Giọng nói khàn khàn cất lên, giống như xuyên qua khỏi chiếc điện thoại, nhẹ nhàng lọt vào tai tôi rồi xông thẳng lên đại não. Tôi đờ người ra trong hai giây rồi như trúng tà hoảng hốt đứng bật dậy, vội đến mức khiến chiếc ghế sau lưng dưới lực đập của cẳng chân ngã ngửa xuống sàn kêu đánh rầm. Mọi người trong phòng đều không khỏi quay ra nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng, mà người ở bên kia đầu máy, dường như cũng đoán ra được tình hình bên này nên không nén được tiếng cười khe khẽ.
Tôi bị tiếng cười có phần thỏa mãn kia làm cho ngượng ngùng đỏ bừng mặt, vội cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng, cũng chẳng kịp nói gì với anh Tùng và nhỏ Hân. Là xấu hổ hay ích kỉ không muốn cho ai biết, tôi cũng chẳng rõ nữa.
Che điện thoại chạy ra vườn, tôi tìm một chỗ mát mẻ rồi ngồi xổm xuống, hít một hơi thật sâu sau đó mới đưa điện thoại lên tai, cố làm ra vẻ lạnh lùng:
– Ai đấy, gọi làm gì, có quen không?
Bên tai lập tức truyền đến một tràng cười vui vẻ của hắn, liền sau đó là giọng nói cợt nhả quen thuộc cất lên:
– Trả lời người không quen mà gấp vậy, thở hồng hộc như con Rô ấy.
– Anh bảo ai thở như chó hả hả hả? Sang Mĩ nửa tháng mà cái mồm anh không sang lên được tí nào à? – Tôi sửng cồ gào lên rồi vội vàng bịt miệng lại vì lỡ mồm, đáng lẽ theo đúng kịch bản tôi phải tỏ ra không quen biết hắn mới đúng. Rốt cục kế hoạch giả vờ lạnh lùng của tôi đã bị vạch trần sau vỏn vẹn vài giây đồng hồ, đúng là tên cáo già.
Thấy tôi lặng im không nói gì, hắn khẽ e hèm như để đánh tiếng nhưng tôi nào có để cho hắn được như y muốn, khẽ hừ nhạt rồi cũng im lặng theo. Lại cứ thích so độ “nhây” với tôi cơ.
Cứ thế tôi và hắn tiếp tục nghe điện thoại trong im lặng, cuối cùng, vẫn là cái đứa mắc bệnh tiết kiệm tôi đây không chịu nổi khi nghĩ đến số tiền tiêu tốn cho cuộc gọi từ nửa vòng trái đất kia, tức tối kêu lên:
– Sao anh gọi mà không nói gì?
– Anh đang chờ em mà. – Hắn nhẹ nhàng nói, lại còn cười cười ra cái vẻ hiền lành khiến tôi muốn nổi giận cũng không nổi, chỉ đành làu bàu hỏi:
– Nửa tháng biệt tăm biệt tích mà tự nhiên hôm nay gọi làm chi? Chắc ở bên Mĩ ngắm gái quên lối chứ gì, chết chìm trong ngực tấn công mông phòng thủ rồi phải không?
Từng câu, từng chữ oán hận phát ra từ miệng khiến tôi không khỏi cảm thấy giật mình, tại sao giọng nói thánh thót như chim sơn ca buổi sáng của tôi lại biến thành chua loen loét như phèn vậy nhỉ?
Không để tôi kịp nuốt trôi sự biến hóa đáng sợ của bản thân, ở đầu dây bên kia, nhận ra sự thất thố của tôi, hắn cất giọng đầy khoái chí, cái vẻ hiền lành ban nãy biến mất không còn chút dấu tích, cứ như thể tiếng cười đần độn ban nãy là của một cái tên nào đó mà tôi không quen biết:
– Á há há, nghe cái giọng kìa, nhớ anh lắm đúng không?
– Ai thèm nhớ anh, em có bị dở hơi đâu! – Tôi cố gào lên để che giấu sự bối rối của mình rồi lại lầm bầm làu bàu phân bua – Chẳng qua anh Tùng và nhỏ Hân cứ nhắc anh suốt làm em nhức cả đầu ấy chứ. Mà anh làm gì bên ấy bây giờ mới liên lạc? – Tôi hỏi, tiện thể thăm dò xem nửa tháng nay hắn không liên lạc là với tất cả mọi người hay chỉ riêng mình tôi.
– Em không biết hả, đây là chiến thuật mới của anh đấy. Lâu lâu phải mất tích tí cho em nhớ chứ. – Hắn đáp rồi cười hí hửng như con mèo trộm được cá, chép miệng kể lể – Haizz khổ quá, nửa tháng nay anh ăn đồ tây đến phát chán luôn, không gà thì bò, ngán lắm mà cứ nghĩ đến có đứa đang mốc mồm ở nhà là lại phải cố gắng ăn thay phần của em, Dương ạ.
– Xì… mấy món đồ ăn nhanh ấy có gì mà ngon, em không thèm. – Tôi một mặt bĩu môi khinh bỉ đáp, một mặt thì nghiến răng kèn kẹt, cố nén xuống cái cảm giác ghen tị đến đỏ cả mắt, hất mặt lên thao thao bất tuyệt:
– Nói cho anh biết, bọn em về quê ngoại rồi, không khí trong lành cảnh đẹp ăn đứt Mĩ là cái chắc, giờ em đang vừa ngồi gặm táo vừa ngắm cảnh non xanh nước biếc và nghe điện thoại đây. Mà nhé, hôm nọ em với mọi người vừa lên đồi ngắm hoa rồi hái sim về ăn. Bố em còn bảo mai ra kè đá chơi, sẽ chèo thuyền đưa cả lũ sang bên cồn, ở ngoài ấy có một vườn cỏ lau đẹp cực. Mà em nghe kể, ở bên cồn có di tích nhà tù, ngày xưa dùng để nhốt mấy thanh niên Công Sản ấy, nghe thích chưa?
Tôi thao thao một hồi, dĩ nhiên đều là nói láo, bố tôi sáng nào cũng ngủ banh mắt đến 9 giờ, dậy xong thì ngồi đọc báo, đánh cờ hoặc xách xô theo ông đi câu cá chứ nào có vĩ đại đến mức chèo thuyền chở lũ chúng tôi đi chơi. Còn cái đồi sim, nghĩ lại đến giờ vẫn thấy hãi. Hôm trước tôi, anh Tùng và thằng Khôi cũng hí hửng dắt nhau trèo chơi, cơ mà chưa leo được một phần ba quả đồi ba đứa đã gặp ngay hai ngôi mộ hoang nên sợ quá cắp mông chạy té khói, nào đã biết đến mùi vị sim nó ra sao. Qua hôm ấy tôi mới biết, anh Tùng nhà tôi nhìn thì chững chạc, đáng tin cậy mà gặp mỗi cái mộ thôi đã chạy tóe khói, nhanh hơn cả hai đứa em, quá thất vọng (-_-)!
Nghĩ lại vẫn thấy lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa đầy mặt nhưng tôi vẫn phải tỏ ra vui vẻ lắm, lại huyên thuyên một tràng về những kế hoạch hay ho của mình cho hắn nghe, chẳng biết lấy đâu ra lắm chuyện để kể như vậy, thậm chí còn quên sạch những ấm ức khó chịu trong nửa tháng qua. Đột nhiên có cảm giác ngây thơ hệt như hai đứa nhỏ mặc quần thủng đít đang tâm sự chuyện hòn bi, cái nịt với nhau.
Cứ thế đến một lúc lâu sau, tôi mới giật mình nhận ra mình và hắn đang cách nhau đến nửa vòng Trái Đất và việc tôi thao thao bất tuyệt từ nãy đến giờ đã ngốn không biết bao nhiêu tiền điện thoại. Vì vậy tôi vội dừng việc chém gió lại, gào lên nho nhỏ:
– Thôi chết, từ nãy đến giờ anh với em nói chuyện hết bao lâu rồi?
– Hử? Mới khoảng nửa tiếng thôi, làm sao?
– Trời ơi, mới cái gì mà mới, anh biết từ nãy đến giờ hết bao nhiêu tiền rồi không? – Tôi cuống quýt rít lên nho nhỏ, chỉ hận không thể ngắt luôn máy nhưng hắn lại chẳng mảy may lo lắng, chỉ thản nhiên cười đáp:
– Yên tâm đi, mất cũng chẳng nhiều lắm, mà cũng có phải tiền của em đâu, lo cái gì, bao giờ mình về chung một nhà hãy tính hí hí.
– Ai… ai thèm lo cho anh, chẳng qua em là người tiết kiệm không quen tiêu xài hoang phí, là người trung với Đảng, hiếu với dân, sẵn sàng hy sinh vì độc lập tự do của dân tộc…
– Thôi thôi thôi, lạc đề rồi cô nương
Hắn thở dài, giọng nói phát ra đầy uể oải khiến tôi có chút xấu hổ vì thói quen lạc đề, lạc đến quên lối của mình, khẽ sờ sờ mũi húng hắng đáp:
– Thôi nhé, em tắt máy đây…
– Khoan đã, Dương…
– Hả, sao cơ?
Nghe tiếng gọi có phần quen thuộc, tôi hơi ngẩn người ra, đờ đẫn đáp lại theo bản năng, chỉ nghe thấy tiếng cười thật khẽ của hắn, giọng nói có chút khàn khàn giống như lâu lắm mới cất tiếng, truyền qua màn hình điện thoại, nhẹ nhàng thầm thì bên tai tôi:
– Nếu anh nói, cuộc điện thoại này là niềm vui lớn nhất trong nửa tháng qua của anh, em có tin không?
Tôi thẫn thờ rồi ngẩn ngơ, nghe tiếng tim đập thình thịch. Tin? Tin rồi thì sao? Không tin? Làm sao có thể, giọng nói của hắn chân thành đến vậy cơ mà. Nhưng không để cho tôi kịp trả lời, cũng chẳng để cho tôi kịp sướng xong, hắn đã cất tiếng cười khoái trá, nói tiếp:
– Nói thật, nửa tháng nay anh sang bên này chán dã man, cứ cảm thấy cuộc sống vô nghĩa, cơ mà hôm nay được nghe mấy lời lảm nhảm ngớ ngẩn của em đột nhiên anh cảm thấy giá trị con người mình được nâng lên một tầm cao mới, sung sướng hết cả người ha ha…
Nói xong thì cụp máy, tôi lại ngẩn ngơ, lại thẫn thờ một hồi, sau khi tiêu hóa hết câu nói của hắn mới tức tối tru tréo lên với cái màn hình đen ngòm đã ngắt kết nối. Cất điện thoại đi rồi, tôi vẫn luôn miệng làu bàu oán hận nhưng lại không nhịn được cảm giác hưng phấn đang trào dâng trong lòng, nhảy nhảy chân sáo đi vào nhà.
Vừa bước vào cửa phòng học, một loạt ánh mắt sắc như dao đồng loạt chiếu đến khiến tôi bất giác cứng người lại, vội thu nụ cười trên môi, chớp mắt làm ra vẻ không có chuyện gì cả, thản nhiên hỏi:
– Có chuyện gì thế, sao không học tiếp đi?
Anh Tùng và nhỏ Hân nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập nghi vấn nhưng vẫn không nói gì, cuối cùng người lên tiếng lại là thằng Hữu, giọng nói của nó cất lên đầy vẻ cợt nhả:
– Chị nghe điện thoại của chủ nợ hay sao mà hốt hoảng đến nỗi đánh đổ cả ghế thế? – Rồi rút điện thoại trong túi ra xem, nó cau mày nói thêm. – Buôn chuyện hết gần tiếng rồi nhé, mau vào chỉ em bài này.
Tôi ù ù cạc cạc gật đầu đi đến ngồi cạnh nó, cố gắng phớt lờ hai đôi mắt đang nghi hoặc bắn lên người mình của anh Tùng và nhỏ Hân. Không hiểu sao tôi lại có chút ích kỉ, chẳng muốn chia sẻ cuộc điện thoại của hắn với hai người họ. Cái suy nghĩ xấu xí mới chớm lên trong đầu này khiến tôi không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, tâm trí chẳng thể nào đặt vào bài tập trước mặt, ngẩn người mặc kệ thằng Hữu lải nhải một tràng những thứ vô nghĩa bên tai.
…
Bố mẹ tôi ở chơi bên ngoại một tuần thì phải về trước vì bận chuyện công việc, kéo theo thằng Khôi do không yên tâm để nó ở lại, dù sao nó cũng ở quen với ông bà nội rồi. Mới đi có một tuần đã khó chịu nháo nhào lên, miệng lúc nào cũng thủ thỉ nhớ cái Tũn lắm khiến tôi không khỏi âm thầm khinh bỉ thằng nhỏ, tí tuổi đầu đã trọng sắc khinh anh em, tương lai chắc chắn không thể nhờ vả gì được ở nó.
Ba anh em chúng tôi dưới sự chèo kéo của nhỏ Hạnh cùng bà ngoại không ngừng đưa đẩy bóng gió, quyết định ở lại thêm một thời gian, đợi bao giờ chơi chán thì tự bắt xe khách về. Dù sao quê ngoại cũng còn khá nhiều nơi để đi, chẳng thể khám phá hết trong vòng mấy ngày, không khí lại trong lành, mát mẻ. Ở đây chưa được bao lâu, tắm nước giếng có một thời gian mà tôi đã trắng lên không ít, thêm nửa tháng nữa xem tên Thành Đông còn dám chê tôi là da trâu nữa không.
Từ sau hôm ấy hắn gọi cho tôi thường xuyên hơn, cứ cách một hai ngày lại gọi. Những cuộc điện thoại này phần lớn đều là tôi thao thao bất tuyệt, còn hắn thì chỉ lặng yên lắng nghe hoặc thỉnh thoảng cất tiếng cười khe khẽ, ậm ừ ngắn gọn. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, chỉ chuyên tâm kể lể toàn bộ những chuyện đã xảy ra với mình vào tai hắn. Nhưng nói nhiều, nói mãi cũng hết chuyện, tôi bắt đầu nhận thấy hắn trở nên quá mức yên lặng.
Bình thường dù không nói nhiều nhưng hắn cũng chẳng phải là người kiệm lời đến vậy, nếu tôi nói được mười câu thì hắn cũng phải kháy đểu được hai, ba câu là ít. Vậy mà trong những cuộc điện thoại kéo dài hàng chục phút này, tôi chỉ nghe được giọng nói của mình và tiếng cười như có như không của hắn. Thậm chí nếu tôi có hỏi sang chuyện của hắn, cũng chỉ nhận được những tiếng ậm ừ đầy qua quýt.
Hôm nay hắn lại gọi, chỉ hỏi một vài câu vu vơ rồi lại lặng thinh như chờ đợi tiếng thao thao bất tuyệt của tôi vang lên như mọi lần. Miễn cưỡng nói hai ba câu, sau đó tôi quyết định im lặng, có tiếc tiền cũng không muốn tiếp tục cái tình trạng vô nghĩa này nữa. Hắn không thắc mắc tại sao tôi ngừng nói, cũng chẳng buồn lên tiếng, cả hai cứ thế giữ im lặng, im lặng đốt tiền.
Rốt cuộc tôi vẫn là đứa nhận thua trong cuộc chiến im lặng này, khẽ thở dài, giọng nói cất lên có chút chán nản:
– Nếu anh không định nói gì thì đừng gọi cho em nữa, ngày nào cũng vậy em cũng hết chuyện để kể rồi, tốn cả đống tiền chỉ để ngồi lải nhải một đống những thứ không đâu, anh không để ý chứ em thì tiếc tiền lắm.
Nói xong, tôi chờ một lúc cũng không thấy hắn đáp lại gì, ngay cả một tiếng ư hử cũng không có, tức mình gắt lên:
– Không thèm nói nữa, em ngắt máy đây.
– Khoan, từ từ…
Hắn vội vàng lên tiếng, giọng nói khàn khàn như bị ủ trong thinh lặng quá lâu, có chút bất đắc dĩ, lại như nhuốm đầy sự mệt mỏi, vô vọng. Tôi sẽ sàng thở hắt ra một hơi, cố gắng đè xuống chút cảm giác ấm ức trong lòng, đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại nửa say nửa tỉnh, cả cái gục đầu đầy bất lực của hắn ở cổng nhà trước hôm đi Mĩ, bất giác dịu giọng hỏi:
– Anh bên ấy thế nào rồi?
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, lâu đến mức tôi tưởng hắn đã ngủ quên mất rồi, nhưng kì lạ là lần này tôi lại chẳng hề thấy suốt ruột, cứ thế kiên nhẫn chờ hắn lên tiếng.
– Cũng không có gì to tát, chỉ là… anh cãi nhau với mẹ. – Rồi dừng lại một lúc như để suy nghĩ điều gì đó, hắn cười cười nói thêm. – Thực ra, nói cãi nhau thì hơi quá, vì mẹ thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh nữa là…
Mâu thuẫn với bố mẹ, cái chuyện mà bất kì một cô cậu thanh niên nào cũng đều phải trải qua không dưới một, hai lần. Ngoan ngoãn, chăm chỉ như anh Tùng còn bị mẹ tôi mắng cho một trận vì cái tội tự ý cạo lông con Rô nữa là. Nhưng với người cả năm chỉ gặp bố mẹ có vài ngày ngắn ngủi như hắn, lại là một chuyện đáng buồn đến cỡ nào cơ chứ?
– Có chuyện gì vậy anh?
Tôi khẽ hỏi, cứ như sợ nói to sẽ vô tình khiến hắn buồn vậy. Tôi biết hắn chẳng yếu đuối đến mức ấy, nhưng vẫn không kìm được muốn đối xử thật nhẹ nhàng.
– Haizz, không có gì, đen thôi đỏ quên đi… Hôm trước anh nổi hứng dẫn anh trai đi chơi, không ngờ lại làm anh ấy bị bệnh, Jason từ nhỏ đã yếu, bị ốm một lần là nằm viện cả tuần nay. Mẹ anh vừa biết chuyện đã tát anh một cái vêu cả mồm, sau đó thì chẳng thèm nói gì cả, nhìn anh cứ như một đứa có tội. Sau hôm ấy thì bố mẹ anh cứ ở trong viện suốt, thỉnh thoảng mới ghé qua nhà. Hầy… Anh ở đây chán quá, chỉ còn mỗi thú vui tao nhã là gọi cho em nghe em lải nhải thôi.
Hắn chậm chạp lên tiếng, bình thản và đầy cợt nhả, chẳng hề lẫn chút tủi thân hay nghẹn ngào nào, cứ như đang trần thuật câu chuyện của một người khác. Nhưng không hiểu sao giọng nói nhàn nhạt ấy cứ như chứa cả tầng gai nhọn, đâm vào lòng, khiến tôi nhức nhối – Lần đầu tiên có suy nghĩ muốn được vươn tay, ôm lấy người con trai cao hơn tôi cả một cái đầu kia, lần đầu tiên một đứa như tôi có cái suy nghĩ táo bạo đến mức ấy, nhưng lần đầu tiên ấy lại chẳng thể trở thành hành động vì khoảng cách nửa vòng trái đất kia. Rốt cục tôi chỉ biết nói lung tung những thứ trên trời dưới biển, cố gắng để khiến cho hắn vui hơn một chút dù biết những lời nói của mình vô nghĩa và ngớ ngẩn lắm.
Chỉ cho đến khi cuộc điện thoại sắp kết thúc, tôi mới không nhịn được, khe khẽ lên tiếng:
– Này, anh đã thử ngồi nói chuyện cẩn thận với mẹ anh chưa?
Đầu bên kia im lặng, giống như thay cho lời đáp.
– Em chẳng biết gì đâu nhưng vẫn nghĩ anh nên thử nói chuyện hẳn hoi với mẹ anh một lần, giải thích rồi hỏi tất cả những thứ anh cần hỏi, những thứ anh thắc mắc. Đừng giữ trong lòng mãi thế nữa, đó là mẹ của anh mà, xa cách nhau đến mấy thì vẫn là mẹ mà.
Lần đầu tiên, tôi phát hiện ra mình cũng có thể dịu dàng như vậy, nhất là đối với một tên đáng ghét như hắn. Chỉ là, đột nhiên tôi cảm thấy việc ấy không khó khăn cũng chẳng ngượng ngùng chút nào. Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ không muốn người này buồn, muốn trở thành một chỗ dựa của hắn, dù nó chẳng vững trãi gì cho cam.
Không thấy tiếng đáp lại, tôi đột nhiên có chút khẩn trương, lo lắng liệu hắn có thấy tôi quá tọc mạch hay không? Nhưng hắn lại đột nhiên khe khẽ bật cười, giọng nói cất lên có pha chút trêu chọc:
– Sao hôm nay em lại đột nhiên dịu dàng với anh thế?
– Đừng có đánh trống lảng nhé, anh thử nói chuyện với mẹ đi được không?
– Mẹ á? Mẹ nào? Sao chúng mình chưa cưới nhau em đã gọi mẹ ngọt xớt rồi, đừng vội thế chứ Dương chậc chậc…
– Anh Đông!!!
– Biết rồi, biết rồi, anh sẽ nói chuyện, được chưa cô nương?
– Thế mới phải, em cúp đây!
Tôi hừ mũi rồi vội vàng cúp máy, cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch, mặt đỏ bừng như trái cà chua nhưng lòng lại không nhịn được dâng lên chút ngọt ngào cùng nỗi lo lắng mơ hồ.