Tôi sững sờ, Daniel sững sờ, Bella và mọi người xung quanh cũng không khỏi sững sờ, chỉ có hắn là thản nhiên. Mặc cho bao con mắt đang đổ dồn vào, Daniel bất chấp mặt mũi, cứ nằm sõng soài trên sân mà gào lên với hắn:
– Mày đánh tao? Chỉ vì một đứa con gái?
– Tao đã nhắc mày không dưới ba lần, rằng đây là người rất quan trọng với tao, mày bớt đụng chạm đi, nghe không hiểu à? – Hắn nheo mắt lạnh lùng nói, khuôn mặt đanh lại không còn vẻ ôn hòa, cợt nhả như bình thường.
– I don’t understand. Fuck, what is this? It’s bullshit! (Tao không hiểu. Mẹ nó, đây là cái thứ gì chứ? Thật vớ vẩn!) – Daniel chống tay định ngồi dậy, vừa hất mặt về phía tôi vừa rống lên với hắn bằng một tràng tiếng anh nghe có phần tục tĩu, mặc dù tôi cũng chẳng hiểu lắm.
– À, mày ngon.
Hắn cười gằn, đi đến nhấc chân lên định đạp, thấy vậy Bella bèn vội vàng giữ lấy tay hắn, gấp đến độ thét lên chói tai:
– Jason, STOP, dừng lại! Ở đây còn rất nhiều người, cậu dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho chị chứ! – Nói rồi lại gào lên với Daniel đã chật vật đứng dậy, đang hùng hổ định lao tới khiến cậu chàng tức đến mức lông mày dựng ngược. – Mày nữa Daniel, đứng im đấy, có biết xấu hổ không?
Hắn hạ chân xuống, nhướn mày nhìn khuôn mặt gấp đến độ trắng bệch của Bella, dứt khoát giật tay ra nhưng vẫn quay lại, thản nhiên nói với đám người đang đứng xôn xao bên cạnh:
– Xin lỗi, nhà đang có việc, cũng không còn sớm nữa mong mọi người về cho, dịp khác lại ghé chơi.
Giọng điệu đuổi khách rõ ràng này khiến cho bọn họ không khỏi sững sờ, im lặng một lúc rồi xôn xao kéo nhau bỏ về, một vài người trong số đó không nhịn được tỏ vẻ bất mãn, rầm rì cà khịa hắn, một số thì tỏ ra tiếc nuối vì không được xem hết kịch hay, trước khi đi vẫn còn liếc mắt nhìn tôi chằm chằm.
Ngay khi những người kia vừa lục tục bỏ về, trong sân chỉ còn lại bốn người chúng tôi. Bella ôm ngực, chưa kịp thở ra một hơi thì hắn đột ngột quay người, đi đến đạp thẳng vào Daniel khiến cậu ta lại ngã nhào xuống đất, sửng sốt đến độ không cả kịp kêu lên.
Bella hoảng sợ hét lên, muốn xông lên cản thì hắn chợt gằn giọng quát lên:
– Em đã giữ mặt mũi cho chị vì thế đừng có can thiệp nữa.
Vừa dứt lời, Daniel đang nằm dưới đất chợt xông đến, húc mạnh vào người hắn khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Cậu ta gào lên giận dữ, mặt đỏ chót như bò tót, hùng hổ túm cổ áo hắn muốn đánh tiếp:
– Jason, đừng có mà vênh váo không nể mặt ai, tao nhịn mày hơi nhiều rồi đấy.
– Buồn cười, động đến người yêu tao mà đòi nể mặt á, tao cóc phải nể ai cả. – Hắn cười lạnh lùng, hất tay cậu ta ra khỏi cổ áo.
– Mày vì một đứa con gái mà đánh anh em mình, mày có phải là đàn ông không? Mắt mày bị mù à? – Daniel rống lên, vung tay đấm hắn một cú thật mạnh, tiếc là Thành Đông phản xạ nhanh, hơi nghiêng đầu khiến cú đấm chỉ xẹt qua mặt hắn.
– Tao không đập mày tao mới không phải là đàn ông.
Hắn đáp trả rồi cũng lao vào. Dù Daniel có phần cao to hơn hắn nhưng lại đúng chất công tử bột bụng bia tay chân èo oặt, trong khi hắn học võ cũng vài năm, lên đai tằng tằng không phải chỉ có cái danh. Trận đánh này, ai ăn đau nhiều hơn không cần nói ra cũng biết.
– Là anh em cùng nhau lớn lên, quan điểm xưa giờ khác nhau tao cũng không ý kiến, nhưng không có nghĩa mày được đụng đến người yêu tao. Giờ mày có xin lỗi không?
– Xin lỗi cái con chó ấy. Tao không bao giờ say sorry. – Daniel lại gào lên, gào xong thì lại lao vào đánh.
Tôi đực mặt nhìn cục diện hỗn loạn trước mặt, thấy hắn ung dung đập Daniel tối tăm mặt mày thì cũng không gấp lắm, thậm chí còn có ý muốn đứng bên cổ vũ. Chỉ có Bella là gấp đến độ nước mắt chảy đầy mặt, muốn xông vào can mà sợ ăn đau, chỉ đành luống cuống đứng dậm chân, gào lên với tôi:
– Cô gây ra mọi chuyện mà còn đứng đực ở đấy à? Không biết xông vào mà cản sao?
Cái đứa từ đầu đến cuối chưa nói được ba câu như tôi lại thành tội đồ gây ra mọi chuyện, có oan ức không cơ chứ. Tôi nghĩ nhưng lười cãi, xét thấy nếu tiếp tục đánh hắn cũng sẽ bị ăn đau nên đành xông lên, cùng Bella kéo hai người họ ra.
Hắn có vẻ đã đánh đủ nên không thèm giãy dụa, tôi kéo một phát là đứng lên luôn, mặt có vẻ thoải mái lắm nhưng vẫn quay sang vặc tôi:
– Em đừng có cản anh, anh còn chưa đánh đủ đâu.
Tôi bĩu môi, nghĩ bụng, chưa đánh đủ mà cái mặt anh phê pha thế kia hả? Giả vờ cái gì chứ, người đâu mà mặt dày thế không biết. Ngược lại với hắn, Daniel bị đem ra làm cái bao cát để đánh, bị ăn đủ mà chưa đánh trả được cú nào ra hồn, cậu ta vùng vẫy muốn thoát khỏi Bella, miệng phát ra mấy câu chửi mắng bằng tiếng anh, bộ dạng thì thảm không để đâu cho hết.
Mái tóc vuốt keo được chải chuốt tỉ mỉ nay đã trở nên rối bù như tổ quạ, hai lỗ mũi ăn trầu, chảy máu ròng ròng dính cả vào răng nhìn thảm không chịu được, cũng may chưa gãy cái răng nào chứ không tôi đã lăn ra đây mà cười rồi.
Bella đẩy Daniel ra sau, chỉ tay vào tôi giận dữ gào lên với hắn:
– Cậu thật quá đáng Jason, vì một đứa con gái mà đánh nó thành như vậy, cậu tính nói sao với ông ngoại?
Tôi che tai lại, buồn bực thở hắt ra, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với hai chị em nhà này. Họ hành xử như thể là cái rốn của vũ trụ, mọi người đều phải xoay vòng vòng quanh họ. Ai cũng có tự trọng và cái tôi của riêng mình, tôi cũng vậy thôi.
– Thế chị là gì? – Tôi cười nhạt, chậm rãi lên tiếng. – Chị là con trai à? Hay là con gì khác? Thế nào là vì một đứa con gái, một đứa con gái nó nhỏ lắm à? Nó không đáng lắm à? Chị cứ phải tự sỉ nhục chính giới tính của mình mới chịu được à?
Nguyễn Ánh Dương tôi đây học văn không được tốt nhưng bộ môn chửi nhau thì chưa bao giờ dốt. Bị nói qua nói lại như một món đồ vật vô giá trị như vậy, có phải Bụt đâu mà không tức.
– Con bé đó nói cái gì mà khó hiểu thế? – Daniel quẹt tay, hùng hổ hỏi nhưng chẳng ai buồn quan tâm đến cậu ta. Nếu ban nãy là cuộc chiến giữa hắn và Daniel thì lúc này đổi thành tôi và Bella.
– Tự hào về bản thân là tốt, nhưng không phải điều cần thiết đối với một đứa con gái là phải biết soi gương và tự nhìn lại chính mình sao? Cùng là người nhưng có người này người kia phải không? Bữa tiệc ngày hôm nay chẳng lẽ không giúp em ngộ ra điều gì, em gái?
– Bella… – Hắn cau mày, trầm giọng lên tiếng nhưng đã bị tôi cắt lời:
– Ngộ ra cái gì cơ ạ? Bữa tiệc chán phèo với một đống người ăn mặc diêm dúa đi qua đi lại như lũ bò đeo nơ hay là cách nói chuyện vô duyên nhưng cứ tưởng là vô cùng duyên dáng của những người thuộc tầng lớp các chị? – Tôi nhún vai, không chút biến sắc hỏi lại.
Hắn bật cười, xoa xoa đầu tôi, nghiêm túc nhắc nhở:
– Từ từ, đừng dùng từ ngoa ngoắt quá, thằng Daniel nó không hiểu được đâu.
– Anh thấy em có quan tâm không? – Tôi trừng mắt nhìn lại hắn.
– Jason, cậu cảm thấy người trong nhà sẽ chấp nhận một đứa như thế này à?
– Thế chị cảm thấy họ sẽ quan tâm à? – Hắn cười cười rồi nói thêm. – Tại sao chị cứ luôn như vậy, lúc nào cũng nghĩ mình ở trên tầm người khác? Em còn đang lo bố mẹ Dương không đồng ý đây, hơi sức đâu mà lo chuyện khác.
Tôi có chút cảm động nhìn hắn, dù bình thường hay nhiếc móc tôi không thương tiếc, nhưng lúc cần hắn vẫn đứng ra bảo vệ tôi. Nói vậy thôi chứ bây giờ hắn mà sang hỏi ý bố mẹ tôi cho hai đứa yêu nhau, có khi mẹ bán tôi luôn đi ấy chứ. Nghĩ mà thấy buồn như chó cắn. Con Rô đến mùa động đực còn được mẹ cất công tuyển vợ trong xóm cho cớ sao con ruột như tôi lại bị bán rẻ như thế?
– Yêu đương là phải tìm thấy sự đồng điệu ở nhau, hai người không cùng đẳng cấp thì yêu cái gì? – Bella so vai, gay gắt chất vấn hắn. – Chị biết cậu đang trong độ tuổi nổi loạn, là gì nhỉ… dậy thì? Cậu cảm thấy có hứng thú với một đứa con gái chua ngoa, là cảm giác kích thích chăng? Nhưng sớm thôi, cậu sẽ thấy bản thân ngu ngốc đến thế nào, con bé này không phù hợp đứng bên cạnh cậu.
Hắn lặng thinh, tôi cũng lặng thinh, qua một lúc, hắn quay ra nhìn tôi, vẻ mặt biết lỗi:
– Anh cảm thấy hơi có lỗi vì lần trước dạy em học đã mắng em là ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo. Hóa ra chị gái của anh còn ở một đẳng cấp cao hơn…
Móc mỉa chị gái thân yêu cũng không quên cà khịa tôi, tôi có nên tán dương hắn không nhỉ?
– Jason, cậu quá đáng lắm! – Bella mím môi tức giận nói với hắn. – Đừng có đánh đồng chị với cô bạn của cậu.
– Bella, em cảm thấy không cách nào nói chuyện với chị được. – Hắn khẽ thở hắt ra, có chút chán nản nói tiếp. – Nếu hai người cứ tiếp tục cố tình không hiểu như vậy thì xin lỗi, chị với nó về Mỹ đi, em không tiếp được.
– Cậu… muốn đuổi chị? – Bella hơi mở lớn mắt như chưa tin được những điều vừa nghe, chị ấy đứng lặng người một lúc rồi chợt điên tiết gào ầm lên, vừa gào vừa nhấc hai chiếc giày cao gót ở dưới chân ra và ném về phía hắn. – Cậu có biết chị đã vui như thế nào khi đến tìm cậu không? Tại sao chị phải cố gắng học cái thứ tiếng Việt chết tiệt này chứ? Còn không phải vì cậu. Vậy mà cậu… cậu chê chị phiền phức, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ như vậy… chỉ vì một đứa như thế, rõ ràng nó không cùng đẳng cấp với chúng ta.
Từng câu gào oán giận đi kèm với những giọt nước mắt ngắn dài. Lớp mascara đen sì chảy xuống bọng mắt và má khiến hình tượng xinh đẹp của Bella hoàn toàn biến mất, mái tóc bị chính tay chị ấy vò rối tung lên, chiếc váy đỏ quyến rũ ban nãy giờ phút này lại vô tình phù hợp với hình tượng nữ quỷ.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng, rồi thản nhiên đón nhận ánh mắt thù địch của Bella, bình tĩnh lên tiếng:
– Thôi, để em nói nốt lần cuối này vậy, rồi em đi về. Chuyện gia đình giữa chị và anh Đông em cũng không dám can thiệp. – Tôi cười nhạt rồi khẽ nâng mắt, nhẹ nhàng hỏi. – Chị cứ liên tục nói về cái thứ đẳng cấp gì gì đấy, rốt cục chị thấy em không được ở chỗ nào?
Bella sửng sốt nhìn tôi, biểu cảm khó tin như thể tôi là một đứa mặt dày lắm. Nhưng không đợi chị ấy lên tiếng, tôi đã giành nói trước, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nếu bây giờ miệng ngậm thêm điếu thuốc lá, tôi nghĩ chắc mình phải ngầu lắm:
– Không cần biết nhà anh ấy bên Mỹ như thế nào nhưng hiện tại Anh Đông đang sống cùng khu nhà em, nhà còn sát cạnh nhau, bữa nào cũng thấy sang ăn trực, chị chê gia cảnh nhà em thì chẳng khác nào tát vào mặt anh ấy và cả ông nội anh Đông nữa.
– …
– Về mặt học thức, em xin phép nhắc lại ạ, bọn em cùng trường, anh ấy chuyên Toán thì em cũng chuyên Lý, cũng chẳng phải đứa dốt nát hay kém cỏi gì. Với cả… con gái chỉ cần thông minh đúng lúc thôi, bình thường ngốc ngốc một tí con trai mới thích, không phải sao? – Tôi tủm tỉm, nhìn xoáy sâu vào chị ấy, bình thản nói tiếp. – Nghe nói chị học ở đại học danh giá bên Mỹ, chắc chắn là rất thông minh nhưng tại sao lúc cần lại chẳng thấy phát huy vậy? Ví dụ như lúc này chẳng hạn, nói mỏi mồm mà không thèm hiểu.
– Đúng là mở mang tầm mắt. – Bella đứng lặng thinh một lúc rồi chợt vỗ vỗ tay, không thèm liếc tôi mà chỉ nhìn hắn đăm đăm, cười mỉa mai. – Jason, cậu xem cậu đã nhặt được thứ gì thế này?
Tôi bĩu nhẹ môi, không nói không rằng bước lên đứng chắn trước mặt hắn, bạn trai của tôi, muốn nhìn lâu cũng không cho nhìn, hừ.
– Em chưa nói hết đâu. Đến ngoại hình nhé, chắc cái này chị sẽ thấy tự tin lắm nhưng không phải ngoại hình là thứ khó nói nhất sao, vì nó còn tùy thuộc vào gu của mỗi người. Gu của em trai chị là ngực bự, mông cong, môi son đỏ chót nhưng đâu phải ai cũng thích như thế. – Tôi nói rồi quay sang nhìn hắn, hỏi – Gu của anh là gì?
Dù biết hắn sẽ đứng về phía mình nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy có chút lo lắng, ai bảo ngày xưa hắn suốt ngày cắm mặt xem tạp chí Playboy.
– Là em.
Hắn khẽ cười, trầm giọng nói, đủ để cho ai cũng đều nghe thấy, ánh mắt dịu dàng khiến tim tôi không khỏi nhộn nhạo. Tôi mím môi, nhịn không được, đưa tay lên bóp bóp má hắn, cười rạng rỡ:
– Hôm nay anh ngoan thế, 100 điểm về chỗ.
Nói xong, lại quay ra nhìn khuôn mặt xám ngoét của Bella, nhã nhặn nói tiếp:
– Còn về vấn đề nhân phẩm, đạo đức, cái này em cảm thấy tương đối tự tin, ở trong cái ngõ này, em nổi tiếng là một đứa hiền lành, ngoan ngoãn, học xong đi thẳng về nhà, không chơi bời đàn đúm, không rượu chè be bét, đặc biệt biết thương yêu cha mẹ, anh em, bạn bè, chó mèo gà qué các loại. Không tin chị cứ đi hỏi mấy cô trong ngõ mà xem – Tôi nghiêm chỉnh trình bày, ngẫm nghĩ một hồi rồi chợt vui vẻ nói thêm. – Với cả, tính cách của em dù có tệ thế nào chắc cũng không vô duyên đến đẳng cấp của chị. Ít nhất là lúc tiếp xúc với chị, dù em cảm thấy chị xấu tính, ích kỷ và dở hơi nhưng em cũng giữ trong lòng chứ không chê bai thẳng vào mặt người ta một cách thiếu ý tứ như cách chị đã làm với em.
– Mày… Được lắm, bắt đầu lộ bản chất rồi đấy. – Bella bật cười, vẫn không chịu dời mắt khỏi Thành Đông, cứ như đang cố tìm kiếm một tia “thất vọng” từ hắn. – Nhìn xem cô bạn gái quý hóa của cậu kìa.
– Những gì xấu xí nhất của em anh ấy đều nhìn thấy hết rồi, em việc gì phải giấu bản chất của mình? Chỉ là em nhịn thôi, vì hai người đều là người thân của anh ấy nên em vẫn luôn nhịn. Nếu không ngay khi Daniel nói ra những lời xúc phạm kia em đã ném cả cái ly vào mặt cậu ta rồi – Tôi cười, thành thật nói. – Em không phải là bề dưới của hai người, cũng chẳng nợ gì hai người cả, em gặp chị với tư cách là bạn gái anh Đông, chị cứ luôn miệng nói yêu quý anh ấy nhưng một phép lịch sự tối thiểu là tôn trọng người anh ấy yêu chị cũng không làm được.
– Đúng là vừa ảo tưởng vừa không biết xấu hổ. – Bella bật cười, nhìn tôi đầy khinh thường. – Chỉ vì Jason nó đang sống ở đây mà cô nghĩ rằng hai người cùng đẳng cấp? Gia đình của nó ở bên Mỹ, là United States, ok? Sớm muộn nó cũng trở về nơi nó thuộc về chứ không phải là chôn vùi tương lai ở cái đất nước này, hiểu chưa? Cho cô một giấc mộng ngắn ngủi và cô nghĩ rằng mình là người quan trọng với nó? Jason sẽ bỏ hết tất cả người thân để sống ở đây bên cô? Really? Jason cậu nói đi chứ, bố mẹ cậu và cả ông ngoại nữa, ai cũng mong cậu trở về.
Hắn hơi đờ người ra trong giây lát rồi mới mở miệng định nói. Không hiểu sao, tôi đột nhiên không dám nghe câu trả lời của hắn vì vậy vội lên tiếng cắt lời:
– Anh ấy đi đâu là việc của anh ấy, không thể vì thế mà chị đánh giá và chê bai em. Chị chỉ đang cố gắng che đậy cái cảm giác ghen tị thôi. Ghen tị vì anh ấy không thích chị mà lại thích em, đúng không?
– Ghen ty, ai cơ? Tôi á?
– Nói thế thôi, trúng thì trúng chẳng trúng thì trượt. Chào chị em về. – Tôi đáp rồi tỉnh bơ quay người bỏ đi, thấy vậy, hắn vội bắt lấy tay tôi, nói nhanh:
– Về chờ anh, tí anh sang.
– Anh thích làm sao thì làm.
Tôi hờ hững đáp, rồi phăng phăng đi ra cổng để về nhà, cảm thấy đứng thêm chút nữa chắc tôi sẽ ngộp thở mà chết mất. Cuộc sống đơn giản, mộc mạc của tôi, không hiểu sao từ lúc yêu đương với hắn cứ như vớ nhầm phải một kịch bản máu chó của bà tác giả điên khùng nào đó vậy. Mệt mỏi hết sức.
Đi có vài bước chân mà về đến nhà, tôi mệt đến mức tưởng như muốn khuỵu xuống nằm lăn ra sân. Ôm con Rô ngồi hóng gió trước thềm nhà, tôi không nhịn được thở dài thườn thượt. Khi nãy đáp trả cứng vậy thôi chứ thực ra tôi vẫn rất để ý đến những lời Bella nói.
Khoảng cách giữa tôi và hắn là bao xa? Bây giờ không có, không có nghĩa là tương lai sẽ không có. Ở bên Mỹ hắn có gia đình, lại có cả một tương lai sáng lạn. Ở Việt Nam hắn có ai? Ông nội đã mất, chỉ còn lại một vài người bà con xa, gặp trên đường còn chẳng nhận ra, chẳng lẽ hắn sẽ chấp nhận ở lại Việt Nam vì tôi, nghe đã thấy không thuyết phục rồi.
Nhìn hắn đau khổ như vậy vì chuyện của mẹ, tôi biết hắn dù nói cứng nhưng vẫn rất coi trọng gia đình của mình, có lẽ hơn ai hết hắn là người vô cùng khao khát được quây quần bên bố mẹ, người thân. Ở Việt Nam, những ngày bình thường thì không sao nhưng còn dịp Lễ Tết, một mình trong căn nhà trống rỗng ấy, hắn sẽ cảm thấy thế nào chứ?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, sợ rằng khi tôi càng lúc càng lún sâu vào tình cảm này thì cũng là lúc hắn từ bỏ và rời đi…
——————-