– Cô gái, con nói mình là Rose… nhưng hiện tại Rose của chúng ta đang đứng bên kia. Chuyện nay quả thật không thể tin được. – Rin nhìn vàoRose mà nói, gương mặt xa lạ kia… chuyện cô gái này kể ra,quả thật khótin.
– Mẹ Rin, từ bé con đã mất mẹ, người là người yêuthương con nhất. Mẹ còn nhớ không, năm con 7 tuổi, bị Tuấn Khôi trêuchọc mà ngã xuống bể bơi nhưng thật may là có người làm cứu lên mẹ đãbảo vệ con mà phạt Tuấn Khôi đứng úp mặt vào tường cả một buổi chiều,đến lúc con phải năn nỉ mẹi tha cho anh ấy, mẹ mới không phạt
Tuấn Khôi nữa, lần đó mẹ đã cấm hai đứa không được đến gần bể bơi nữa. -Rose rưng rưng nước mắt, cô rất muốn ôm mẹ Rin của mình ngay lúc này,nhưng cô sợ… mẹ không tin mình.
– Chuyện này… – Rin nhìn Rose giả đang đứng gần đó ngẩn ngơ nhìn.
Minh Trí ngồi suy nghĩ trong phòng khách, Trần Hậu đã đi ra ngoài. Sự vắngmặt của Trần Hậu khiến Rose giả vô cùng lo lắng, năng lực của ông ta quả thật không thể không e sợ. Nhưng mà, không phải bọn họ nói Rose thật đã chết hay sao, vì sao hôm nay lại có một cô gái đến nhận là Rose, lạimang một gương mặt khác và một câu chuyện kì lạ.
– MẹRin, đừng tin lời cô ta… chuyện đó con nhớ đã từng tâm sự với một vàingười bạn cũ, có thể cô ta đã nghe được từ bọn họ. – Rose giả lên tiếng.
– Vậy chuyện giữa tôi và em… em cũng mang đi kể người khác nghe sao? -Thiên Bảo tin vào cô gái xa lạ kia chính là Rose, nhưng anh cần một lờigiải thích rõ ràng hơn.
– Chuyện giữa chúng ta… – Rose giả ngẩn người, không biết phải nói gì.
Tuấn Khôi im lặng quan sát, Minh Trí cũng không nói một lời nào.
– Không phải lần đó tôi đã tỏ tinh cùng em sao? Vì sao cô ấy lại biếtchuyện đó. – Thiên Bảo nhìn trừng trừng vào Rose giả, cô gái này xem raquá khả nghi.
– Em… em không biết… có thể bọn họ đãtheo dõi chúng ta.. đây chính là một kế hoạch. Thiên Bảo, anh không tinem sao… huhu – Rose giả khóc lớn lên, một phần lo sợ.
Thiên Bảo bước tới gần Rose giả hơn, đôi bàn tay nắm chặt lấy tay Rose giả như muốn nóp nát:” Nói, cô thật ra là ai?”
Rose giả đau đớn, sợ đến xanh mặt.
– Thiên Bảo, mau buông Rose ra. – Tuấn Khôi đi tới, gạt tay Thiên Bảo ra khỏi Rose giả.
– Cô ta chắc chắn là giả mạo. – Thiên Bảo nói lớn.
– Giả hay thật, tôi có sự phán xét của mình. Hôm nay là lễ cưới của tôi,anh lại mang cô gái này tới phá đám, tôi biết rõ ràng ngụ ý của anh. Nểtình dù sao chúng ta là anh em họ, mau mang cô ta đi trước khi tôi nổigiận. Làm sao có thề có chuyện kì lạ đó xảy ra, Rose ở đây, gương mặtnày làm sao tôi có thể nhầm lẫn. – Tuấn Khôi đẩy Rose giả về phía saulưng mình ra vẻ bảo vệ. Nhìn về phía Rose thật mà nói. – Tuyết Nhi, tôikhông biết Thiên Bảo đã nói gì khiến cô lại theo anh ta tới nơi này đểphá hỏng lễ cưới của tôi, dù sao chúng ta cũng đã từng quen biết, cô mau rời khỏi nơi này trước khi gặp rắc rối. – Tuấn Khôi nói.
Rose nghe lời Tuấn Khôi nói như sét đánh qua tai, Tuấn Khôi mà cô yêuthương, Tuấn Khôi luôn bên cô từ thuởu bé lại không nhận ra cô mà đưa ra lời xua đuổi.
– Trần Tuấn Khôi, anh… đuổi Rose đi sao? – Rose nhìn Tuấn Khôi hai dòng lệ rưng rưng.
– Bảo vệ đâu, mời hai người họ ra khỏi Trần gia. – Tuấn Khôi không nhìn Rose, quay lưng lại.
– Tình cảm của tôi… xem như đặt nhầm chỗ. – Rose được bảo vệ mời đi, quay lưng lại nói. – Tôi làm sao mà lại yêu một người không nhận ra tôi chứ. – Cô lê bước đau lòng mà đi.
Tuấn Khôi đưa Rose giả về phòng nghĩ ngơi, không nói bất cừ lời nào với cô ta. Rose giả cũngkhông nói một lời nào trách giấu đầu lòi đuôi, chuyện này phải báo cáovề để hỏi ý hành động của bà chủ. Tuấn Khôi rời khỏi phòng của Rose giả, gương mặt trở nên nặng nề.
– Con không sợ mất con bé sao? – Minh Trí từ phía sau hỏi.
– Hiện tại, cô ấy ở bên cạnh Thiên Bào sẽ tốt hơn. Bọn họ nhắm vào con và Trần gia chúng ta. – Tuấn Khôi khẽ đáp.
– Dù sao, cũng không nên nặng lời với phụ nữ như vậy, nhất là một ngườicó tình cảm với con. – Minh Tri vỗ vai Tuấn Khôi nói. – Trần Hậu đangđiều tra, sẽ nhanh chóng tìm ra sự thật mà thôi.
– Sựthật con và cha đều đã nhìn thấy… chỉ là con muốn diệt cỏ tận góc, không muốn cô ấy vì con mà bị nạn như vậy. – Tuấn Khôi đáp.
– Tuấn Khôi, xem ra con đã suy nghĩ thấu đáo hơn rồi. – Minh Trí mỉm cười bỏ đi, chuyện lần này cứ để cho Tuấn Khôi tự quyết.
Thiên Bảo đưa Rose về căn nhà mà từng đưa Anh Thư đến ở, nơi này hằng tuầnđều có người đến dọn dẹp nên mọi thứ đều sẵn sàng. Rose trên đoạn đườngđi đều khóc rất nhiều, khi nhìn lại thì người cô toàn vết lấm bẩm.
– Em tắm đi, dòng nước sẽ trôi đi nhiều phiền muộn. – Thiên Bảo tìm được một bộ quần áo ngủ trong phòng.
– Thiên Bảo, anh tin em đúng không? – Rose nhìnThiên Bảo với đôi mắt sưng mộng.
– Rose, chúng ta là cùng nhau lớn lên, anh lại có tình cảm với em, tấtnhiên anh biết đâu mới chính là Rose đáng yêu hiền ngoan của anh. -Thiên Bảo mỉm cười trấn an Rose.
– Cảm ơn, cảm ơn anh đã tin em. – Rose khẽ rơi đôi dòng nước mắt.
– Không, phải cảm ơn trời vì em đã an toàn quay về. – Thiên Bảo ôm cô vào lòng vỗ về.
Rose tăm xong, tinh thần đôi chút được giải tỏa hơn, cô được Thiên Bảo đưavào phòng ngủ vỗ về. Rose giả nhắm mắt lại, Thiên Bảo lại nghĩ cô quámệt mỏi là ngủ rồi nên đi ra ngoài. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, dòngnước mắt của Rose lại rơi xuống, vì sao Thiên Bảo dễ dàng nhận ra cô,vậy mà Tuấn Khôi lại không nhận ra… có phải anh ấy không thật sự yêu cô.
Buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời soi sáng trên ban công, từng đàn chim réorít gọi bầy. Rose thức giấc sau một đêm dài mất ngủ, đôi mắt cô sưng húp lên, gương mặt buồn rười rượi. Cô bước xuống dưới nhà thì Thiên Bảo đãchuẩn bị xong bữa sáng.
– Em dậy rồi sao, mau đến dùng bữa sáng. – Thiên Bảo mỉm cười nói.
– Em không muốn ăn. – Rose buồn bã đáp.
– Rose, em phải ăn, không muốn cũng phải ăn… ăn để có sức mà chiến đấuvới cô ta… những thứ của em… nhất định phải đòi lại. – Thiên Bảo nắm lấy tay cô mà nói.
– Thiên Bảo, những lúc em khó khănnhất, người luôn bên cạnh em chính là anh, vậy mà… vì sao tim em lạikhông thể yêu anh. Giá như… em yêu anh… thì tốt biết mấy. – Rose nhìnThiên Bảo mà nói.
– Cô gái ngốc, không phải chúng ta đã nói, từ giờ chính là anh em tốt. Anh sẽ luôn bảo vệ em, sẽ luôn bêncạnh em dù em có yêu anh hay không.
– Cảm ơn anh.
– Rose, trước tiên hãy gặp riêng baba Ken, sau đó thuyết phục ông ấy kiểm tra ADN, chắc chắn mọi chuyện sẽ được làm rõ trắng đen. – Thiên Bảonói.
– Đúng rồi, nếu xét nghiệm ADN, chắc chắn cô gái giả mạo kia sẽ không còn đường chối cãi. – Rose mừng thầm.
Trước tiên, Thiên Bảo đưa Rose đến trung tâm thương mại để mua một số quần áo cho cô, ít ra cô cũng là một tiểu thư danh tiếng làm sao có thể ăn mặcqua loa được. Thiên Bảo sánh bước cùng Rose đi đến trung tâm thương mạithì đụng mặt phải Anh Thư và chị Châu cũng đang đến nơi này mua trangphục.
– Thiên Bảo, đó không phải là ca sĩ Anh Thư sao? – Rose tỏ ra hâm mộ.
– Ừ! – Thiên Bảo nhìn qua rồi quay đi đáp.
– Không phải hai người có quen biết sao, chúng ta qua chào họ một câu. -Rose nói xong kéo tay Thiên Bảo đi đến chổ Anh Thư đang đứng.
Thiên Bảo và Anh Thư nhìn nhau, bốn mắt chạm vào nhau… rồi cả hai cùng nhìn đi hướng khác, không ai nói gì
– Anh Thư, tôi rất hâm mộ cô. – Rose cười nhẹ.
– Cảm ơn. – Anh Thư khẽ cười trả.
– Chắc cô không nhớ tôi đâu, lần đó tôi, Thiên Bảo và cô có đến đảo chụphình trong chuyến quảng cáo hình ảnh của RoYal. – Rose nhắc lại, quênmình đã không còn gương mặt ngày xưa.
– Xin lỗi, tôi thật không nhớ cô. – Anh Thư nhìn cô gái trước mặt xa lạ, chưa một lần gặp gỡ.
– Thiên Bảo, sao anh không nói gì vậy. – Rose bỗng nhớ lại, nhìn sang phía Thiên Bảo đang quay mặt đi.
Anh Thư nhìn Thiên Bảo một lần rồi khẽ nói:” Tôi có việc đi trước, hai người ở lại mua sắm vui vẻ.”
– Có hẹn với Hoàng Quân sao? – Thiên Bảo bất giác lên tiếng khi Anh Thư vừa bước một bước đi.
Anh Thư quay mặt lại bất giác nhìn anh, khẽ mỉm cười:” Xem ra anh quan tâmtôi hơi quá rồi, tôi hẹn với ai có liên quan đến anh sao?”
– Tất nhiên là không, chỉ là thuận tiện hỏi.- Thiên Bảo đút hai tay vào túi quần, dửng dưng đáp
– Vâng, là tôi có hẹn cùng anh ấy. – Anh Thư khẽ cười. – Đây cũng là tôi thuận tiện trả lời.
Rose ngẩng người nhìn cách nói chuyện của hai người này, xem ra họ không ưa nhau sao, cô cứ nghĩ quan hệ của họ khá tốt chứ.
– Quan hệ của hai người, đang bị báo chí nghi ngờ rồi, cô nên cẩn thận một chút. – Thiên Bảo lại nói.
– À, cảm ơn đại minh tinh Thiên Bảo đã quan tâm tới một ca sĩ nhỏ bé như tôi. Tôi biết mình phải làm gì mà. – Anh Thư đáp.
– Tôi chỉ là nhắc nhở, tùy cô lựa chọn đường đi. – Thiên Bảo nói xong, nắm tay Rose kéo đi.
Rose ngạc nhiên chỉ vội quay lại nhìn Anh Thư cười nói:” Tạm biệt, hẹn gặp lại.”
Anh Thư đứng nhìn bóng dáng Thiên Bảo bỏ đi, bên cạnh anh có người phụ nữkhác rồi sao. Lại công khai nắm tay như vậy, anh không sợ bị chụp lạihay sao.
– Chị Châu, chị biết cô gái bên cạnh Thiên Bảo là ai không?
– Tôi không biết, nhìn rất lạ. – Chị Châu nhìn theo mà nói.
– Anh ta nắm tay cô gái đó, không sợ báo chí sao? – Anh Thư nhìn theo nói.
– Đây là trung tâm thuộc quản lý của RoYal mà, Thiên Bảo là con cháu củacựu chủ tịch. Nơi này cấm tuyệt những tay săn ảnh mà, vì vậy những người nổi tiếng thường chọn nơi này để mua sắm và giải trí.
– Thì ra là vậy, hèn gì Hoàng Quân hẹn tôi tại nơi này. – Anh Thư nhìnđồng hồ đã đến giờ hẹn liền không nhìn bóng lưng Thiên Bảo nữa mà đi.
Thiên Bảo đi cạnh Rose nhưng tâm tư lại nghĩ đến Anh Thư. Khi nãy ngoài bãigiữ xe nhìn thấy Hoàng Quân, khi vào bên trong lại thấy Anh Thư liênbiết bọn họ hẹn nhau tại nơi này. Rose nhìn thấy nét mặt của Thiên Bảoliền biết anh có chuyện không vui mà hỏi.
– Anh làm sao vậy, có chuyện gì sao? – Rose khẽ hỏi.
– Đúng là chỉ có mình em nhìn ra tâm trạng của anh. – Thiên Bảo cười nhẹ nói.
– Có phải, anh thích Anh Thư không? – Rose hỏi.
– Vì sao em lại nói như vậy? – Thiên Bảo ngạc nhiên, Rose nhìn thế nào lại nghĩ anh thích cô ta.
– Em và anh bên cạnh nhau từ bé, em hiểu anh nhất mà. Đối với những côgái khác, anh rất ít khi lên tiếng, cũng chẳng hề quan tâm đến việc côta hẹn hò và dính scandal thế nào. Nhưng khi nãy em khá bất ngờ khi anhquan tâm Anh Thư như vậy, anh đã thích cô ấy rồi Thiên Bảo à.- Rose khẽcười nói. – Em đoán hiện giờ anh đang muốn biết bọn họ đang làm gì và ởđâu đúng không?
– Anh không quan tâm. – Thiên Bảo lắc đầu.
– Anh Thư kìa. – Rose vội nói.
Thiên Bảo nhìn về phía tay Rose chỉ, nhưng không thấy Anh Thư.
– Haha. thấy chưa, anh đang muốn biết họ đang ở đâu. – Rose nói xong kéo tay Thiên Bảo đi.
– Em muốn đi đâu?
– Chúng ta theo dõi bọn họ, sau đó em sẽ tìm cách tách họ ra. Anh sẽ đếnvà đưa cô ấy đi để nói rõ tình cảm với cô ấy, Thiên Bảo, anh phải nóitrước khi mọi việc quá muộn.
Không thể ngăn cản cô gái nghịch ngơm này, Thiên Bảo đành phải đi theo chân cô. Nhưng kế hoạch của Rose, anh cũng muốn tham gia.