Học Cách Yêu Thương Một Người

Chương 52



Nhỏ Hân có hẹn với bạn đi từ trưa đến tối vẫn chưa chịu về, anh Tùng thì lấy cớ là ôn thi đại học để trốn biệt trong phòng. Tôi tức đến phát điên nhưng không chống lại được đôi mắt quắc lên của mẹ nên đành ấm ức cầm theo món quà sinh nhật chọn được từ chiều, một mình sang nhà hắn.

Tôi đứng trước cổng, lòng có chút bồn chồn, bị một cô nàng quyến rũ như Bella ngấm ngầm công kích, nói không tự ti là nói dối. Vì vậy hôm nay tôi đã cố gắng chăm chút cho vẻ ngoài của mình hơn một chút. Tôi đã mất đến 30 phút đứng trước gương để khiến cho mái tóc vào nếp, lại đánh thêm ít phấn, tô trộm chút son của nhỏ Hân.

Chút thay đổi này chẳng những không giúp tôi thêm tự tin mà còn làm tôi cảm thấy lo lắng hơn. Học đến cấp ba nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết mùi son phấn, liệu có bị hắn chê cười không nhỉ?

Hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, tôi theo thói quen chẳng bấm chuông đã mở cổng luôn. Khung cảnh hiện ra trước mắt vượt xa sức tưởng tượng khiến tôi không khỏi thộn mặt ra, cảm giác lạc lõng như đang đi nhầm vào một thế giới khác.

Từ cổng nhà hắn đi vào sân được trang trí lộng lẫy với những quả bóng bay rực rỡ sắc màu, đèn màu lấp lánh lung linh. Bàn ghế được kê dọc sân, phủ khăn trải bàn màu trắng sữa sang trọng, trên bàn ngập tràn dao nĩa, bánh kẹo, hoa quả, nổi bật nhất chiếc bánh kem 3 tầng với ánh nến lấp lánh, chồng ly xếp theo hình tháp như trong phim truyền hình, thậm chí còn có cả người đánh đàn violon.

Trên sân là một nhóm tầm chục người, hình như đều là học sinh, sinh viên, ăn mặc thời trang, tóc tai kiểu cách, ai nấy đều cầm trên tay ly cocktail, vừa lắc lư vừa trò chuyện vui vẻ. Tôi nhanh chóng nhận ra Bella và Daniel nổi bật giữa đám người. Daniel diện cả bộ gile sang trọng trong khi Bella xinh đẹp rạng rỡ với váy đỏ cúp ngực đầy quyến rũ.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn đám đông thời thượng kia rồi lại nhìn xuống chính mình, đột nhiên có suy nghĩ muốn tông cửa bỏ về. Đúng lúc ấy, mắt tôi chợt chạm phải hình dáng quen thuộc của hắn từ trong nhà đi ra, quần tây đen, áo sơ mi trắng sơ vin và giày thể thao, ăn mặc đơn giản như vậy nhưng vẫn thu hút mọi ánh nhìn.

Tôi cười, vô thức giơ tay lên vẫy. Đột nhiên nghĩ đến chuyện người này là bạn trai của mình, liền không nhịn được hơi chút đỏ mặt.

Hắn thản nhiên băng qua đám đông để đi về phía tôi, đôi mắt khẽ cong lên nhẹ nhẹ:

– Sao chỉ có mình em? Thằng Tùng với Hân đâu rồi?

– Anh không nói thì thôi, nhắc đến là em bực mình. – Thấy hắn, tôi dường như quên luôn cả mọi việc xung quanh, buồn bực càu nhàu. – Anh em gì mà đểu với nhau quá thể, nhỏ Hân thì đi hú hí với bạn, còn anh Tùng mới đáng ghét, đóng đô trong phòng khách kêu là ôn thi đại học, em nài nỉ thế nào cũng không chịu đi cùng. Đã thế mẹ em còn bênh anh ấy, đá đít em ra ngoài bảo đừng làm phiền con trai mẹ ôn thi. Cứ làm như mai thi luôn không bằng, còn tận một năm nữa cơ mà…

Trong lúc tôi còn đang thao thao bất tuyệt thì hắn chợt vươn tay lên, chạm vào môi tôi xoa xoa nhẹ rồi cau mày cắt lời:

– Cái gì đỏ đỏ đây?

– A… à, em uống sting trước khi sang đây ấy mà. – Tôi đỏ mặt đáp, nói dối ngay tắp lự rồi vội lảng sang chuyện khác. – Mà “bữa cơm gia đình” hình như hơi bự hơn em nghĩ.

– Anh còn không nghĩ đến nữa là, biết thế đã tống nó ra nhà hàng rồi. – Hắn cáu kỉnh vò tóc nói.

– Hay thôi anh cầm hộ em quà cho Daniel rồi em về đây, vào thành quân lạc loài mất.

– Không sao, vào một chút thôi rồi mình chuồn sớm, kệ cho nó làm gì thì làm. – Hắn nói rồi cầm lấy tay tôi kéo nhẹ. – Chẳng lẽ em lại để anh bơ vơ một mình?

Tôi nghẹn họng, định tiếp tục từ chối thì chợt thấy Bella tách ra khỏi đám đông đi tới, tay duyên dáng đặt lên xương quai xanh, nhìn chúng tôi cười dịu dàng:

– Dương đến muộn vậy em, vào nhanh đi tiệc sắp bắt đầu rồi.

Rồi khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, nâng tay sửa cổ áo cho vào nếp, nhẹ giọng trách cứ:

– Ban nãy còn đẹp trai lắm mà, sao giờ đã xộc xệch thế này?

– Vội đi tìm người yêu của em nên thế. – Hắn cười cười, tỉnh bơ đáp.

Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng cùng những đụng chạm nhẹ nhàng kia, tôi chẳng đi về nổi nữa vì thế không ngần ngại trở tay nắm lấy tay hắn, cười đáp:

– Vâng, tại chị nói là bữa cơm gia đình nên em cố tình đến vào giờ ăn tối. Mình vào đi ạ.

Hắn hơi nhướn máy rồi cười tủm tỉm dắt tay tôi vào. Nhìn tấm lưng vững vàng của hắn, tôi đột nhiên có suy nghĩ, có hắn ở đây tôi chẳng cần sợ bố con thằng nào cả.

Bữa tiệc sinh nhật được làm theo phong cách phương Tây, đến đồ ăn cũng là đồ tây với bít tết, spaghetti, salad trái cây, bánh mỳ và súp. Tôi nhìn bàn thức ăn, lại nhìn người đánh đánh đàn violon, cảm giác như đang được bước chân vào một nhà hàng sang trọng.

– Sao mà xa hoa quá vậy? – Tôi lè lưỡi, ghé vào tai hắn hỏi nhỏ.

– Nó thích làm màu ấy mà, đừng quan tâm, ăn ké ngon miệng là được. – Hắn nhún vai, vừa nói vừa rót đồ uống cho tôi.

Tôi “Ồ” một tiếng gật gù rồi yên phận ngồi cạnh hắn nhấm nháp chút đồ khai vị. Sự yên lặng của hai chúng tôi dường như có phần lạc lõng giữa những tiếng cười khúc khích, những tiếng bàn tán rôm rả xung quanh. Anh chàng Daniel, chủ nhân của bữa tiệc thì mải đê mê khi được vây quanh bởi một nhóm bạn nữ xinh xắn.

– Cậu ta từng sống ở Việt Nam à? – Tôi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.

– Lần đầu về đây đấy. – Hắn đáp.

– Thế thì quen bạn kiểu gì vậy?

– Chắc quen qua mạng từ lâu rồi, hình như còn có bạn của Bella. – Hắn nhún vai, nhét vào miệng tôi một quả cà chua bi rồi chợt tức giận nói. – Mai này con trai của bọn mình mà hư như nó, anh sẽ cạo đầu cho đi tu.

– Anh nghĩ hơi xa rồi đấy…

Khi tôi và hắn còn đang thủ thỉ trò chuyện thì Bella chợt đi đến, thân mật vít lấy cổ hắn rồi nghiêng đầu nhìn tôi cười:

– Ủa đã ăn rồi à? – Miếng cà chua trong miệng tôi nghẹn lại, chưa kịp lên tiếng thì Bella đã khúc khích nói tiếp. – Mà thôi, ăn đi, mấy khi đâu em.

Nói xong thì ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.

– Giới thiệu chút đi chứ Bella, đây là cậu em đẹp trai cậu hay nhắc đến đúng không? – Cô gái tóc nâu ngồi phía đối diện chợt nhoài người lên bàn, chống tay vào cằm nhìn hắn cười khúc khích. Giống như chỉ chờ có người khơi mào, xung quanh lập tức nhao nhao hưởng ứng, ồn ào như thể vừa tìm thấy một thú vui hấp dẫn nào đó.

Daniel dường như bắt sóng rất nhanh, cậu ta đi đến khoanh tay đứng ở vị trí đầu bàn, ầm ĩ nói to:

– Quá đáng lắm, hôm nay tôi là nhân vật chính mà sao mọi người lại cứ dồn hết ánh mắt vào nó thế?

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười ầm ĩ, Bella che miệng, khúc khích ngả người vào vai hắn. Nhân vật đang được mọi người chú ý kia chỉ khẽ gật đầu cười nhạt rồi cúi xuống mải mê cắt thịt bò, thậm chí còn nghiêm túc dùng thìa đo độ dài để cắt miếng cho đều nhau.

– Thôi hỏi nhiều quá thì để tôi giới thiệu. Đây là Jason, em họ mà cũng không phải em họ, biết nói sao nhỉ, nói chung là mối quan hệ mà đẻ ra đã thấy mặt nhau.

– Giới thiệu vậy là sao? Chẳng hiểu gì hết ha ha…

– Là vậy đấy. – Daniel giơ tay ra như muốn ngăn lại những tiếng thắc mắc ồn ào, khẽ so vai làm bộ hài hước nói. Dĩ nhiên là tôi chẳng thấy hài hước ở chỗ nào cả.

– Nhưng mà cũng khiến mấy chị em phải hụt hẫng rồi, cậu ấy là hoa đã có chủ nha. – Bella cười cười nói thêm khiến cho những tiếng ồ à lại đồng loạt vang lên, rồi chị ấy quay sang nhìn hắn cười, không quên vươn tay chỉnh lại cổ áo cho hắn.

– Chắc bạn gái cậu phải xinh lắm nhỉ, tại vì ngày ngày nhìn thấy Bella thế này thì mắt phải cao hơn đầu rồi. – Một anh chàng đùa cợt lên tiếng, không quên nháy mắt cười tình với Bella.

– Đúng rồi, đúng rồi, phải là cô gái xuất sắc thế nào nhỉ? Chứ nhìn Bella xong mà sang cô gái khác là tắt hứng rồi ha ha.

– Này này, đồ háo sắc, cậu coi thường mấy chị em tôi đấy hả?

– Ê ê, tôi có một suy nghĩ táo bạo nha, chẳng lẽ… chậu kia của Jason là Bella?

– Trời, tôi lạy bà, người ta là anh em họ mà.

– Thì Daniel đã giới thiệu không hẳn là anh em họ còn gì…

– …

Những gì diễn ra còn tệ hơn cả trong suy nghĩ nhưng không hiểu sao tôi lại bình tĩnh đến lạ, đột nhiên có cảm giác như đang đi xem hài kịch vậy. Hắn loay hoay cắt thịt xong thì đặt đĩa trước mặt tôi, lúc này mới ngẩng đầu lên, chẳng chút màu mè chỉ vào tôi giới thiệu:

– Bạn gái tôi đây mà mấy người bàn tán đi đâu vậy? – Vừa nói vừa quay sang phủi chút vụn bánh trên mép tôi, giọng nói có phần khó hiểu. – Ân ái từ nãy đến giờ mà không ai nhận ra à? Chẳng lẽ mắt có vấn đề?

Tôi khẽ bật cười rồi quay sang nhìn anh chàng đón ý nói hùa ban nãy, mặt dày gật đầu cảm ơn. Sau khi hắn lên tiếng, không khí có chút trầm lặng hẳn đi, thấy vậy Daniel bèn vỗ vỗ tay, nhướn mày nhìn tôi cười cười:

– Lỗi của tôi, quên mất không giới thiệu, đây là bạn gái hiện tại của Jason, gì ấy nhở…

– Là Dương nha Tủn. – Tôi cười tủm tỉm, thản nhiên tiếp lời khiến hắn bật cười. Cách gọi kia dĩ nhiên đã khiến anh chàng Daniel ít nhiều ngượng ngùng, mặt xám xịt như tro. Cậu ta trừng mắt nhìn tôi rồi quay sang bắt chuyện với bạn bè của mình.

Bữa tiệc sau đó diễn ra khá êm đềm, ít nhất là tôi cảm thấy như vậy. Họ nói chuyện đằng họ, tôi và hắn nói chuyện đằng chúng tôi. Bella cố lôi hắn vào trong những câu chuyện, Daniel và đám bạn của cậu ta thì thi thoảng buông vài lời đâm chọt nhưng tôi cũng chẳng buồn bận tâm.

Sự bình tĩnh của hắn, sự thờ ờ của hắn và cả dịu dàng trong mắt hắn khiến tôi cảm thấy yên lòng đến lạ. Tôi nhận ra, việc gì phải suy nghĩ nhiều khi mà người cùng hắn lớn lên, cùng hắn ngốc nghếch trải qua hơn 10 năm nay là tôi chứ không phải bọn họ. Việc gì tôi phải cảm thấy tự ti khi mà chính họ mới là những người xa lạ xuất hiện ở đây.

Nghe đàn violon, ăn bánh kem và uống rượu xong, bữa tiệc cũng dần đến lúc kết thúc, khi tôi và hắn tính “chuồn” trước thì Daniel chợt đứng dậy vỗ bàn ầm ầm, mặt cậu ta đỏ bừng, có vẻ như đã ngà ngà say rồi:

– Hey guys, đi chơi tiếp chứ nhỉ, sao có thể bỏ lỡ ngày đặc biệt thế này?

Những tiếng hô hào hưởng ứng ầm ĩ vang lên, Daniel chợt quay sang , vẫy vẫy tay nhìn hắn, cười với vẻ không đứng đắn:

– Ê, bọn mày tìm bar nào ngon nghẻ ở đây xem, giúp thằng em của tao khai sáng đầu óc chút. Nó chắc chỉ biết học và quanh quẩn bên mấy em gái cùng trường quê mùa thôi. – Cậu ta nói, điệu bộ cứ như thể lõi đời lắm, trong khi còn thua hắn một tuổi.

– Mày chơi đi, tao đưa Dương về.

Hắn uống nốt chỗ rượu trong ly rồi cầm lấy tay tôi,nhàn nhạt đáp. Điệu bộ khinh thường của hắn dường như đã chọc giận Daniel. Cậu ta đập tay xuống bàn, thô lỗ hỏi:

– Này tao hỏi thật, mày ở bên Mỹ được ăn thử gà thượng hạng rồi về Việt Nam xài món gà công nghiệp đông lạnh loại 1 đô cảm giác thế nào? Tao hỏi thật đấy, mày không thấy cộm mắt à? Mấy hôm nay tao cứ thắc mắc mãi…

Tôi khẽ nhíu mày, không kịp suy nghĩ ý nghĩa câu nói của cậu ta, chỉ thấy bàn tay nắm chặt ly nước của hắn, đang siết mạnh đến mức gân tay nổi cả lên.

– Daniel, tao cảnh cáo mày đấy…- Hắn khẽ nghiến răng, gằn giọng mạnh đến mức xung quanh đang ồn ào cũng phải lặng thinh.

Bella thấy vậy, vội vàng vỗ vỗ tay hắn rồi quay sang Daniel, nhẹ giọng trách cứ:

– Này say rồi à, nói nhăng nói cuội gì vậy hả?

– Em say gì chứ, em chỉ đang nói sự thật. – Cậu ta chau mày rồi cau có làu bàu như tự nói một mình. – Nó bị ngu hay sao, chị có gì không tốt chứ? Năm lần bảy lượt không chịu nể mặt, đi thích một con bé chán ngắt, vơ đầy ngoài đường cũng có, gái hạng hai ở quán bar còn sexy hơn…

– CHOANG!

Tôi còn chưa kịp tức giận với những lời lẽ sỉ nhục thậm tệ nhắm thẳng vào mình kia thì hắn đã ném mạnh ly nước đang cầm trong tay xuống mặt bàn khiến nó vỡ tan tành, tạo ra âm thanh đáng sợ. Giây tiếp theo, khi mà mọi người còn đang ngơ ngác, hắn đã đẩy Bella đang đứng chắn ở giữa ra, túm lấy cổ áo Daniel và giáng cho cậu ta một cú đấm, tất cả diễn ra nhanh đến mức ai cũng phải sững sờ.

Tiếng hét thất thanh vang lên, Daniel ngã ra chiếc bàn đầy chén đĩa rồi lăn xuống sân, cả người chật vật không chịu được, cậu ta run run sờ khóe miệng chảy máu rồi trợn mắt gào lên giận dữ:

– Jason, you bastard!

– Tao đã cảnh cáo mày rồi, mẹ nó ai cho mày động vào bạn gái tao?!

Hắn quát lên. Tiếng la hét vừa vang lên đã vội im bặt, xung quanh lặng ngắt như tờ.

————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.