Mẹ tôi về nhà sau bố một tuần, mang theo lỉnh kỉnh bao nhiêu là thứ, nào quà cho bên nội, bên ngoại, quà cho hàng xóm láng giềng, quà cho mấy anh em tôi đủ cả, thế mới nói, sự chu đáo giữa đàn ông và phụ nữ là cách nhau cả một bầu trời.
Mấy anh em tôi được nghỉ một tháng trước khi bước vào chuỗi ngày học thêm kham khổ ở trường, nói là nghỉ chứ anh Tùng nào có cho chúng tôi được thảnh thơi, vì áp lực của việc sắp trở thành học sinh cuối cấp, chuẩn bị đương đầu với kì thi đại học, ông anh kiệm lời của tôi đã biến thành cái máy nhắc chữ, suốt ngày ra rả bài ca “Học đại học hay đi chăn bò” vào tai hai đứa tôi. Chắc không muốn học một mình nên phải kéo tôi với Hân chết chung đây mà, chứ hè năm ngoái tôi có thấy anh ấy sồn sồn lên thế này đâu, hở một tí là đưa con Rô đi bơi, còn rảnh rỗi đến mức dắt nó ra công viên để tìm bạn tình.
Thời tiết nắng nóng cộng thêm cảm giác tức ngực kéo dài cả tuần nay khiến tôi chẳng làm được việc gì ra hồn, đầu óc lúc nào cũng mơ màng, cầm đề Lý quen thuộc trên tay mà tưởng như đang đọc chữ Ả Rập Xê út. Và dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể phủ nhận cảm giác tức ngực kia đến từ việc cả tuần nay không nhận được chút tin tức nào từ tên Thành Đông đáng ghét. Tôi muốn hỏi anh Tùng và nhỏ Hân về hắn nhưng lại sợ những cảm xúc rối ren trong lòng sẽ bị lộ ra, lại càng sợ hơn việc trở thành người duy nhất bị hắn ngó lơ.
Rõ ràng tôi là người được hắn thích, là người được hắn tỏ tình nhưng lại luôn có cảm giác như bị hắn tóm gọn rồi xoay vòng vòng trong lòng bàn tay, suy nghĩ ấy khiến cơn tức ngực trong tôi cứ kéo dài và dâng lên từng đợt nhưng lại không có cách nào để giải tỏa, muốn gọi cho hắn nhưng lại không nghĩ ra, gọi rồi thì sẽ nói cái gì, rõ ràng trong mối quan hệ này, từ trước đến nay hắn luôn là người chủ động, còn tôi thì bị động đến mức chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi đây vò đầu bứt tai và chịu đựng những cơn tức ngực đáng nguyền rủa.
Cũng may tình trạng ấy cũng nhanh chóng kết thúc khi mà bố mẹ tôi cuối cùng cũng giải quyết xong công việc và có thời gian rảnh dắt mấy đứa chúng tôi về quê ngoại chơi. Giờ thì phải tống tiễn tên đáng ghét, vô tâm, xấu xa, tệ hại kia ra khỏi đầu và tận hưởng trọn vẹn kì nghỉ hè bên gia đình mới được. Tôi đã mím môi hạ quyết tâm như vậy trong khi chen chúc với anh Tùng và nhỏ Hân ở băng ghế sau trên con Caren ghẻ của bố, thằng Khôi thì được ưu ái ngồi trên lòng mẹ ở ghế phụ. Còn nhớ hè năm ngoái cũng tình cảnh như vậy, bố tôi đã mạnh miệng tuyên bố năm sau sẽ mua con xe 8 chỗ ngồi để cả nhà được thoải mái mà năm nay chưa thấy động tĩnh gì, chắc tí lại chuẩn bị nổ tiếp cho xem. Tôi vừa nghĩ xong đã nghe thấy tiếng cười khoa trương của bố vang lên:
– Ngồi đùi khỉ của mẹ con chắc đau mông lắm nhỉ, yên tâm năm sau bố mua xe mới, cho Khôi ngồi một mình một ghế, đuổi mẹ con xuống phía sau ngồi với mấy đứa kia ha ha ha.
Vừa dứt lời đã phải la lên oai oái vì đau, ai bảo cứ thích chống đối chính quyền cơ.
Quê ngoại cách nhà tôi tầm 100 kilomet, ngồi xe ô tô hết gần 3 tiếng là đến nơi. Bố mẹ tôi thường xuyên bận rộn, mấy anh em chúng tôi phần vì bận học phần vì chưa đủ lớn để tự mình vác xác đi nên gia đình tôi rất hiếm khi về quê chơi, cả năm may ra có dịp Tết. Ông bà ngoại chỉ có mẹ tôi và cậu Hải, cậu mợ lại chỉ có mình nhỏ Hạnh nên ông bà lúc nào cũng mong mỏi mấy đứa cháu về chơi.
Sau gần 3 giờ xe, cuối cùng gia đình tôi cũng tới nơi, do ngõ nhà ngoại không đủ rộng nên bố tôi phải vòng ra trường tiểu học bên cạnh đỗ nhờ, trong lúc chờ bố mẹ, mấy anh em chúng tôi khệ nệ xách đồ đi trước. Mặc dù đời sống ở quê hiện nay chẳng còn khác biệt quá nhiều so với thành phố, xe cộ chạy vù vù trên đường nhựa, nhà cao cửa rộng ràn rạt nhưng không khí vẫn có cái gì đó khác hẳn, nhất là lúc đi vào con ngõ thẳng đến cổng nhà ông bà, gió từ đê thổi tới mát lồng lộng, rơm rạ phơi trên đường dậy mùi nắng thơm nức mũi, không khí tươi mát làm tôi cảm thấy vô cùng thư thái dù đang khệ nệ xách túi.
Ông bà tôi đã đứng đợi sẵn ở cổng, những đốm nắng lọt qua khe của giàn mướp đắng phủ lên hai cái bóng già nua, nhác thấy chúng tôi là bà ngoại đã quýnh lên, tất tả chạy đến nhưng vẫn theo thói quen, cất tiếng rầy la:
– Đã bảo đi sớm mà không nghe, trưa nắng chang chang thế này đi bộ có khổ không cơ chứ!
Ba anh em tôi thay phiên nhau râm ran chào ông bà, anh Tùng khẽ tủm tỉm cười, tay giữ rịt lấy chiếc balo, khẽ lắc đầu ngầm từ chối ý muốn cầm hộ của bà. Ông tôi từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ đứng đó ậm ừ đáp lại nhưng nhìn đôi mắt lấp lánh trong nắng kia, tôi biết ông đang vui lắm.
Vượt qua dàn mướp đắng lại đi hết dàn chanh leo mát rượi dọc cổng để tiến vào sân, vừa định đặt chân lên bậc thềm tam cấp, một bóng dáng nhỏ nhắn đã chạy vụt ra, nhảy bổ lên người tôi và Hân:
– Anh Tùng, chị Dương, chị Hân!
Trong lúc tôi và Hân còn chưa kịp hoàn hồn thì bà ngoại đã kéo tay con nhỏ, vỗ đen đét lên vai nó vài cái:
– Cái con bé này, xuống xuống, chỉ lanh cha lanh chanh là không ai bằng.
Bị bà mắng, con nhỏ khẽ xị mặt xuống trong chốc lát rồi lại hớn hở ngay lập tức, ríu rít nhảy chân sáo, vui vẻ lên tiếng:
– Em bảo này, mỗi ngày em đều mỏi mắt chờ mong các chị đến, em đã save một bộ sưu tập trai đẹp hơn mấy trăm tấm trong máy tính rồi, tối nay ba đứa mình đem từng bức ra mổ xẻ và cùng đàm đạo về cái đẹp.
Ở bên cạnh, Hân chỉ biết cười tủm tỉm còn tôi thì chả đủ sức để bật ra tiếng nào, chỉ đành nâng vành môi lên, nhe răng ra với nó. Rõ ràng hôm trước gọi điện cho tôi, nó còn ba hoa về việc đang vùi đầu ôn tập chuẩn bị thi vào cấp 3, mong bọn tôi nhanh nhanh đến gia sư cho nó, sao mới có vài hôm mà từ học hành đã chuyển thành bàn luận về cái đẹp rồi?
Còn đang âm thầm khinh bỉ nó thì con nhỏ đã vươn người, ghé sát vào tai tôi thầm thì:
– Em khoe với bọn bạn là có ông anh họ đẹp trai hết nấc, tối thể nào chúng nó cũng kéo sang đây cho xem, tha hồ đồ ăn.
Tôi đang định khinh bỉ nó lần nữa nhưng nghe nhắc đến ăn đột nhiên cảm thấy tươi tỉnh hẳn ra, quay sang tặng nó một đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Hạnh là em họ tôi, năm nay nó chuẩn bị thi vào lớp 10, vì cậu mợ bận làm ăn nên thường gửi nó cho ông bà, người ta vẫn nói cháu hư tại bà nhưng đối với ông bà tôi thì không như vậy, bà ngoại tôi là kiểu người rất sạch sẽ, tuy không nghiêm khắc như ông nhưng cũng không bao giờ dung túng cho con cháu, thấy sai là nhắc nhở ngay. Bố tôi có kể ngày xưa sang nhà tán mẹ, vì hồi hộp quá mà lỡ đi cả giầy vào nhà thế là bị bà nhìn cho tưởng thủng cả chân.
Ông ngoại tôi từng là giáo viên cấp hai, để được xã cấp cho miếng đất cày cuốc, ông chấp nhận về hưu sớm. Tuy đã không giảng dạy nhiều năm nhưng nhờ chăm chỉ nghiên cứu nên khả năng chuyên môn của ông vẫn rất vững vàng. Được ông bà nuôi dạy, vấn đề đạo đức lối sống và chuyện học hành của Hạnh nhìn chung không có gì đáng lo ngại.
Sau khi ăn trưa xong, tôi làm một giấc đến tận chiều tối, lúc ngủ dậy thì nắng đã tắt, sắc trời chuyển sang màu đỏ rực chứ không vàng ươm màu nắng như ban trưa. Cào cào mái tóc cho vào nếp, tôi bước ra vườn để hít thở chút không khí trong lành thì gặp anh Tùng đang lúi húi đào đất, thấy tôi anh ấy hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn khuôn mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước vì vừa mới ngủ dậy của tôi:
– Làm gì mà mặt xệ ra như lợn xề sắp đẻ thế kia, tí múc nước giếng mà rửa mặt cho tỉnh.
Tôi bĩu môi, lầm rầm chê khả năng so sánh vượt qua mọi định lý ngôn từ của anh ấy, làm thế nào mà anh ấy có thể liên tưởng khuôn mặt của tôi với con lợn xề được?
– Anh đang làm gì đấy? Em bảo bà là anh phá hoại vườn nhé. – Cố nén cái cảm giác muốn được nhét đất vào mồm anh Tùng, tôi xách quần, ngồi xổm xuống bên cạnh anh ấy, cất giọng cay cú.
– Phì… con nhỏ này… – Anh Tùng khẽ phì cười, dùng bàn tay đầy vi khuẩn của mình dí đầu tôi một cái khiến tôi tí thì ngã chổng mông lên trời sau đó lại thoăn thoắt xới đất, xúc lên một con giun đang oằn mình vùng vẫy, ném vào cái xô nhỏ, giải thích – Anh đang đào mồi cho bố với ông ngoại câu cá, tối còn có thức ăn nhét vào mồm em đấy.
– Gớm, làm như vĩ đại lắm ấy, tối anh có mời em cũng không động đến cá của anh đâu – Tôi bĩu môi rồi nhe răng cười nói thêm – Em sẽ chỉ ăn thịt thôi.
– Là em nói đấy nhé, lát đừng có hối hận. Tối nay bà bảo ăn lẩu cá nên nếu không muốn động vào cá thì chắc chỉ có bún chấm nước mắm thôi. – Anh Tùng không buồn ngẩng lên nhìn tôi, khẽ tủm tỉm cười, tay vẫn thoăn thoắt xới đất.
Nghe anh ấy nói, tôi hơi đờ người ra, sau khi phân tích tình hình trong vòng vài giây, tôi quyết định dẹp bỏ lòng tự trọng qua một bên, thỏ thẻ nói một câu khiến anh Tùng cười đến phun cả nước bọt:
– Thôi anh cứ coi như em chưa nói gì đi nhé!
Để tỏ rõ sự hối hận và lòng thành của mình, tôi đã nhiệt tình cùng xúc đất tìm giun với anh ấy. Trong không khí chỉ còn tiếng xúc đất rào rạo đều đặn, anh Tùng nghiêm túc với công việc nhàm chán này đến độ tôi chỉ thấy được đỉnh đầu của anh ấy. Còn tôi thì xới được vài nhát là chán, mắt chỉ mải nhìn theo động tác thuần thục của anh Tùng, chiếc xẻng nhỏ cứ chuyển động qua lại khiến tôi bất giác cảm thấy như đang bị thôi miên, buột miệng thốt lên:
– Em bảo này…
– Hửm? – Anh Tùng hơi dừng lại trong giây lát nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu lên. – Gì cơ?
– Mấy hôm nay anh Đông…
Đến khi tôi kịp nhận ra thì từ “Đông” đã vọt ra khỏi miệng khiến tôi hối hận cũng không kịp, vội vàng ngậm chặt miệng, anh Tùng đã dừng việc đào giun từ lúc nào, ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt đầy hứng thú:
– Hử? Anh Đông làm sao cơ?
Cái nhìn chăm chú của anh ấy khiến tôi có cảm giác như bị bóc trần tâm tư, mặt thoáng chốc đỏ bừng lên, vội vàng quăng cái xẻng nhỏ sang một bên, lắp bắp nói:
– Em… Ý em là mấy hôm nay anh có nghe bài mới của anh Thôi Chấn Đông không?
– Thôi Chấn Đông là ai? – Anh Tùng nghệt mặt ra nhìn tôi, ngơ ngác trước cái tên mới nghe lần đầu.
– Là ai á? Anh tự tìm đi, Google không tính phí.
Tôi xẵng giọng đáp rồi đứng dậy nhấm nhẳng bỏ vào nhà, dĩ nhiên tôi không thể nói cho anh ấy biết Thôi Chấn Đông là Đông thối chân rồi!
…
Bữa tối không ăn lẩu như anh Tùng đã nói, cá chỉ đóng vai trò là nhân vật phụ trong mâm cơm ngập thịt bà ngoại đãi chúng tôi. Mặc dù cảm thấy vô cùng thỏa mãn nhưng tôi vẫn không quên nguyền rủa ông anh trai của mình trong lúc tọng đầy một họng trứng cá rán vàng ươm.
Nghe lời nhỏ Hạnh, tôi không dám ăn quá nhiều, cố gắng đề dành bụng tối còn ăn quà. Ngáp ngắn ngáp dài ngồi xem thời sự cùng cả nhà, cuối cùng đến gần 8 giờ, đám bạn của nhỏ Hạnh mới lục tục kéo đến, xách theo… hai nải chuối và một bịch hướng dương. Chắc là phí ngắm trai. Tôi nhìn mà vừa tức vừa buồn cười, lườm nhỏ Hạnh một cái cháy mắt, biết thế ban nãy đã ăn nhiều thịt hơn rồi.
Mấy đứa chúng nó nô nức kéo nhau trải chiếu ra ngoài sân ngồi, tôi và Hân cũng nhập bọn theo. Một đám con gái, những câu truyện xung quanh có gì lạ lẫm đâu, trường học, bạn bè, phim ảnh, quần áo và… yêu đương. Thế nên chẳng khó để tôi và Hân hòa mình vào những câu chuyện rôm rả của chúng nó.
Nhân vật trọng điểm, nguyên nhân của buổi tụ tập này là anh Tùng thì chỉ xuất hiện trong chốc lát, quần sooc áo phông trắng, lượn qua như lãng tử, chào hỏi vô cùng chuyên nghiệp và lịch sự rồi cuối cùng mất tăm như một cơn gió khiến mấy em gái không khỏi hụt hẫng. Đúng thật là, để chúng nó mất công xách cả nải chuối đến mà chỉ ra chào có tiếng rồi lặn mất, tôi có dự cảm con đường tình duyên của anh Tùng trong tương lai sẽ vô cùng mù mịt.
– Chúng mày chán thế, chả biết gợi chuyện kéo anh ấy lại gì cả, đi mất tiêu rồi kìa.
Nhỏ Hạnh nhăn mặt, vừa cắn hướng dương tanh tách vừa trách cứ lũ bạn của mình, thực ra con nhỏ mạnh miệng thế thôi chứ trước mặt anh Tùng nó vẫn còn ngại ngùng lắm, mang tiếng là anh em họ nhưng chúng tôi ít khi gặp nhau, cùng là con gái như tôi và Hân thì dễ thân chứ mặt mâm như anh Tùng thì để thân thiết cũng hơi khó.
– Giữ kiểu gì, anh ấy đi lúc nào tao còn chả biết. – Một cô bé tóc búi củ tỏi, mặt tròn xinh xắn hờn dỗi lên tiếng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, xấu hổ liếc nhanh qua tôi và Hân khiến tôi không nhịn được muốn bật cười, dễ thương thật đấy.
– Thế mà cứ bắt tao giới thiệu cho bằng được, chán chết đi được
– Xì, mày thì ngon rồi, chơi thân với đúng hai thằng trông được nhất lớp mình, thế định chọn thằng nào để tao còn tán thằng kia.
– Mày có biết nguyên lý tảng băng trôi không? Cái mày nhìn thấy chỉ là phần nổi trên mặt nước còn phần chìm thì chỉ tao và hai đứa nó thấy thôi.
– Thế phần chìm là gì?
– Là chúng nó quay ra yêu nhau rồi chứ chả có cái vẹo gì liên quan đến tao cả, bình phòng như tao mới là khổ nhất, sướng cái con khỉ ấy.
Nhỏ Hạnh thản nhiên nói, miệng cắn hạt dưa tanh tách như hai tai lại đỏ hồng lên một cách bất thường. Tôi khẽ tủm tỉm cười, quay sang nháy mắt với Hân, tối nay có cái cần tra khảo rồi đây, hóng hớt đớp chuyện và moi móc đời tư của người khác là công việc của mấy đứa con gái đang rảnh rỗi như hai chị em tôi mà.
…
Cả một đêm bận rộn với việc tra khảo nhỏ Hạnh và tám nhảm xuyên lục địa, gần 2 giờ sáng tôi với Hân mới bò được về giường của mình, lâu lắm hai đứa tôi mới ngủ chung với nhau nhưng cũng chẳng thể nói thêm câu nào, đặt lưng xuống giường là làm một giấc tới sáng.
Lúc tôi ngủ dậy thì mặt trời đã chiếu đến tận mông, Hân không có ở trong phòng, bên cạnh tôi chỉ còn lại cái gối lạnh ngắt của nó.
Tôi chép chép mồm, cảm thấy ngủ chưa đã mắt, lồm cồm bò dậy rồi mặc cho tóc tai bù xù như tổ quạ, mặt mũi ú na ú nần vì vừa mới tỉnh giấc, cứ thế mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng, lê người đến bên cái tủ lạnh theo thói quen.
Cầm chai nước mát trên tay, tôi uể oải dựa người vào tủ lạnh, vừa nhắm mắt tĩnh tâm vừa bưng chai nước lên uống từng ngụm, không hiểu sao lại tức cảnh sinh tình, ư ử ngâm nga khe khẽ:
– Nâng chén tiêu sầu… sầu càng sầu thêm
Trong lúc tôi còn đang mơ màng thì một tiếng cười chợt khe khẽ vang lên khiến tôi giật mình vội mở to mắt ra nhìn. Trước mắt hiện ra một khuôn mặt lạ lẫm, tóc nâu vuốt keo dựng đứng, dọc vành tai trái bấm đến vài cái khuyên, cách ăn mặc hầm hố nhưng khuôn mặt lại có phần trẻ con khiến tôi lập tức liên tưởng đến hai chữ “Trẻ trâu”.
Người nọ thấy tôi nghệt mặt ra nhìn thì nhếch miệng cười, không ngần ngại tiến thêm một bước, một tay vươn ra chống lên mặt cửa tủ lạnh, vừa cười vừa nói bằng chất giọng cợt nhả như mấy thằng lưu manh hay đứng đầu đường xó chợ trêu gái:
– Em có thể xích qua một bên cho anh mở tủ lạnh được không? Hay… say quá không di chuyển nổi?
Đột nhiên bị một thằng nhóc mặt mũi non choẹt gọi bằng em khiến tôi có chút không tiêu hóa nổi nhưng cũng không bộc phát chỉ ậm ừ tránh sang một bên cho nó mở tủ lạnh. Dù sao cũng không thể trông mặt mà đoán tuổi, bây giờ tuổi tác cũng chỉ là một con số, nhiều người 40, 50 tuổi trông vẫn trẻ như 20 cơ mà. Hoặc giả nó nhỏ tuổi hơn tôi thật nhưng lại có họ hàng hang hốc gì thì sao?
Họ hàng ở quê là một thứ gì đó rất vi diệu, bạn có thể được một ông chú trung niên gọi bằng chị nhưng cũng có thể phải gọi một đứa nhỏ hơn mình cả chục tuổi là chú, vậy nên chưa biết rõ thân phận của tên này tôi cũng không dám manh động. Cơ mà nếu nó có họ với tôi thật mà vẫn thản nhiên đi lại trong nhà với kiểu đầu HKT phiên bản mới và đống khuyên tai kia thì kể cũng giỏi.
Phải biết rằng ông tôi rất ghét những thứ chệch ra khỏi khuôn mẫu, điển hình như nhuộm tóc, ăn mặc choai choai, xăm trổ,… Cũng bởi thế nên dù nghiêm khắc và ít khi để lộ cảm xúc nhưng thỉnh thoảng ông ngoại vẫn không giấu được ánh mắt hài lòng khi nhìn về anh Tùng. Cũng phải thôi, anh Tùng tôi đích thực là một thanh niên chuẩn mẫu mực, đầu tóc cắt gọn gàng chưa bao giờ biết đến mùi thuốc nhuộm hay keo vuốt tóc, đi tắm thì chỉ trung thành với hai thứ là dầu gội đầu và xà phòng thơm, quần áo tuy không phải lúc nào cũng một kiểu đóng thùng nghiêm chỉnh nhưng luôn sạch sẽ và thẳng thớm, anh Tùng là kiểu con trai khiến người khác cảm thấy đáng tin cậy và muốn được dựa dẫm. Chẳng giống như người nào đó, bộ dạng cà lơ cà phất, trước nói một đằng sau làm một nẻo, vậy nên tôi mới không có lòng tin là hắn thật sự thích tôi.
Nghĩ đến đây tôi không nhịn được khe khẽ bật cười khiến cái đứa đang tu nước kia giật mình quay qua nhìn, nhếch miệng cười tà:
– Sao tự nhiên lại đỏ mặt cười dâm thế?
Tôi đần mặt ra nhìn nó, còn chưa kịp tiêu hóa câu nói kia thì nó đã tiến thêm một bước, vẻ bất đắc dĩ lộ ra trên khuôn mặt non choẹt:
– Có phải đang nghĩ muốn xin số anh phải không? Vội vàng thế là không được đâu nhé!
Nói xong còn khuyến mãi thêm một cái nháy mắt tình tứ. Bị nó cắt ngang dòng duy nghĩ, tôi có chút uể oải chẳng còn sức đanh đá cá cầy như mọi khi, chỉ khẽ chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp rồi vỗ vãi nó thân tình như một người chị, dịu dàng nói:
– Mặt trời chiếu đến tận mông rồi, thức dậy đi em trai.
Nói rồi cũng chẳng buồn để tâm đến phản ứng của nó, xoay người bỏ đi. Ra đến cửa bếp thì gặp nhỏ Hạnh đang chuẩn bị đi vào, mắt ngó dáo dác bộ dạng thậm thà thậm thụt. Thấy tôi, nó giật mình ngã người ra đằng sau, ôm ngực rít lên nho nhỏ:
– Trời ơi chị Dương, chị làm em tí thì bay tim, còn tưởng ông chứ.
– Mày lại làm sai cái gì để ông mắng à? – Tôi nhìn bộ dạng lấm lét của nó, cười chế nhạo.
– Làm gì có. – Nó vung tay đáp, mắt lại ngó ngang ngó dọc, thì thào hỏi tôi. – Mà chị có thấy thằng nào trông ngáo đá quanh đây không?
Rồi không kịp để tôi đáp lời, mắt nó chợt dừng lại ở phía sau rồi bằng tốc độ tên lửa vọt qua người tôi, gào rú lên như vừa bị chọc tiết:
– Thằng mặt lợn kia, tao đã bảo mày ngồi yên trong phòng thôi đừng có đi lung tung cơ mà, muốn bị ông tao chửi chết cha cả lũ hả? Sáng đã dặn đi dặn lại rồi mà vẫn vác nguyên cái bộ dạng trẻ trâu ngáo đá này đến, tao đúng là số con rệp mà.
Nhỏ Hạnh hùng hổ xông đến cái kẻ bên trong phòng bếp, mặt mũi vặn vẹo, mưa xuân phun phì phì chỉ thiếu nước nắm lấy tai thằng kia mà véo.
– Tao buồn đi tè không được à? Người chứ có phải lợn đâu mà ngồi mãi một chỗ được. Mà mày bảo ai ngáo đá cơ, phong cách thời trang chất lừ của người ta mà mày dám chê à?
Thằng kia cũng không kém, gân cổ lên cãi lại, phát ngôn ra câu nào là nồng nặc mùi trẻ trâu câu ấy.
– Đi tè sao vào bếp làm gì?
– Thì đi uống nước trước rồi tè một thể, mất công đi mấy lần. Mà tao rình thấy ông mày không có nhà mới dám ra đấy chứ.
Tôi đứng khoanh tay nhìn hai đứa nó cự cại một hồi, rốt cuộc không nhịn được nữa khẽ e hèm một tiếng tỏ thái độ khiến hai đứa nó đồng loạt quay ra nhìn tôi.
– Bạn mày à? – Tôi hỏi nhỏ Hạnh nhưng lại khẽ nheo mắt nhìn thằng nhóc kia, cứ nghĩ đến ban nãy phải lễ phép đáp lời nó là tôi muốn bốc hỏa, biết ngay mà, làm gì có chuyện tôi phải gọi cái thằng trẻ trâu này là anh.
– À vâng, bọn em chuẩn bị thi cấp 3 nên lập nhóm ôn mà cái thằng mặt giặc này lại vác nguyên bộ dạng không thể ngáo đá hơn đến, ông nội mà biết thế nào cũng mắng em chết.
Nó vừa nói vừa quay sang lườm thằng bạn vẫn đang không biết lỗi sai của mình, hếch mặt lên ngông nghênh nhìn tôi.
Tôi nhếch miệng cười nhẹ tênh, tỏ ý đã biết rồi quay đầu bỏ đi luôn. Thấy tôi không nói năng gì cả, nhỏ Hạnh ngạc nhiên gọi với theo:
– Ủa chị đi đâu thế?
– Tao đi mách ông. – Tôi quay lại, nhoẻn miệng cười nhìn hai đứa nó, giọng nói phát ra sặc mùi thuốc súng, cái thằng chết tiệt dám gọi tôi là em thì thôi đi lại còn bảo tôi cười dâm, nụ cười trong sáng thuần khiết của người ta mà nó dám bảo dâm, tôi phải mách ông để ông cắt trụi quả đầu bảnh chọe của nó mới được.
Vừa dứt lời, chưa kịp tiến thêm bước nào thì nhỏ Hạnh đã vội vàng lao đến ôm lấy tôi giữ lại, hoảng hốt cười hi hi:
– Chị Dương, đùa vậy không vui đâu.
– Tao đùa bao giờ. – Tôi nghiêm mặt nhìn nó nói.
– Thế sao chị nỡ làm vậy với em. – Nó dụi dụi đầu vào lưng tôi, cất giọng làm nũng. – Từ qua đến giờ em đã chọc giận chị lần nào đâu.
– Mày thì không nhưng nó thì có. – Tôi đẩy nó ra, xoay người lại ác liệt chỉ vào cái tên đang đứng nhơn nhơn một chỗ, chẳng mảy may lo sợ, trên môi vẫn trưng ra nụ cười bất cần kia. – Mặt mũi non chọet mà dám gọi chị mày là em đã thế còn nói tao cười dâm, tao đi mách ông để ông cạo đầu nó cho bõ tức.
Nhỏ Hạnh bị tôi đẩy ra lại vội vàng bám chặt lấy lưng tôi như con koala, cười cười làm hòa:
– Thôi chị chấp nó làm gì, nó tán gái quen mồm ấy mà hi hi.
– Này, này cho mày nói lại, chỉ có gái tự tán tao chứ tao thèm mà tán gái.
Thằng nhóc kia vội vàng xen mồm vào cãi nhưng cũng chẳng có ai thèm để tâm đến lời thanh minh của nó. Tôi thở dài, gạt nhỏ Hạnh ra rồi làu bàu:
– Nói thế thôi chứ tao cũng chả rảnh, vào học tiếp đi tao đi tìm nhỏ Hân chơi.
– Ý, đừng đi vội, rảnh thì vào giúp bọn em ôn bài đi, anh Tùng với chị Hân đều ở trong ấy rồi.
Tôi không nói gì chỉ ừ hử hai tiếng rồi để mặc nó kéo đi. Anh Tùng và nhỏ Hân đúng là đang ở trong phòng học hơn nữa còn rất chuyên tâm nghiên cứu sách và đề thi mẫu. Bên trong còn có thêm một thằng con trai, tóc cắt ngắn, đeo kính, quần áo gọn gàng đang cắm cúi làm bài, trông hoàn toàn đối lập với thằng ngáo đá kia.
Thấy chúng tôi bước vào, nó hơi ngẩng đầu lên, gương mặt sáng sủa, toát ra vẻ dịu dàng khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Tôi vui vẻ nhìn nó rồi lại liếc mắt nhìn sang cái thằng ngông nghênh bên cạnh, thầm thắc mắc tại sao hai đứa này lại chơi được với nhau nhưng ngẫm lại một người đức hạnh cao vời vợi như anh Tùng mà chơi được với tên cáo già quỷ quyệt như hắn thì cũng chẳng còn gì lạ nữa.
Nhỏ Hạnh nhanh nhảu vọt vào phòng trước, vội vàng chỉ vào hai thằng bạn của mình để giới thiệu với tôi:
– Đây là Đức, đây là Hữu bạn em, nhà bọn nó đều gần đây cả ấy. – Nó cười toe rồi chỉ sang tôi. – Đây là chị Dương, chị ấy với chị Hân là sinh đôi đấy.
Thằng nhóc tri thức tên Đức nghe vậy có phần hơi ngạc nhiên, nó hơi khoa trương ồ lên một tiếng rồi cười cười nói:
– Đây là lần đầu tiên em thấy một cặp sinh đôi đấy, nhưng hai chị cũng không giống nhau lắm nhỉ, em còn tưởng sinh đôi là như hai giọt nước cơ.
– Tùy cặp thôi em. – Tôi cười ha ha, phẩy phẩy tay với nó, đang định tán phét thêm tí nữa thì đã bị giọng nói cợt nhả của thằng kia xen vào:
– Đúng là không giống nhau thật.
Câu nói và ngữ khí đều có vẻ bình thường nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác như nó đang châm chọc tôi nhỉ? Tôi nghiến răng nghĩ rồi âm thầm dẫm đạp cái tên Hữu dưới tông, cái tên chẳng hợp với con người nó chút nào.
Cảm thấy không khí có mùi thuốc súng, nhỏ Hạnh vội vàng đẩy tôi và thằng Hữu đến bên bàn học, cười vui vẻ nói:
– Sắp thi đến nơi rồi nên bọn em định lập nhóm học ôn vào buổi tối, đang bàn xem nên học thế nào, may quá có mấy anh chị thì chắc không phải lo gì rồi. – Sau đó quay sang hai đứa bạn của mình, nó nói với vẻ hơi tự hào. – Anh chị tao đều là học sinh trường chuyên cả đấy, hơn bọn mình có một tuổi thôi nên yên tâm là kinh nghiệm đầy mình.
Tôi nở cả mũi, tươi cười khiêm tốn nói:
– Ầy dà cũng không có gì, nếu mấy đứa đã nhờ, chị đây…
Còn chưa kịp nói hết câu đã bị thằng trẻ trâu kia nhảy vào miệng, cười cười nói với anh Tùng và nhỏ Hân, trực tiếp ném tôi ra sau đầu:
– Để em đoán nhé, anh nhìn thông minh chắc học chuyên Toán đúng không? Còn chị trông xinh xắn, dịu dàng nhìn là biết học giỏi Văn rồi, chuyên Văn chắc luôn.
Nhìn cái vẻ mặt nịnh hót của nó, tôi bĩu môi âm thầm phỉ nhổ. Nhỏ Hân bật cười, khẽ gật gù rồi kéo tay tôi hỏi:
– Đoán giỏi đấy, thế theo em chị này học chuyên gì?
Lúc này nó mới bắt đầu quay sang nhìn tôi, khẽ vuốt cằm săm soi từ đầu đến chân, từ chân đến đầu như đang phân tích hàng hóa, đợi đến khi tôi sắp không chịu được ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp kia, định nổi khùng thì nó mới chậm rãi lên tiếng, còn làm ra vẻ như không đúng không ăn tiền:
– Lớp chọn thể dục đúng không? Người thấp bé, đùi ếch, chân cơ bắp thế kia chắc chạy nhanh lắm, nói thật ngoài thể dục ra em chẳng nghĩ được môn nào hợp với chị, mà giờ em mới biết trường chuyên cũng có lớp chọn thể dục đấy.
Tôi tức tối nghiến thật chặt răng, nắm chặt tay để kìm nén bản thân không xông lên cho nó vài cái đạp vào mặt, đã thế nhỏ Hạnh còn như muốn đổ thêm dầu vào lửa, ngạc nhiên nhìn tôi thốt lên:
– Ơ thật ạ, em cũng quên không hỏi chị Dương học chuyên gì.
Tôi tức đến độ cả người run rẩy, không còn hơi sức đâu mà thanh minh nữa, ở bên cạnh anh Tùng và nhỏ Hân không thèm nể mặt ai, ôm bụng cười ngặt nghẽo, anh em cái kiểu gì mà đểu với nhau quá thể.
Sau khi cười chán cười chê, anh Tùng mới khẽ nhấc kính lên, quẹt mắt mỉm cười hỏi Hạnh:
– Các em năm nay ngoài Toán Văn còn thi môn gì?
– Vật Lý ạ, bọn em đang điêu đứng với môn này đây, mạch điện với chả mạch dây, Toán với Văn học suốt rồi còn đỡ, Vật Lý mới lao vào ôn gần đây nên còn mù mờ lắm, anh học chuyên Toán chắc cũng giỏi Vật Lý, giúp bọn em với.
Nhỏ Hạnh rầu rĩ nói đổi lấy một nụ cười vui vẻ của anh Tùng:
– Thế thì phải nhờ đến Dương nhiều rồi.
– Tại sao ạ? Tập thể dục có thể giúp đầu óc thông minh hơn à?
Thằng trẻ trâu kia lại tiếp tục lên tiếng, còn khoa trương tròn mắt lên, làm ra vẻ ngây thơ khờ dại lắm, tôi nhìn khuôn mặt giả ngu của nó, chỉ muốn xông lên nhét cả quyển Vật Lý vào mồm nó mà hét lên “Chị mày học chuyên Lý, chuyên Lý đấy biết chửa”
Nhưng cũng chẳng đến lượt tôi lên tiếng, nhỏ Hân nhẹ nhàng cười giải thích:
– Thật ra chị Dương học chuyên Lý không phải thể dục đâu.
– Trông mặt hơi ngô nghê tí thôi chứ thành tính cũng khá ổn, điểm thi đầu vào môn Vật Lý năm ngoái nằm trong top 10 của khối đấy. – Anh Tùng chậm rãi nói thêm, nhìn tôi cười khe khẽ, trong giọng nói hình như còn có chút tự hào.
Được anh em một nhà hết lòng giúp đỡ, trái tim bị tổn thương của tôi mới dần dần hồi phục, rưng rưng nước mắt thiếu điều lao vào ôm chầm lấy anh Tùng và nhỏ Hân, đúng là ngoài kia mưu thâm kế hiểm, miệng đời ác ôn, vòng tay gia đình vẫn là nơi an toàn nhất.
Nhỏ Hạnh hơi ngẩn người ra nhìn tôi rồi ngay lập tức cất giọng hờn dỗi, có vẻ như đối với nó, học chuyên nào thì cũng như nhau cả, không có khác biệt gì lớn:
– Sao mấy anh chị không nói sớm, làm em tưởng thật. – Rồi quay sang vỗ đánh đét vào bả vai thằng Hữu, làu bàu trách cứ. – Mày đúng là chỉ được cái đoán lung tung là giỏi, làm gì có cái lớp chọn thể dục chứ, môn này không phải thường có riêng một trường à?
Đối với sai lầm của mình thằng Hữu không thèm nói gì, chỉ khẽ hừ một cái rồi quay mặt sang hướng khác, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn. Tôi bĩu môi nhìn nó, thầm dặn lòng không thèm chấp thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch, mắt mọc đằng mông.
Đã không còn sớm, cả lũ chúng tôi trao đổi qua lại, tán gẫu đôi chút thì cũng gần trưa, sợ ông về rồi lại sinh ra rắc rối nên lục tục cất sách chuẩn bị về, ông tôi dĩ nhiên sẽ không đem đầu thằng nhóc kia đi cạo như tôi nói nhưng chắc chắn không tránh khỏi sa sầm mặt mày rồi sau đó trong bữa cơm sẽ giáo huấn mấy đứa cháu về cách ăn mặc đầu tóc sao cho phù hợp với lứa tuổi học sinh và phải biết chọn bạn mà chơi.
Nhìn theo bóng dáng khệnh khạng của thằng Hữu, tôi kéo tay nhỏ Hạnh lại, làm bộ thầm thì nhưng giọng nói phát ra lại đủ để ai nấy đều nghe thấy:
– Mày nhắc bạn mày cắt tóc gọn gàng với ăn mặc bình thường một chút đi, đầu tóc gì mà như HKT phiên bản mới, quần thì rách trên rách dưới không có chỗ nào lành lặn, cái áo còn gớm hơn, đầu lâu xương sọ, nhỡ mai ông xộc vào phòng mà nhìn thấy là ăn đủ, mà chị mày nhìn bộ dạng cái bang tái thế của nó cũng không dạy nổi đâu.
Thấy bước chân của kẻ nào đó đang đi đằng trước hơi khựng lại, tôi cảm thấy có chút thỏa mãn, dù sao tôi cũng chẳng phải là đứa tốt đẹp gì, lại có thể vui vui vẻ vẻ đi dạy không công cho cái thằng vừa coi thường mình, tốt nhất là nó nghe vậy thấy tự ái rồi khỏi đến luôn càng tốt.
Nhưng tiếc là đời không như mơ, ăn tối xong, nghỉ ngơi chưa được bao lâu, tôi cùng nhỏ Hân và anh Tùng đã bị nhỏ Hạnh lôi kéo đến phòng học, bên trong hai thằng cu kia đã ngồi ngay ngắn trên bàn, trông có vẻ ngoan ngoãn lắm.
Thằng Đức trông không có gì khác biệt so với hồi sáng ngoại trừ đầu tóc hơi ướt chắc mới tắm, nhưng cái thằng ngồi bên cạnh nó mới là một cú sốc, mái tóc vuốt keo bóng lộn của nó đã được thay bằng quả đầu đinh ngắn cũn cỡn, khuyên dọc vành tai được tháo hết ra chỉ để lại một cái nho nhỏ màu bạc ở đỉnh vành tai, quần áo tuy không quy củ như Đức nhưng nhìn chung đã giống một người bình thường, thành thật mà nói so với hình tượng ban sáng, tôi cảm thấy bây giờ trông nó dễ nhìn hơn bao nhiêu. Nhưng không hiểu sao cứ thấy quả đầu đinh gắn trên khuôn mặt bí xị như vừa bị dẫm đuôi của nó tôi lại thấy buồn cười, không nhịn được phụt ra một tiếng cười rồi phải vội vàng bụm miệng quay sang hướng khác.
Nhỏ Hạnh khẽ cười tủm nhìn hai đứa bạn của mình rồi quay sang tôi, thì thầm:
– Thằng này trông hổ báo cáo chồn thế thôi chứ nhát lắm, dọa có tí thế là vội xách đầu đi cạo ngay hí hí.
– Bố nghe thấy mày nói rồi đấy. Chẳng qua… chẳng qua lúc chiều tao ăn kẹo cao su lỡ tay xoa lên đầu nên mới phải đi cắt thôi.
Thằng Hữu đập bàn, trừng mắt lên gầm gào như một con sư tử cái nhưng ngay lập tức đã bị lời nói của thằng Đức làm cho xìu xuống:
– Bốc phét vừa thôi mày, hồi chiều mày còn bảo chú cắt tóc là cắt cho quả đầu nào gọn gàng một tí còn gì.
– …
Đột nhiên tôi bỗng cảm thấy thằng nhóc này cũng không quá đáng ghét như ấn tượng ban đầu. Nhưng đến lúc đi vào học thật sự, tôi mới biết từ “đáng ghét” dành cho nó là quá nhẹ, đã học dốt còn cứng đầu cứng cổ, có mỗi cái mạch điện song song với mạch điện nối tiếp mà nhầm mãi, một buổi tối không khiến tôi nổi điên thì nó không chịu được, nhờ dạy ôn cho nó mà trình độ chửi nhau của tôi được trau dồi kha khá. Học hành đã chẳng ra sao thì chớ lại còn tối ngày mở mồm ra là đâm chọt tôi, khen Hân xinh xắn thế nào, dịu dàng dễ mến ra sao trong khi tôi lại đanh đá cá cầy, mồm miệng chua ngoa.
Mới có mấy ngày trôi qua mà tôi có cảm giác như mình đã đắc đạo quy tiên rồi nên mới có thể chịu nổi cái thằng này.
Giống như buổi tối hôm nay, sau khi nó mắc sai lầm y hệt hôm qua, tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không được, chỉ đành rít lên the thé:
– Cơm không thể ăn nhầm cơm chó, mạch điện không thể mắc lung tung, biết không hả?
– Ây, chị lại xuyên tạc thành ngữ lung tung rồi, với cả con chó nhà em ăn ngon lắm, thịt bò, chân giò, trứng lộn… Ăn nhầm cũng không sao đâu. – Thằng Hữu như muốn đổ thêm dầu vào lửa, không thèm quan tâm đến lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong mắt tôi, cười cười cợt nhả.
Tôi cố dằn xuống cái cảm xúc muốn được bóp cổ cho nó lè lưỡi, không nói gì chỉ gạch chân chỗ nó làm sai rồi đẩy sang tỏ ý muốn nó làm lại. Càng lúc tôi càng cảm thấy như nó đang cố tình làm khổ tôi, chẳng hiểu sao anh Tùng khen nó thông minh học Toán rất nhanh mà sao Vật Lý lại dốt như thế, kinh nghiệm dạy dỗ lần đầu trong đời khiến tôi âm thầm tự hứa với lòng, mai sau chọn nghề nhất định sẽ chừa nghề giáo viên.
Tôi nghĩ bụng rồi ngồi phịch xuống ghế, thở phì phò, đúng lúc tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, sẵn đang bực tức tôi không buồn nhìn đã mở máy nghe luôn, hơi sẵng giọng:
– Alo
Đầu bên kia im ắng đến lạ thường, chỉ nghe có tiếng hít thở khe khẽ vọng lại. Tôi ổn định lại tâm tình, nhấc máy ra khỏi tai để nhìn, dãy số lạ hoắc khiến tôi khẽ nhíu mày, lại đưa máy lên tai, dịu giọng hỏi:
– Cho hỏi ai đấy ạ?
– Anh đây…
—————————————–