sao ? À…dạ !
Thảo Trâm bước qua sau lưng cậu đấm bốp , Nhật Vũ liền nắm tay cô chỉ cô cách đấm , ai ngờ thái giám Hạo Minh bước lại kéo Thảo Trâm lại .
– Ngươi dám cướp phi tần của ta , người đâu đánh hắn !
– Dạ !
Gia Bảo đang nằm dưới nền cỏ nghe vậy vui mừng kéo Hạo Minh lại cùng Thế Nam đánh hết sức vào .
– Dám đánh ta , cái tên thái giám chết tiệt! – cả 2 nói
– 2 ngươi cũng là thái giám ! – Hạo Minh la lên
– Còn la nữa , đừng trách ta độc ác !
Thế Nam đá bốp bốp vào mông cậu làm cậu đau lên , Nhật Vũ cười ha hả , thì 3 chàng trai đứng lên .
– Đình chỉ , không làm nữa ! Nghỉ việc !
– 3 tên thái giám kia dám bỏ việc !
– Cái tên hoàng thượng này ! Quá đáng thật , tạo phản luôn !
3 chàng trai kéo Nhật Vũ nằm xuống , đánh bốp bốp vào mông cậu làm cậu la oai oái đòi xử trảm cả 3 người 4 cô nàng nhìn cảnh đó mà cười thả thê .