Khi tôi và hắn cõng nhau toe toét bước vào sân, chợt bắt gặp bốn đôi mắt đang dại ra nhìn mình. Trên chiếc chiếu trải trước hiên, anh Tùng và ông ngoại đang ngồi đánh cờ tướng, bà ngoại vừa nhai trầu nhóp nhép, vừa thoăn thoắt gấp vàng mã, cái nghề làm thêm trong lúc rỗi rãi tay chân của bà. Bên cạnh là nhỏ Hạnh cùng điệu bộ há mồm đầy khoa trương của nó.
Bị bốn đôi mắt đờ đẫn rọi thẳng vào người, tôi không khỏi chột dạ, tự nhìn lại tư thế của chính mình và hắn. Ngoài việc đang cõng nhau và cười hơi tí tởn một chút, thì cũng có gì lạ lùng đâu nhỉ?
Anh Tùng là người đầu tiên có phản ứng. Khẽ ho nhẹ một tiếng, anh ấy bình thản cúi đầu xuống bàn cờ, hạ quân kêu đánh cạch, phá tan bầu không khí yên ắng. Tiếng động nhỏ này dường như đã đánh thức tất cả mọi người, ngay lập tức nhỏ Hạnh chỉ tay về phía chúng tôi, la lên oai oái:
– Tại sao… chuyện gì thế này? Sao hai anh chị… Còn chị Hân thì sao?
Tôi nghiến răng trèo trẹo, quên cả chân đau, vội vàng nhảy xuống từ lưng hắn rồi lao đến chỗ nhỏ Hạnh, bịt lấy miệng con nhỏ trước khi nó tiếp tục phát ngôn ra một câu ngớ ngẩn nào đó.
Khác với sự hốt hoảng của tôi, hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thong thả bước đến ngồi xuống cạnh anh Tùng, híp mắt cười với vẻ hơi áy náy:
– Ngại quá cháu về hơi muộn, ván sau để cháu tiếp ông được không ạ?
Dường như chỉ cần trưng khuôn mặt này ra, hắn có thể lừa bịp tất cả mọi người, đến cả nhỏ Hạnh đang tức tối giãy giụa cũng phải ngây người mà đỏ mặt.
– Được quá chứ, ông sắp hạ thằng Tùng rồi đây, nó ngáp từ nãy đến giờ.
Ông tôi vừa nhấp chén trà vừa cười khà khà đáp, bà thì móm mém cười, dặn tôi có chè sen trong bếp rồi không nói gì thêm. So ra, chỉ có mỗi cái đứa đang giãy dụa trong tay tôi, là còn bận tâm tới tình huống ban nãy. Vì thế tôi đành bịt chặt miệng nó rồi lẳng lặng kéo vào trong nhà trước con nhỏ kịp tạo ra những sóng gió nho nhỏ.
Ngay khi vừa kéo nhau lên tầng hai, nhỏ Hạnh đã vùng ra khỏi sự kìm kẹp, chộp lấy vai tôi chất vấn:
– Khai mau, khai mau, tại sao chị và anh hàng xóm lại về cùng nhau, còn cõng nhau tình tứ nữa chứ, rõ ràng em thấy anh ấy và chị Hân cùng nhau ra đồng hẹn hò mà.
– Chuyện là…
– Chẳng lẽ… chị cũng thích anh ấy? – Còn chưa kịp nói gì thì nhỏ Hạnh đã nhảy xổ vào họng tôi, điên cuồng lắc vai tôi. – Trời ạ, thấy hai người cãi nhau trong bữa tối em còn tưởng ghét nhau lắm chứ. Biết là anh ấy đẹp trai, nhưng có cần chị em tương tàn như vậy không?
– Không… tao…
– Hầy, em hiểu cảm giác yêu đơn phương này mà, nhưng chị chạy ra xen vào giữa hai người họ là không đúng đâu. Nhìn cũng biết chị Hân thích anh ấy nhiều như thế nào. Nhưng cái anh Đông này cũng quá đáng thật, tính bắt cá hai tay hay gì không biết. Một mặt hẹn hò chị Hân, một mặt lại cười chiều chuộng với chị như vậy là sao?
Tôi nhìn nó thao thao bất tuyệt, không chen nổi được câu nào, đột nhiên có xúc động muốn lăn đùng ra đây ngất xỉu cho khỏe, đỡ phải giải thích gì cho mệt.
– Con nhỏ này, nói liên thiên gì thế? Người anh Đông thích là chị Dương, hai anh chị ấy mới là một cặp.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, lẫn trong tiếng cười khe khẽ, nhỏ Hân đi từ dưới tầng lên, liếc xéo Hạnh rồi vỗ vào đầu nó một cái. Con nhỏ hơi thừ người ra, dường như vẫn chưa tiêu hóa được sự thật này, nó lắp bắp phản bác:
– Nhưng rõ ràng em thấy hai anh chị rất thân thiết, còn chị Dương thì toàn cãi nhau với anh ấy.
Lối tư duy của nhỏ Hạnh dường như có chút giống tôi, chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, như cách tôi tin hắn ghét tôi suốt bao nhiêu năm hay khẳng định về tình cảm của Băng và Phong khi nhìn thấy chúng nó đứng cạnh nhau.
– Mày thấy anh ấy và chị Dương cãi nhau hồi tối chứ gì, ngốc vừa thôi, anh ấy ghen với thằng Hữu nên mới khùng điên vậy đấy. Anh ấy thích chị Dương mấy năm rồi, người ta đang giận dỗi nhau tí thôi mày lại tưởng tượng thành cái gì.
Nhỏ Hân cười cười, nó nói với vẻ bình thường, nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác mỗi lời nói kia đều như đang tự đâm vào nỗi đau của chính mình.
– Trời, thật ạ? Oa chị Dương, vậy mà không thèm nói với em, làm em hiểu lầm suốt.
Nhỏ Hạnh há hốc mồm, nó lại lắc lắc tôi, phấn khích kêu lên, tôi bị nó lắc cho suýt trào máu họng, vội giật tay con nhỏ ra, nghiêm túc nói:
– Thôi, linh tinh đủ rồi, mày xuống nhà ôn bài tiếp đi, để chị mày với Hân tâm sự tí.
– Ấy, cho em tâm sự với, chị kể chuyện của chị với anh Đông đi.
– Thôi, đi đi đi đi đi, sắp thi đến nơi rồi.
Tôi nhăn mặt, xoay vai nó rồi đẩy xuống tầng. Sau khi tống cổ được nhỏ Hạnh, tôi quay lại, có chút ngượng ngùng khi nhìn Hân rồi cun cút theo nó đi vào phòng của hai đứa. Nhỏ Hân lẳng lặng ngồi xuống giường, vỗ vỗ tay xuống mặt chiếu sau đó mỉm cười nhìn tôi:
– Sao, có gì muốn tâm sự với em nào? Chị và anh Đông viên mãn chưa, nhìn anh ấy đơn phương mấy năm em cũng thấy khổ thay.
Tôi ngượng nghịu gật đầu, muốn nói thật nhiều nhưng nghĩ rồi nghĩ, rốt cục chỉ có thể thốt ra hai từ “Xin lỗi”, đổi lấy cái nhìn ngạc nhiên của nhỏ Hân:
– Chị xin lỗi làm cái gì?
– Thì xin lỗi vì cứ luôn miệng nói ghét hắn mà cuối cùng lại thành ra như vậy. – Tôi có chút ngượng ngùng, chọc hai ngón tay trỏ vào nhau.
– Cái này thì có gì mà xin lỗi, tình cảm làm sao nói trước được. Mà em cũng xin lỗi vì hồi tối nói như vậy…
– Không… Chuyện kia, cũng nhờ mày tao mới tỉnh ra được, chắc mày phải cảm thấy tao ngu lắm.
– Cái này thì em không phủ nhận. – Hận phì cười, nhận về cái nhăn mặt từ tôi rồi tủm tỉm nói tiếp. – Cả em với anh Tùng đều nhìn ra từ lâu, có khi đến con Rô nó còn biết anh Đông thích chị ấy chứ, có mình chị là khăng khăng người ta ghét mình. Có ai ghét mà cả ngày tìm chị chọc chơi không, chắc chỉ có đứa thích tự ngược.
Nghe nó nói, tôi có chút xấu hổ đỏ bừng mặt. Thấy vậy, cái đứa trước nay vẫn luôn nhẹ nhàng, dịu dàng như nhỏ Hân lại vung chân, đạp cho tôi một phát ngã ra giường, tức giận nói:
– Vẻ mặt hạnh phúc gì kia, tính biến em thành nữ phụ ngôn tình đúng không?
Tôi xoa xoa cái eo vừa bị nó đạp bẹp, nhỏm người dậy, cũng không vừa đạp mông nó một cái, bĩu môi:
– Nữ phụ cái gì? Mày đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy. Thử tìm cho tao nam chính nào có sở thích sờ ti mèo và đi xe đạp nghiến qua cứt chó như hắn đi, hạnh phúc cái con khỉ.
– Ha ha, bảo sao ti của “Xám công tử” nhà ông hàng xóm lại xệ thế.
– Tao còn lo không biết có sờ mó gì con Rô nhà mình không, lần nào đến cũng thấy lân la. Có khi hôm nào phải đem Rô đi thiến.
…
Cứ thế, tôi và Hân ngồi tám nhảm suốt cả buổi tối, về tôi, về nó, về hắn, về những chuyện từ nhỏ đến lớn. Hai đứa cùng trèo lên giường, thủ thỉ như ngày còn bé, cho đến khi mắt díp lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi nghe tiếng Hân khẽ khàng vang lên, dịu dàng như cơn gió ngoài kia:
– Bây giờ thì chưa nhưng chắc em sẽ quên anh Đông ngay thôi. Tình cảm khi không còn hy vọng và động lực, sẽ phai nhạt nhanh lắm, em còn phải chờ được nam chính của mình chứ, nên chị đừng có bận tâm đến em nữa, chỉ khiến em buồn bực thêm thôi.
Tôi không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi cùng nó mơ màng chìm vào giấc ngủ.
…
Những ngày ở nhà ngoại êm đềm nhưng rộn ràng hơn khi có hắn, ít nhất là tôi cảm thấy như vậy. Hắn giống như đứa cháu thất lạc của ông bà, còn được quan tâm cưng chiều hơn cả mấy đứa chúng tôi. Hắn bon chen đòi làm thầy dạy Toán cho bọn nhỏ Hạnh, thằng Đức, thằng Hữu. Ấu trĩ đến mức mang những bài toán cấp 3 ra để ngạo nghễ chê cười thằng Hữu. Hắn nói sẽ dạy tôi cách yêu, làm ra vẻ thạo đời lắm, nhưng lại ngây thơ đến mức chỉ trộm nắm tay cũng cười ngu cả một ngày.
Nhưng sự bình yên này đã bị một cuộc điện thoại phá tan hoàn toàn.
Buổi chiều ngày thứ sáu nắng vàng ươm, khi tôi còn đang gối đầu lên chân hắn, lim dim nghe nhạc trên sân thượng thì tên đáng ghét kia chợt cầm lấy tóc mái của tôi giật chơi. Tôi nhăn mày, nhịn. Hắn lại ngứa tay bóp miệng, bóp mũi tôi. Bực mình, tôi ngồi phắt dậy, gào lên:
– Anh làm cái gì đấy?
Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội rồi hất đầu về phía chiếc điện thoại bị tắt chuông đang rên hừ hừ của tôi. Dù vậy tôi vẫn còn cảm thấy cay cú, chộp lấy tay hắn, cắn thật mạnh rồi mới hài lòng đi nghe điện thoại. Vừa mở máy, cái giọng the thé như gà mái mẹ của cái Phương đã inh ỏi vang lên:
– Phượng hoàng gọi chim lợn nghe rõ trả lời…
– Mày mà phượng hoàng gì? Sao tự nhiên hôm nay lại nhớ đến tao, mới gặp anh nào đẹp trai à? – Tôi tựa người vào vai hắn, thong thả hỏi.
– Mày nghĩ tao nông cạn thế à? Hừ, đang có chuyện gấp cần nói đây, thật.
– Ừ nói đi. – Tôi đáp, trong lòng lại nghĩ bụng, không trai đẹp thì chắc là thức ăn hay tiền rồi.
– Tao đang nghiêm túc đấy, mày đừng có sốc nha…
– Rồi, rồi nói đi.
– Tao có con bạn bên lớp Anh, hôm trước nó ra trường có việc, bảo gặp Băng lớp mình cùng bố nó đi rút học bạ đấy, chắc như bắp là sắp chuyển trường. Băng có nói gì với mày không?
Tôi nghe Phương thì thào bằng chất giọng vô cùng nghiêm túc, đờ người ra trong giây lát rồi chợt cười dài, đáp:
– Đùa à, không phải đâu. Chắc bạn mày nhầm rồi. Làm gì có chuyện Băng chuyển trường mà tao lại không biết.
– Nhầm thế nào được. Mà thôi, mày cứ thử gọi hỏi nó xem, tao với Băng cũng không thân lắm nên chẳng dám gọi. Hỏi đi rồi báo tao biết ngay nhớ.
Nó thì thào với cái giọng đậm chất phóng viên báo lá cải. Tôi đáp ứng qua quýt rồi vội cụp máy, cả người có chút thẫn thờ.
– Sao thế? – Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi.
– Em cũng chẳng biết nữa.
Tôi ngây ngẩn đáp, tay vẫn loay hoay với chiếc điện thoại, dường như chưa thể tiếp nhận được thông tin kia. Hôm trước Băng vừa gọi điện cho tôi, hai đứa nằm tám nhảm xuyên lục địa nhưng nào có nhắc gì đến chuyện này.
Có lẽ là nhầm thôi đúng không? Tôi nghĩ, cầm máy quyết định gọi thăm dò thì đúng lúc ấy điện thoại chợt rung lên bần bật. Là Phong.
– Cậu ở bên ngoại sắp về chưa?
Phong hỏi ngay khi điện thoại vừa được kết nối. Tôi bỏ qua cái nhăn mày trợn mắt của hắn, cầm máy đứng dậy đi ra một góc. Chuyện của Băng, có lẽ Phong cũng biết chút gì chăng?
– Cũng sắp rồi. Nhưng mà này, tôi bảo. Vừa nãy Phương gọi nói cái chuyện lạ lắm, nó bảo Băng sắp chuyển trường…
– Cậu biết rồi à?
Tiếng thở dài khe khẽ của Phong vang lên khiến lồng ngực tôi như muốn thắt lại, cảm giác lo lắng, bất an dâng lên mạnh mẽ, chưa kịp hỏi thêm thì Phong đã nhàn nhạt lên tiếng:
– Thứ 7 này bay, cậu ta không muốn cho cậu biết, nhưng tôi nghĩ vẫn nên nói…
– Bay? Là sao? – Tôi điếng người, run rẩy hỏi lại.
– … Gia đình Băng sang Úc định cư. Cậu… có về được không, dù sao cũng nên tiễn.
– Sao tự nhiên… Cậu đùa không vui đâu Phong.
– …
– Tại sao nó không nói gì với tôi?
Bên kia máy vẫn im lặng, tôi nghiến răng, hít một hơi cố kìm cơn giận và nỗi sợ hãi xuống rồi cất giọng lạnh nhạt:
– Thế thì không về, nó có thèm nói cho tôi biết đâu, cứ thế lẳng lặng đi, tôi về đi tiễn nó để làm trò cười à.
Tôi nói rồi ngắt mày, cảm thấy vừa buồn vừa tức đến muốn khóc. Đột nhiên cảm thấy bản thân tự huyễn hoặc rất nhiều chuyện. Tôi cho rằng mình là chỗ dựa của Phong, hóa ra cậu ta lại chẳng cần. Tôi nghĩ mình và Băng thân thiết lắm, rốt cục cũng chẳng phải. Một năm học vừa rồi, đi đâu làm gì cũng có nhau, tại sao tôi lại phải nghe chuyện nó chuyển đi từ người khác? Nó coi tôi là cái gì? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
Điện thoại chợt rung lên báo tin nhắn đến, Phong gửi cho tôi địa chỉ và giờ bay, cũng chẳng nói thêm lời nào. Tôi nhìn đăm đăm vào dòng tin nhắn trên điện thoại, lòng cảm thấy mông lung vô hạn.
– Làm sao vậy? – Hắn đi đến, ngồi xổm trước mặt tôi hỏi nhỏ.
– Bạn thân của em sắp ra nước ngoài, nhưng nó định cứ lẳng lặng đi mà không nói với em tiếng nào.
– Ai? Cái thằng vừa gọi á? – Hắn hỏi nhanh, mặt cố làm ra vẻ đau buồn nhưng tôi nhìn ra được sự mừng rỡ xẹt qua trong mắt hắn.
– Không phải, bạn nữ. – Tôi lườm hắn một cái rồi rầu rĩ nói thêm. – Mai là nó bay rồi, cái con nhỏ chết tiệt ấy, còn chẳng có một cuộc điện thoại.
– Thế thì phải về đi tiễn người ta thôi, nghĩ nhiều làm gì. Đến hỏi lý do tại sao không nói cho em biết, có khi chính vì thân thiết quá nên mới sợ phải nói ra.
– Sao tự nhiên anh triết lý thế? Nghe không quen. – Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, buồn bực hỏi.
– Con người đức hạnh cao vời vợi như anh sao em lại buông lời nghi ngờ? – Hắn cau mày, vuốt tóc, hất mất.
– Thôi bớt đi, đức hạnh cao vời vợi là của anh Tùng nhà em mà. Còn anh là cái đồ độc mồm độc miệng, tâm ma kế quỷ, mặt dày như thớt thì có ấy. – Tôi bật cười, bĩu dài môi nói.
– Sao em lại nói xấu bạn trai mình như thế? – Hắn nhăn mặt, tự hô danh khiến tôi phải đỏ mặt rồi chợt khẽ mỉm cười. – Thôi được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, đi tiễn bạn đi, anh về cùng với em, nhé!
…
Sáng hôm sau, tôi quyết định lên xe đi về dưới sự khuyên nhủ của hắn. Anh Tùng và nhỏ Hân có lẽ sẽ bắt chuyến sau hoặc lên vào buổi chiều cho thong thả.
Hai đứa chúng tôi ba lô to nhỏ, bịn rịn chào tạm biệt ông bà ngoại rồi cùng anh Tùng, nhỏ Hân, nhỏ Hạnh xách đồ ra bến xe. Thậm chí thằng Đức và thằng Hữu cũng lẽo đẽo ra tiễn theo.
Vừa chuẩn bị bước lên xe, thì thằng Hữu chợt vươn tay kéo nhẹ áo tôi. Nó hắng giọng hỏi, mặt lại đánh sang hướng khác:
– Này, năm… năm sau chị có tới nữa không?
Tôi nhìn khuôn mặt ngượng nghịu nhưng vẫn tỏ ra bất cần của nó, không nhịn được phì cười:
– Năm sau thì chắc có nhưng 5 năm sau thì chưa chắc đâu.
Bị tôi trêu chọc, nó không quê mà còn thản nhiên đón nhận cái nheo mắt lạnh lùng của hắn, nhoẻn miệng cười đáp:
– Năm sau là được rồi, 5 năm sau thì không cần nữa.
Tôi ngẩn người, không hiểu ý của nó. Không cần là sao? Cái thằng này tán gái gì mà lỗi quá trời vậy mày?
– 5 năm sau thì em đã học cùng trường đại học với chị rồi mà.
Khi tôi còn đang ngơ ngác thì nó chợt cười tủm nói thêm khiến ai nấy đều cảm thấy choáng váng. Thằng Đức còn khẽ ho nhẹ một tiếng như thay lời bất lực trước thằng bạn trời đánh của mình.
Một tiếng cười lạnh chợt vang lên, hắn nhìn đồng hồ rồi lẳng lặng hất tay thằng Hữu đang níu lấy vạt áo của tôi, cất giọng giễu cợt:
– Chưa đỗ cấp 3 đã lo đại học, về ôn thi đi nhóc con. Bài toán đơn giản còn giải sai nữa là…
– Nhóc con? Chưa biết ai sẽ cao hơn ai đâu, đừng tưởng tôi không biết anh lấy bài toán lớp 12 ra cho tôi làm, hừ. – Thằng Hữu khẽ nhíu mày, tức tối đáp.
– Nhưng ít nhất anh mày cũng không tán tỉnh người đã có người yêu. – Hắn nhấn mạnh từng từ rồi nhún vai nói thêm. – Thôi cứ ở đây từ từ lớn lên đi.
Nói rồi gật đầu với anh Tùng một cái, kéo tay tôi lôi tuột lên xe, còn không quên cằn nhà cằn nhằn:
– Đi đi đi, sao mà em lề mề quá, sắp muộn rồi còn đứng tám nhảm với nó làm gì.
Tôi mím môi vừa buồn cười lại vừa cảm thấy có chút oan ức. Khi hai đứa đã ngồi yên vị trên xe, tôi mới quay sang hắn tò mò hỏi:
– Này, thế nếu em đã có người yêu rồi thì anh cũng từ bỏ hả?
– Người yêu nào nữa? Ngoài anh ra còn ai chịu được em? – Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn tôi bằng nửa con mắt.
– Thằng Hữu cũng hơi thích em còn gì. – Tôi bực bội nói.
– Thằng ranh ấy nói làm gì. Đầu óc có vấn đề đấy.
– Thế ra anh cũng có vấn đề à?
– Anh là trường hợp đặc biệt do ông trời phái xuống. Có lẽ kiếp trước anh phạm tội nặng lắm. – Hắn nghiêm túc đáp, còn thở dài đầy não nề.
– Thôi, anh cút đi đi.
Tôi bực bội rít lên rồi đẩy mạnh hắn ra, nghe tiếng cười khoan khoái của hắn mà lộn hết cả ruột. Xem ra ước muốn có một anh người yêu chững chạc, trầm ổn và dịu dàng của tôi đã vỡ tan như bong bóng xà phòng rồi.
———–