Tôi thích anh trai nhà hàng xóm, người đã luôn nhìn chị tôi bằng ánh mắt thật dịu dàng…
12, 13 tuổi – Cái tuổi để ăn, để học và để lớn, tình yêu vào cái tuổi nhỏ nhít này ấy mà, có chăng cũng chỉ là sự rung động nhè nhẹ đầu đời, cho chúng ta hiểu niềm hạnh phúc khi để ý đến một ai đó và đem người ấy vào trong những mộng tưởng ngọt ngào của mình.
Là khi nằm trong chăn, cười tủm tỉm nghĩ về người ấy, là khi ngồi đọc truyện, mộng mơ người ấy là nam chính của mình, hay khi cùng bạn bè bàn chuyện yêu đương, trong đầu sẽ tự động hiện ra hình ảnh người ấy. Là trong những trang nhật ký, tên người ấy xuất hiện thật nhiều. Ngốc nghếch đấy nhưng nhiều hơn cả là niềm vui ngây ngô và đơn thuần.
Anh trai nhà hàng xóm lớn lên trắng trẻo, đẹp trai, học giỏi, tính cách cũng thật “cool”, đặc biệt thích hợp trở thành đối tượng thầm mến của bất kỳ một đứa con gái mới lớn nào, nhất là với một con bé luôn chìm đắm trong những câu chuyện tình yêu lãng mạn như tôi.
Khi chị gái sinh đôi còn đang bận mặc quần rách đũng đuổi theo mấy con mèo con chó trong ngõ, học chưởng mèo cào, luyện võ mồm để đánh nhau với anh trai hàng xóm thì tôi đã biết cách làm mình xinh hơn trước mắt anh ấy, biết đỏ mặt ngại ngùng và hướng ánh mắt của mình về phía anh ấy.
Tôi cứ nghĩ những cảm xúc này chỉ là chút rung động nhất thời, là cảm xúc vượt trên sự ngưỡng mộ một chút, rồi sẽ qua nhanh thôi, giống như cách tôi đã quên béng cậu bạn trai mũm mĩm hồi mẫu giáo của mình. Tôi tự trấn an mình rằng, một đứa trẻ con như tôi, nào đã biết gì mà yêu với thích, những cảm xúc xa vời tưởng như chỉ dành cho những người đã trưởng thành ấy. Vậy mà, thứ tình cảm nhẹ nhàng này hóa ra lại dai dẳng đến vậy, cứ tồn tại trong tôi và lớn lên từng ngày tại những phút giây phút tôi ở bên anh ấy, nó len vào trái tim tôi, khiến tôi vui vẻ, cũng khiến tôi buồn phiền, cho tôi hiểu được mùi vị của sự đắng cay và cả ngọt ngào.
Một chút thầm mến, ngưỡng mộ nho nhỏ ban đầu, cho đến khi phát hiện ra thì ánh mắt của tôi đã luôn vô thức dõi theo anh ấy từ lúc nào không hay. Và cũng chính bởi thế, tôi vô tình phát hiện ra, khi ánh mắt tôi luôn dừng trên người anh ấy, thì ánh mắt của anh ấy cũng đã luôn dõi theo bóng dáng một người khác. Mà người ấy, buồn cười thay, lại là chị gái sinh đôi của tôi. Cái người rõ ràng sinh trước tôi nhưng lại trẻ con hơn tôi rất nhiều. Là cái người mà trong đầu lúc nào cũng chỉ có suy nghĩ, làm sao để được ăn nhiều hơn một chút, ngủ nướng thêm một tí và chơi thỏa thuê mà không bị mắng.
Vì người anh ấy thích cứ vô tư như vậy, nên tôi đã không cách nào từ bỏ tình cảm kia, không cách nào ngừng hi vọng, vẫn cứ miệt mài dõi theo anh ấy, cũng là miệt mài nhìn anh ấy dõi theo người khác.
Anh ấy, một ngày 24 tiếng đồng hồ thì đã ở bên nhà tôi đến tận nửa ngày, và trong suốt nửa ngày ấy, sẽ luôn tìm mọi cách để đến gần chị Dương. Cãi nhau, đánh nhau, cùng xem một bộ phim thật trẻ con mà chị ấy thích, cùng ngồi làm một trò gì đó thật nhảm nhí và ngớ ngẩn… Gì cũng được, miễn là được bên cạnh chị ấy.
Anh ấy, rõ ràng từng phàn nàn với thím Tư về việc không thích ăn thịt, nhưng bữa cơm nào cũng phải giành đồ ăn với chị Dương cho bằng được, sau đó lại sung sướng đến híp mắt lại khi thấy chị ấy tức điên lên.
Anh ấy, có thể thản nhiên đi qua nghĩa trang vào ban đêm, có thể vừa ngáp ngủ vừa xem phim kinh dị, vậy mà lúc nào cũng làm ra vẻ sợ ma, chỉ để đổi về những tràng cười vui vẻ của chị ấy.
Anh ấy, là người yên tĩnh và sâu kín hơn so với những anh chàng cùng trang lứa. Nhưng khi ở cạnh chị ấy, lại trở nên ồn ào và ấu trĩ, đúng với lứa tuổi đang thì ẩm ương của mình. Mồm miệng liến thoắng không ngừng, chỉ hận không thể nói nhiều hơn một chút, ánh mắt thì sáng ngời như sao.
Anh ấy, chỉ cần nhác thấy bóng người kia xuất hiện, sẽ tìm mọi cách để gây sự chú ý, ngoác mồm cười lớn tiếng hay cố nói chuyện thật to, chỉ để đổi lấy một cái liếc mắt, bĩu môi hờ hững. Ngớ ngẩn thật đấy, ngớ ngẩn như tôi vậy.
Anh ấy, thực ra sợ chó muốn chết, vậy mà vì chị Dương thích, chịu đựng ngồi trước chuồng chó nhà hàng xóm cả một ngày, nhìn nó sủa sùi cả bọt mép, lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu thần chú: “Đông yêu chó, thực ra Đông rất yêu chó”
…
Chàng trai trong những câu truyện lãng mạn mà tôi luôn tìm kiếm, chẳng ở đâu xa, người ấy ở ngay đây thôi, nhưng là… tôi lại chẳng phải nữ chính của anh ấy.
Ngày hôm nay, tôi nhìn thấy sự chán chường, thất vọng và buồn bã trong mắt anh ấy. Tôi không thiếu nhạy cảm đến mức không nhìn ra sự thay đổi trong cảm xúc của chị Dương, chỉ là chị ấy vẫn là chị ấy, vẫn cứ vô tâm vô phế như vậy.
Lần đầu tiên trong suốt mấy năm thầm yêu của mình, tôi cảm nhận rõ ràng sự ghen tị trong lòng mình. Tôi không hiểu? Tại sao người chân tình thì không có được, người vô tâm lại có được chân tình. Cũng là lần đầu tiên tôi muốn được nói ra tình cảm của mình, dù biết là kỳ tích sẽ chẳng bao giờ xuất hiện như tôi ước ao. Nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn mong chờ lắm. Con người ấy mà, luôn miệng nói chẳng tin vào kỳ tích, nhưng sâu trong trái tim này, có mấy ai là không nuôi hy vọng?
Khi tôi nói ra lời mình đã ấp ủ bấy lâu, nhìn biểu cảm chẳng chút ngạc nhiên kia, tôi biết mình thất bại rồi.
– Xin lỗi em.
– Em cũng đã đoán được. – Tôi cố gượng cười, gắng sức để không bật khóc rồi ngập ngừng hỏi nhỏ. – Anh khi nào thì biết được… tình cảm của em?
Tôi không hiểu tại sao mình lại hỏi câu này, tôi mong chờ vào một câu trả lời như thế nào chứ? Không biết nữa, chỉ cần đừng quá sớm là được, vậy thì xấu hổ lắm.
– À… Mới nãy thôi
– Hả?
– Anh biết… khi em tỏ tình. – Anh ấy đáp, vẻ mặt dịu dàng.
Tôi ngơ ngác nhìn anh trong chốc lát rồi chợt bật cười, khe khẽ nói:
– Anh… độc ác thật đấy.
Người này, chỉ ngốc nghếch với duy nhất chị Dương thôi, còn với tôi lại thông minh và tàn nhẫn vậy đấy. Chắc chắn anh ấy chẳng thiếu tinh tế đến mức không nhận ra tình cảm của tôi, chỉ là câu trả lời kia, như một lời từ chối rõ ràng hơn. Không yêu nên sẽ không quan tâm, và vì không quan tâm nên chẳng hề nhận ra tình cảm thầm mến.
– Nào có. Anh đây yêu màu hường, ghét sự giả dối nên không nhận lời định tội này đâu. – Anh ấy cười khẽ, giọng nói có chút cợt nhả.
– Được rồi, thế thì em thu lại. – Tôi tủm tỉm cười rồi giang tay ra, nửa thành thật, nửa đùa cợt hỏi. – Vậy ôm một cái được không, coi như em được thỏa ước nguyện một lần ôm crush, hì hì.
Chẳng chờ đợi sự đồng ý, tôi đã ôm chầm lấy anh ấy, ôm lấy mối tình đầu thất bại của mình. Một cái ôm lâu thật lâu, tôi nghe tiếng anh bất đắc dĩ vang lên, khi tôi cố chấp muốn kéo dài cái ôm này:
– Hầy, cô nhóc Hân thò lò mũi xanh đã lớn rồi này, đè cả trai ra ôm. Cơ mà… đừng có mách Dương đấy nhé, thương anh với…
– Anh đúng là cái đồ ích kỷ. – Tôi bật cười khúc khích, mắt chợt xẹt qua khuôn mặt đần thối của bà chị mình đằng xa. Cái này… Hình như không cần mách cũng bị lộ rồi…
– À, cái này thì anh nhận ha ha.
…
Khi đi là hai, lúc về lại chỉ còn một, giấc mộng cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng. Tôi dừng chân, quay đầu nhìn theo hai cái bóng chồng lên nhau. Dù không thấy rõ, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra đôi mắt rực sáng của anh ấy.
Một cơn gió hè mang hương cỏ thổi qua, trên mặt truyền đến cảm giác mát lạnh. Tôi thò tay lên má, nước mắt không biết đã giàn dụa từ lúc nào. Kết thúc thật rồi nhỉ, tôi cười cười, trong đầu chợt hiện lên ký ức năm nào…
Ký ức về lần đầu tiên tôi phát hiện ra tình cảm của mình, thứ tình cảm không đơn giản chỉ là ngưỡng mộ, quý mến như tôi nghĩ. Là vào hội khỏe phù đổng trường cấp hai năm tôi học lớp 8, cũng là năm anh Tùng và anh Đông học lớp 9. Khi tôi vô tình tìm thấy bức ảnh ấy trong hàng trăm bức ảnh được thành viên Đoàn trường chụp lại.
Nhân vật chính của bức ảnh là anh ấy, vẫn nổi bật như vậy, thậm chí không cần đến hiệu pháp làm mờ, khuôn mặt và bóng dáng của anh ấy vẫn sẽ thu hút ánh mắt đầu tiên. Trong ảnh, anh ấy đang nhìn về một bóng dáng nho nhỏ, khẽ mỉm cười. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, nếu có từ nào để miêu tả, thì chỉ có thể là “dịu dàng vô hạn”…
Chính khoảnh khắc ấy, tôi rốt cục hiểu ra tình cảm của anh ấy, lý do của những việc làm ngớ ngẩn kia. Và buồn thay, đó cũng là lúc tôi hiểu rõ xúc cảm trong lòng mình.
Khi ấy, một cô bé mới lớn như tôi đột nhiên phát hiện ra một điều: Tôi thích anh trai hàng xóm, người đã luôn nhìn chị tôi bằng ánh mắt thật dịu dàng…