Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 131: Ngoại truyện TYĐS phần 30.1: Hủy bỏ hôn lễ



Thiên Bảo nghe tiếng gọi của Rose thì khá là ngạc nhiên, không phảilà giờ này đáng ra Rose phải ở nhà chuẩn bị cho lễ cưới của mình chứ.Giọng nói đó, không lẫn vào đâu được.

– Rose, em đang ở đâu? – Thiên Bảo nhìn xung quanh hét.

– Em bị ngã xuống hố sâu, cứu em lên Thiên Bảo? – rose nghe rõ giọng Thiên Bảo đang đi tới.

Thiên Bảo nghe xong, giọng nói của Rose đang ở rất gần anh. Thiên Bảo bướcđến phía phát ra giọng nói, cuối cùng cũng tìm ra hố sâu trước mặt.Thiên Bảo nhìn xuống, giật mình vì cô gái xa lạ phía dưới, rõ ràng làgiọng nói của Rose, lại tự nhận cô ta là Rose.

– Cô.. là ai? – Thiên Bảo kéo Rose lên liền hỏi.

– Thiên Bảo, là Rose… anh làm sao vậy? – Rose ngơ ngác nhìn Thiên Bảo, anh vì sao không nhận ra cô chứ.

– Giọng nói thì chính là Rose nhưng… gương mặt này, không phải?

Rose đưa tay sờ lên gương mặt của mình, cô nhớ rằng bị hai tên côn đồ muốncường bạo liền tìm cách chạy đi. Cô cố nhảy xuống vực, đến khi cô tỉnhlại thì nhận thấy mình đang ở dưới hố sâu này.

– Gương mặt Rose… làm sao? – Rose đưa đôi mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra nói.

– Đi theo tôi. – Thiên Bảo đưa Rose ra xe, nơi cô có thể nhìn kĩ gương mặt mình.

Rose nhìn mình trong gương, một gương mặt hoàn toàn xa lạ không còn là cùacô nhứ trước kia. Một cơn đau đầu kinh khủng kéo đến, cô ôm đầu ngồixuống những kí ức về Minh Tuấn tái hiên. Rose xanh mặt lo lắng, và cảchuyện cô gái đang giả mạo mình… chuyện gì đã xảy ra.

– Thiên Bảo, em là Rose… anh phải tin em chứ. – Rose ôm mặt khóc ngất nhìn Thiên Bảo.

Thiên Bảo lạ lùng đi tới, giọng nói kia quả thật khiến anh một phần tin tưởng nhưng còn Rose đang ở nhà…

– Bình tĩnh lại trước, tôi làm sao có thể tin cô là Rose. Rose hiện đang làm lễ cưới cùng Tuấn Khôi.

– Lễ cưới… không được… cô ta là giả mạo… – Rose tức giận, vì sao cô ta có thể thay thế vị trí kia của cô.

– Vì sao tôi phải tin cô, có phải cô chính là nhân tình của Tuấn Khôi, muốn phá hỏng lễ cưới của cậu ấy. – Thiên Bảo suy đoán.

– Trần Thiên Bảo, anh là con trai cùa Trấn Hậu và Trịnh Thiên Kim, TrịnhThiên Kim là chị em song sinh với mẹ Rin. Từ bé, tôi anh và Tuấn Khôiđều lớn lên cùng nhau. Anh còn nhớ năm tôi 12 tuổi còn anh và TK 11tuổi, có một cậu bạn đến kết bạn với tôi và bị hai người ức hiếp đến mức cậu bạn ấy phải buộc chuyển trường. Năm tôi 18t, sang Mỹ du học haingười đã cùng nhau sang Mỹ thăm tôi cả mùa hè, những kỉ niệm đó nếukhông phải là Rose làm sao có thể biết được.

– Những chuyện này, có thể điều tra nếu có mục đích. – Thiên Bảo trầm ngâm.

– Vậy lần ở đảo chụp ảnh quảng cáo, anh bày tỏ tình cảm với tôi… liệu aicó thể điều tra rằng anh đã bị tôi từ chối. – Rose nóng giận.

– Cô…

– Anh muốn biết vì sao tôi biết sao, vì tôi chính là Rose, con gái củaPhạm gia, người thứa kế duy nhất của tập đoàn đá quá Phạm gia.

Thiên Bảo không thể không tin, cô gái trước mắt anh quả thật là Rose hay sao, nhưng gương mặt này quá xa lạ.

– Lần đó tôi bị bắt cóc, bị bọn họ ép đên nhảy xuống vựt sâu mà mất đi ki ức, mất cả dung nhan. Nhờ môt vị bác sĩ thương hại, tôi được họ phẫuthuật thành gương mặt này. – Rose nhìn vẻ mặt khó hiều cùa Thiên Bảo mànói.

– Nếu em là Rose… vậy người phụ nữ kia là giả sao? – Thiên Bảo không thể tin những gì xảy ra trước mắt, thật giả lẫn lộn.

– Thiên Bảo, anh phải đưa tôi về Trần gia mà ngăn chặn cái đám cưới chếttiệt kia. Tuấn Khôi, anh ấy không thể hứa hẹn cùng người phụ nữ khác.

Thiên Bảo và Rose ngồi trên chiếc xe màu đỏ, trên con đường dài với tốc độ kinh hoàng…

*********************

Tuấn Khôi tuy lo lắng cho cô gái kia nhưng buộc phải quay về vì hôm naychính là ngày quan trọng của anh và Rose, tất nhiên là không thể khiếnRose phải không vui trong ngày trọng đại cả đời của cô.

– Em nghe nói anh đi đâu cả đêm sao, em đang lo lắng anh sẽ không về kịp. – Rose giả mặc trê mình bộ váy cô dâu lộng lẫy mỉm cười nhin Tuấn Khôinói.

– Anh có việc đột xuất, tất nhiên anh phải về… vìhôm nay chính là ngày quan trọng của chúng ta. – Tuấn Khôi nhìn Rose khẽ nói, tuy cười nhưng trong lòng vẫn không yên.

Rose đivào bên trong chuẩn bị, Tuấn Khôi đi ra ngoài gọi điện để hỏi thăm tìnhhình ở nơi Thiên Bảo, nhưng hiện tại không thể liên lạc được, điện thoại Thiên Bảo đã hết pin.

– Cô gái ấy, liệu có chuyện gì xảy ra hay không?? – Tuấn Khôi khẽ lo lắng, không thể không nghĩ tới cô ấy.

Buổi tiệc đông đảo khách mời đễ chứng kiến tổng giám đốc của RoYal chínhthức kết hôn cùng tiểu thư nhà họ Phạm, đúng là một cặp trời sinh, traitài gái sắc. Minh Trí cùng Rin cũng vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng TuấnKhôi của họ cũng thành gia lập thất, cưới một cô con dâu vô cùng vừa ý.

Ken đưa Rose giả tiến lên lễ đướng. phía trước là Tuấn Khôi đang đứng đợiRose với trang phục chú rễ bảnh bao lịch sự. Chỉ là gương mặt kia khôngtoàn tâm toàn ý, Tuấn Khôi mãi suy nghĩ về Tuyết Nhi, cô gái kia từ khinào lại trở nên quan trọng và đi vào lòng anh.

– Connhất định phải chăm sóc cho đứa con gái duy nhất của ta… Từ khi con cònbé, ta đã biết rằng sẽ có ngày này rồi, chỉ hy vọng hai đứa sống hạnhphúc. – Ken đưa tay Rose giả cho Tuấn Khôi.

Tuấn Khôi đón lấy tay Rose, nắm lấy…

– Con hứa, thưa ba. – Tuấn Khôi đáp.

Rose giả e ấp, cuối cùng ngày cô ta mong đợi đã tới, kế hoạch sắp hoàn thành.

Minh Trí làm chủ hôn cho cuộc hôn nhân này…

– Tuấn Khôi, con có đồng ý làm chồng của Minh Hà hay không.

– Dạ, con đồng ý.

– Minh Hà, con có đồng ý làm vợ của Tuấn Khôi hay không.

– Dạ, con đồng ý.

Cả hội trường vỗ tay, chúc mừng đôi tân lang và tân giai nhân sẽ hạnh phúc viên mãn.

Thiên Bảo nắm tay Rose chạy nhanh vào giáo đường, Rose nhìn thấy cảnh tượng Tuấn Khôi như sắp hôn Rose giả liển hét.

– Tuấn Khôi, cô ta là giả mạo.

Tiếng hét của Rose khiến cả hội trường im bặt trong vài giây, những ánh mắtkì lạ nhìn về phía cô, sau đó là tiếng ồn ào đồn thổi.

– Tuyết Nhi, em đang nói gì vậy. – Tuấn Khôi ngừng lại nhìn về phía Rose thật.

– Em chính là Rose, cô ta là giả mạo. – Rose hét lên.

Rose giả khẽ giật mỉnh, nhưng sau đó liền bình thản nói:” Cô ta là ai, lại muốn phá đám cưới của chúng ta.”

– Tuyết Nhi, em nên rời khỏi nơi này trước. – Tuấn Khôi nhìn Rose nói.

Minh Trí nhìn cô gái trước mắt, giọng nói của cô ta hệt như Rose. Quả thật chuyện này có chút kì lạ.

– Thiên Bảo, con lại bày trò gì nữa đây. Vì sao lại đưa cô gái lạ kia vào đây gây chuyện. – Trần Hậu tức giận nói.

– Để cô ta nói. – Minh Trí nói.

– Baba, con là Rose của mọi người đây. Cô ta giả mạo con chắc chắn cóliên quan đến những kẻ bắt cóc khiến con bị mất trí nhớ thời gian qua,lại bị hủy mất dung nhan và phẫu thuật thành một người khác như thế này. Con bên ngoài lưu lạc, con rất nhớ mọi người. – Rose đi tới phỉa Rinnắm lấy tay Rin mà nói, hai giọt lệ lưng tròng, người cô thương yêu nhất chính là Rin, người mẹ luôn thương yêu cô.

Tuấn Khôi nhìn Rose giả một cách nghi ngờ, Rose giả cũng vờ khóc lóc.

– Con là Rose, vì sao mọi người lại nghe một người xa lạ mà nghi ngờ con. Huhu, mọi người hết thương con rồi sao. – Rose giả khóc ngất.

Minh Trí nhạy bén nhìn Rose giả, rồi nhìn Rose thật khẽ nói.

– Gia đình có việc quan trọng cần giải quyết. Hôn lễ hôm nay xem như hủy, tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người. Hy vọng cácvị bỏ qua cho gia đình chúng tôi. – Câu nói của Minh Trí sắc bén, khiếnRose giả lo sợ tột độ.

Các khách mời nhanh chóng ra về, thế lực của Trần gia khiến họ không dám phàn nàn.

– Nếu chuyện này lọt ra ngoài, Trần gia sẽ ngưng mọi hợp tác nếu biết ai tiết lộ. – Minh Trí nói tiếp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.