Học Cách Yêu Thương Một Người

Chương 51



Ngày chủ nhật của tuần nghỉ ngơi cuối cùng trước khi bước vào những ngày học thêm kham khổ, trời trong xanh, nắng vàng khè, vậy mà anh Tùng nhà tôi vẫn có cái nhã hứng rủ hắn làm một kèo cầu lông, “mời” tôi, Hân và con Rô làm cổ động viên ngồi một bên hò hét cho vui.

Tôi ngồi trên bậc tam cấp mát mẻ, nhấm nháp cốc đá xay rưới siro dâu, chân gác lên bờ mông mỡ màng của con Rô, phè phỡn nhìn anh Tùng loay hoay treo lưới, cảm thấy hứng thú dạt dào. Trời nắng thế này mà được ngồi trong bóng râm nhìn hai ông thần kia phơi nắng đến đen sì thì còn gì bằng hô hô.

Nhưng đến khi nhìn thấy hắn và Bella sánh vai nhau bước vào sân, hứng thú của tôi hầu như tắt hẳn. Bella mặc quần thể thao jogger, áo ba lỗ dạng nửa thân, bên ngoài khoác áo sơ mi, cười rạng rỡ. Chị ấy bước đến chỗ anh Tùng, hơi nghiêng đầu, xòe tay bắt chuyện:

– Chào cậu, Tùng phải không, tôi đã nghe Jason nhắc về cậu.

– À, chào chị. – Anh Tùng khẽ đẩy kính, đưa tay ra bắt, gật đầu thản nhiên chào hỏi.

Nhận khuôn mặt có phần xám xịt của tôi, nhỏ Hân khẽ lên tiếng hỏi:

– Ai đấy chị Dương, nhìn Tây thế?

– Bà chị họ bên ngoại của anh Đông.

Tôi buồn bực đáp, cảm thấy mình nên thể hiện chút phong thái của chủ nhà, đứng lên tươi cười bắt tay gì gì đó. Nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt của Bella là tôi đã không thể cười nổi rồi, chỉ miễn cưỡng chào cho qua chuyện, mà thực chất chị ấy cũng chẳng thèm chú ý đến tôi.

– Bên ngoại à, thế thì không có quan hệ ruột thịt với anh Đông rồi. – Nhỏ Hân ngẫm nghĩ một hồi rồi khẽ nói. Tôi không khỏi quay ra nhìn nó lâu hơn một chút, tặc lưỡi gật gù thừa nhận:

– Mày cũng nhạy ghê nhỉ, bắt ngay được trọng tâm.

Bình thường ai thèm để ý đến chi tiết này chứ, chẳng lẽ giờ lại đi cày đống truyện ngôn tình của nhỏ Hân để tăng EQ? Thấy tôi ủ dột khen nó, nhỏ Hân không khỏi ngạc nhiên thì thầm:

– Sao thế, chẳng lẽ bà kia có ý gì với anh Đông thật?

– Cũng không chắc, chỉ biết là bà ấy không ưa gì chị mày, để lúc nào tao kể cho.

– Em biết ngay mà, yên tâm, em sẽ đứng về phía chị. – Nhỏ Hân vỗ vỗ ngực thầm thì.

Tôi nhìn Hân, rưng rưng nước mắt rồi cúi xuống tìm con Rô để kiếm thêm đồng minh. Thấy nó đang nằm phơi bụng ngáy e e thì không nhịn được tét một phát vào mông cho bõ tức. Cái đồ ăn hại này thấy có người lạ đến nhà mà không thèm sủa gì hết, ăn cho lắm để rồi béo như lợn, nằm ngửa ra phơi bụng thế kia có tức không cơ chứ.

Đang yên đang lành lại bị ăn đau, con Rô nhảy dựng lên rên ư ử, răng nanh chìa cả ra ngoài. Khuôn mặt tươi tắn như hoa của Bella chợt nhăn nhúm lại, chị ấy níu chặt lấy cánh tay hắn, hốt hoảng kêu lên:

– Jason, Jason, chó kìa!

Gì? Chó thì làm sao? Có vấn đề gì? Tôi mặt sưng lên, bất chấp thời tiết nóng nực, bế con Rô lên, bất mãn nhìn hắn và Bella.

– Không sao đâu, con Rô hiền lắm. – Hắn cười cười, thản nhiên rút tay ra, vỗ vỗ vai Bella trấn an.

– Không sao cái gì? Nhìn răng nanh của nó kia kìa, không phải cậu sợ chó nhất à? Hay mình về đi. – Bella quýnh lên, vẫn nhất quyết bấu lấy tay hắn.

Nghe vậy, tôi không khỏi nhíu mày nhìn hắn lom lom. Hắn – sợ chó? Thế ai hồi trước cùng tôi đi trêu chó nhà hàng xóm? Ai suốt ngày ôm ấp, bế bồng, sờ mó con Rô? Rồi ai suốt ngày mơ mộng về một mái nhà tranh và một đàn chó nhỏ? Là ai suốt ngày chạy sang nhà tôi chơi với con Rô? Là ai? Là ai?

Hắn híp mắt nhìn tôi cười, vừa rút tay ra vừa bình tĩnh nói:

– Chắc chị nhớ nhầm rồi.

– Nhầm thế nào được, hồi bé cứ mỗi lần thấy chó là cậu lại núp sau lưng chị, sợ đến mức ông ngoại phải giấu con chó cưng của mình đi mỗi lần cậu sang chơi còn gì. – Bella dậm dậm chân nhăn mặt, rồi như chợt nghĩ đến điều gì, chị ấy vỗ vai hắn đồm độp, cười tủm tỉm. – À ha, lớn rồi nên muốn thể hiện với chị đúng không? Phì… thôi nào, ở trước mặt chị cậu không cần phải cố gắng gồng mình đâu, cứ là chính bản thân cậu thôi, ok?

– Chị nghĩ đi đâu thế, em sợ chó bao giờ, chị nhớ nhầm rồi.

Hắn cáu kỉnh đáp rồi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cong mắt cười, xòe tay ra bước đến gần tôi, tặc lưỡi gọi:

– Tậc tậc tậc, Rô lại đây ôm cái nào.

Miệng thì gọi mà mắt thì nhìn vào tôi, đúng là đồ xỏ lá ba que. Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy đi ra chỗ khác. Con Rô nghe hắn gọi thì tớn lên, đuôi quẫy tít mù đập cả vào mặt tôi, đúng là quân phản bội.

– Không cho ôm đấy…

Tôi nhấm nhẳng đáp, chưa kịp nói hết câu thì cả người đã rơi vào một vòng ôm, hương bạc hà tản ra mát rười rượi, có chút tê cả đầu. Hành động đột ngột của hắn khiến ai nấy đều ngỡ ngàng đến lặng ngắt, anh Tùng thậm chí còn đánh rơi cả cái vợt cầu lông.

Hắn hơi siết nhẹ vòng tay, ôm cả tôi và con Rô vào ngực, con chó được ấp ở giữa, thích thú nguẩy đuôi tít mù. Rồi hơi quay đầu lại, hắn nhìn Bella đang dần hóa đá, cười sung sướng nói:

– Đấy chị thấy không, chắc chị nhầm sang thằng nào rồi chứ em có sợ chó đâu, em đang ôm nó đây này, ngoan lắm. – Vừa nói vừa kết hợp dùng tay vuốt vuốt đầu tôi.

Được lắm, chửi xéo tôi là chó chứ gì? Tôi nghiến răng trèo trẹo, dẫm mạnh vào chân hắn một cái, đẩy luôn con Rô vào vòng tay hắn rồi đi đến ngồi cùng Hân. Tên mặt thớt kia khẽ nhăn mặt nhịn đau nhưng lại nhanh chóng bật cười, vuốt vuốt con Rô một chút rồi thả nó xuống, đi đến chỗ anh Tùng, vui vẻ hỏi:

– Chơi luôn đi, ba ván ăn hai.

– Được thôi, mà mày sang sân bên kia đi.

– Tại sao?

– Sang bên kia để nắng chiếu thẳng vào mặt cho bớt dày đi.

Anh Tùng thản nhiên đáp, vừa nói vừa cúi xuống chỉnh dây giày. Nghe anh ấy nói, tôi không nhịn được cảm động rơi nước mắt. Đúng là anh em nhà mình có khác, chắc từ giờ tôi phải hát “Ngoài kia có khó khăn quá về nhà Dương nhé có anh Tùng chờ” thay cho con Rô mới được.

– Này hai đứa, cho chị một “slot” nhé! – Giọng nói trong trẻo hào hứng vang lên, Bella vui vẻ bước tới, vừa nói vừa buộc túm tóc lên, để lộ ra ra cần cổ cao mảnh khảnh. Quả thật, chị ấy rất biết cách khéo léo khoe ra nét quyến rũ của mình.

– Không.

– Được thôi.

Tiếng hắn và anh Tùng cùng lúc vang lên. Tôi trừng mắt nhìn anh Tùng, cảm thấy tình anh em vừa được vun đắp ban nãy đều trôi tuồn tuột hết. Anh em kiểu gì chẳng đứng về phía nhau gì cả.

– Gì, ba người lẻ chơi kiểu gì? – Hắn nhăn mặt hỏi anh Tùng.

– Cho mày chơi với chị mày, tao thắng càng vinh quang. – Anh Tùng thản nhiên đáp, mắt hừng hực khí thế, có vẻ như thời tiết nắng nóng đã khơi dậy bản năng hiếu chiến của anh ấy. Ông trời ơi, người anh trung hậu, khiêm tốn, thật thà của tôi đi đâu mất rồi?!

– Yeah, cho chị chơi đi, yên tâm sẽ hỗ trợ cho cậu hết mức. – Bella cười tươi tắn, kéo tay hắn lắc lắc.

– Không được, em không gánh tạ đâu, phiền phức lắm. – Hắn nhún vai, phũ phàng đáp, có vẻ như đây là cuộc đối thoại khá quen thuộc giữa hai người họ.

– Quá đáng! – Bella đập tay vào lưng hắn, vờ như tức giận nhưng mắt lại lấp lánh ý cười, dường như bị mắng là tạ cũng chẳng phật ý chút nào.

– Không nhé. – Hắn phẩy tay, lạnh nhạt đáp.

– Đã thế chị gọi điện mách ông ngoại với dì đấy, cậu bắt nạt chị.

– Chị…

– Nhé, nhé, nhé?

Bella dậm dậm chân nài nỉ, vừa nói vừa cởi chiếc áo sơ mi ngoài ra. Tôi buồn bực nhìn chị ấy lộ ra vẻ mặt hạnh phúc khi làm nũng hắn, ma xui quỷ khiến thế nào, chân nhanh hơn não, vội vàng chạy ra hô lên:

– Em nữa, em cũng chơi.

Vừa nói xong đã thấy hối hận rồi, nóng thế này lại đi đua đòi vận động làm gì không biết.

Cuối cùng, chúng tôi oẳn tù tì để nhận đội, tôi nháy mắt với hắn, hắn cũng nháy mắt với tôi, hai đứa cười tà, đinh ninh là ra cùng một nước. Thế nào lại ngược nhau, kết cục tôi về đội anh Tùng, còn hắn chung đội với Bella.

– Tại sao? Phải cùng ra kéo chứ. – Tôi gào lên, chắc mẩm vì cứ nghĩ thói quen ra kéo mỗi khi chơi oẳn tù tì của hắn.

– Lần nào chơi em cũng ra bao còn gì, phải ra bao chứ. – Hắn cũng gào lại.

– Thôi đi, vào vị trí, chơi nhanh anh còn phải đi học. – Anh Tùng vội vàng lên tiếng khi thấy tôi đang định nhành mồm cãi lại. Anh ấy dùng vợt đập nhẹ vào vai tôi rồi chọc vào lưng hắn đẩy ra, đuổi sang phần sân bên kia.

Bella mặt đầy tươi cười, nhẹ nhàng khởi động chân tay rồi khẽ vuốt tóc hất mặt tự tin đón nắng, thấy tôi đang đứng lắc hông xoay eo thì bật cười hỏi:

– Dương chơi thế này không sợ đen da à?

– Không, em phơi nắng cũng quen rồi ạ. Thế chị cũng không sợ đen à? – Tôi híp mắt cười giả lả.

– À, có cái này hay lắm nha, da của chị không bị bắt nắng, phơi chán chê cũng chẳng ăn thua, nhiều lúc cũng muốn sạm đi một chút cũng không được. – Bella vuốt tóc cười cười rồi chợt nhìn tôi một vòng, chân thành nói. – Vậy thôi, nhưng con gái vẫn nên giữ gìn em ạ, chứ để da bị xỉn màu nhìn cứ… chán chán thế nào ấy.

Tôi cúi xuống chỉnh dây giày rồi mới ngẩng đầu lên nhìn chị ấy, cười nhạt nhẹ nhàng đáp trả:

– Chả bù cho em, da dễ bị bắt nắng, mùa hè đến là đen đi một vòng. Nhưng mà xỉn xỉn thế vẫn có người đâm đầu vào thích mới hay.

Rồi khẽ chớp mắt, nhún nhún vai khiến hắn không khỏi bật cười, nhỏ Hân thì kín đáo cho tôi một ngón tay cái. Chưa kịp dương dương tự đắc, tôi đã bị anh Tùng phũ phàng vỗ cái bép vào đầu, cáu kỉnh lên tiếng:

– Nói linh tinh gì đấy, chơi nhanh không nắng vỡ mặt bây giờ.

Trận đấu lành mạnh ban đầu cuối cùng trở thành cuộc đua cá nhân đầy cay cú, đến cả người điềm tĩnh như anh Tùng cũng trở nên mất bình tĩnh, tôi thậm chí còn thấy răng nanh của anh ấy chìa hẳn ra ngoài.

Trên sân đấu, tôi mới cảm thấy địch ý của Bella dành cho tôi rõ ràng như thế nào, chị ấy cao hơn tôi, tay khỏe hơn tôi nên cú đánh nào cũng vừa nhanh, vừa mạnh khiến tôi chạy đông chạy tây đến phờ cả người, nếu không có anh Tùng đỡ hộ thì đã sưng vêu mồm rồi. Thế mà chỉ cần tôi định đập cầu là chị ấy lại vội vàng trốn sau lưng hắn, thật đáng ghét.

Kết cục, dù chật vật hơn nhưng tôi và anh Tùng vẫn giành chiến thắng, nguyên do là vì đội bên kia không hiểu ý nhau, chẳng những không hỗ trợ mà còn cản trở nhau. Kết thúc trận đấu, Bella không nhịn được trừng mắt nhìn hắn, tức giận hỏi:

– Cậu chơi kiểu gì đấy?

– Em có làm gì đâu? – Hắn nhún vai, ngây thơ trả lời.

– Đừng có giả vờ, nếu mấy pha kia cậu không cản thì chúng ta đã thắng rồi.

Tôi nhìn anh Tùng, muốn hỏi có nên ra can không, chỉ nhận được cái nhún vai từ anh ấy. Dạo gần đây tỷ lệ thắng của hắn luôn cao hơn nên hôm nay được trận thắng, trông anh ấy có vẻ sung sướng lắm.

Bên kia, hắn có vẻ như hơi mất kiên nhẫn nên thẳng toẹt nói luôn:

– Chị cứ nhắm thẳng mặt người yêu em mà đập em lại chả phải cản, đã không được đẹp rồi thì phải giữ gìn chứ.

– Jason!

– Anh Đông!

Tôi và Bella cùng đồng thanh gào lên tức tối. Bella nhìn tôi rồi lại nhìn hắn, có vẻ như chị ấy thực sự đang nổi giận, cao giọng chất vấn mà chẳng buồn để ý xung quanh.

– Chị chịu hết nổi rồi, dạo này cậu làm sao vậy, cứ cố tỏ ra là đang yêu đương mặn nồng, chẳng lẽ nghe thằng Daniel nói chị có người theo đuổi nên mới hành xử như vậy?

Nhỏ Hân đứng cạnh tôi, nó chau mày hỏi nhỏ: “Bà này bị hâm à, nói vậy là sao?”. Tôi so vai, khẽ mím môi chờ hắn trả lời, chỉ thấy hắn khẽ cau mày, rồi vươn tay sờ trán Bella, khó hiểu hỏi:

– Thế nào là làm sao? Em đang yêu đương mặn nồng thật chứ có cố tỏ ra đâu? Còn chuyện tình cảm của chị thì liên quan gì ở đây?

– Cậu… – Bella cắn môi, muốn nói gì đó nhưng chợt nhớ ra sự xuất hiện của ba anh em chúng tôi nên lại thôi, chị ấy khẽ phẩy nhẹ tay, chán nản đáp. – Thôi, không có gì, nóng quá nên tâm trạng hơi tệ.

Đến khi mấy đứa chúng tôi ngồi trong phòng khách uống nước, ăn trái cây nghỉ xả hơi thì Bella đã hoàn toàn lấy lại được tâm trạng vui vẻ, hào hứng bắt chuyện với anh Tùng, về ẩm thực, thể thao, game… đủ thứ trên trời dưới đất. Dù không muốn nhưng tôi cũng phải thừa nhận năng lực điều chỉnh cảm xúc của chị ấy thật sự rất tốt.

Trò chuyện sôi nổi tới gần trưa, đến khi chuẩn bị về, chị ấy mới quay sang nhìn tôi, tươi cười nói:

– Chị bảo này, tối nay là sinh nhật Daniel, bọn chị định tổ chức một bữa cơm thân mật ở nhà, mấy đứa sang chơi nhé!

Tôi ngẩn người, chưa kịp trả lời thì Bella đã đứng dậy, ngọt ngào cười nói:

– Quyết định vậy nhé, lần đầu nó đón sinh nhật xa nhà, ở đây lại chẳng có bạn bè mấy, mấy đứa sang cùng cho vui. – Rồi mỉm cười kéo tay hắn đứng dậy. – Về thôi Jason, về mua quà sinh nhật cho Daniel đi.

– Chị về trước đi, em ở đây một chút…

– Gì? Daniel thì hẹn với đứa bạn nó quen qua mạng đi từ sáng, cậu lại đòi ở đây, vậy chị thì sao? Chẳng lẽ chị sang đây chơi cậu lại để chị lủi thủi một mình như thế? Chị sẽ nói với dì…

– Được rồi, được rồi, em về cũng chị. – Hắn buồn bực vò vò đầu rồi tức tối lầm bầm. – Sao lúc nào chị cũng chỉ có cái bài mách người lớn thế?

– Hả? Cậu nói gì cơ, nghe không rõ. – Bella nghiêng đầu, chớp chớp mắt nói.

– … Oke, còn cả bài giả điếc nữa.

Sau khi hắn và Bella vui vẻ rời đi, anh Tùng chợt quay sang nhìn khuôn mặt xám xịt của tôi hỏi:

– Sao thế?

– Anh, anh thấy chị ấy có xinh không? – Tôi buồn bực đập bàn chất vấn.

– Em muốn anh nói thật hay nói dối? – Anh Tùng vuốt cằm hỏi.

– Làm sao mà nói thật nhưng vẫn khiến em vui ấy. – Tôi chọc chọc hai ngón tay vào nhau, cười bẽn lẽn.

– Khôn hết phần con Rô rồi đấy. – Anh Tùng bật cười, cốc đầu tôi một cái.

– Mà thôi anh cứ nói thật đi.

– Ừm… thì cũng xinh, mà sao phải hỏi chuyện này?

– Tại vì em không thích chị ấy, hỏi để xem anh đứng về phe nào, nhỡ em với chị ấy cãi nhau chẳng hạn.

– Ha ha, yên tâm, tất nhiên là anh sẽ… không tham gia vào mấy vụ cãi nhau rồi, người lịch sự ai làm thế.

Anh Tùng cười cười, thản nhiên đáp rồi đứng dậy, gõ gõ vào đầu tôi rồi hỏi tiếp:

– Thế tối có đi không đây?

– Đi chứ sao không đi, em mà sợ cái gì, được đi ăn miễn phí tội gì. – Tôi đập bàn đánh rầm, hùng hồn kêu lên.

– Ừ, tốt lắm, thế em đi một mình nhé. – Anh Tùng hài lòng gật đầu rồi đủng đỉnh bỏ đi.

– Anh Tùng, khoan, sao anh có thể bỏ rơi em như thế?!

—————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.