Đầu chiều, một trần mưa rào tầm tã chợt ào đến rồi ngưng chóng vánh nhưng cũng kịp dội qua thành phố, cuốn đi không khí oi bức tích tụ mấy ngày qua khiến cho thời tiết tháng 6 hiếm được một ngày mát mẻ như vậy.
Trời mát, tôi thong thả đạp xe đến chỗ hẹn với Phong. Cậu ta đứng trên cầu, cứ thế lẳng lặng nhìn xuống sông nước mênh mông bên dưới, cũng chẳng rõ đã đứng đó được bao lâu, ngay cả một động tác nhỏ cũng không có, cứ như một pho tượng bằng đá.
Tôi gửi xe rồi chậm rãi bước đến, trong lòng cảm thấy có chút áy náy cùng không tự nhiên. Lúc chiều cậu ấy gọi điện hẹn đón tôi như mọi lần nhưng bị tôi nhất quyết từ chối. Phong trầm mặc thật lâu qua điện thoại, cứ như thể cậu ta đang chọn cách im lặng để kháng nghị. Nhưng lần này tôi nhất quyết không thỏa hiệp, qua một lúc, cậu ấy lặng lẽ ngắt máy.
Tôi đứng tần ngần một lúc rồi hít một hơi thật sâu, quyết định chào hỏi bằng một màn đùa cợt cho đỡ ngượng ngùng. Khẽ nhón chân nhẹ nhàng đi đến gần, tôi định hù dọa bằng cách vỗ mạnh vào vai Phong, chẳng ngờ đúng lúc ấy cậu ta đột ngột quay lại khiến tôi giật mình, tí thì ngã ngửa ra đằng sau. Phong khẽ nhíu mày, mặt không đổi sắc kéo mạnh vai tôi giữ lại khiến tôi mất đà, ngã dúi đầu vào ngực cậu ta.
– Úi chết. – Tôi rú lên, vội vàng nhảy ra sau như phải bỏng khiến khuôn mặt Phong vốn lạnh lùng lại càng trở nên âm trầm.
Tôi nhe răng cười trừ với Phong, trong lòng thì tự nguyền rủa chính mình, đang yên đang lành bày trò con bò làm gì không biết, cứ chào hỏi như bình thường có phải tốt hơn.
– Cậu… đến lâu chưa? – Tôi ngập ngừng hỏi.
– Vừa bằng thời gian đến đón cậu.
Phong hờ hững trả lời, thả người tựa lưng vào thành cầu, đầu hơi ngửa ra sau, đón lấy cơn gió mát mẻ. Tôi ngẫm lại lời cậu ta nói, đực mặt ra hỏi:
– Thế là lâu hay không lâu? – Rồi nhe răng ra cười, tôi vỗ bốp vào vai Phong một cái, cất giọng bông đùa hòng xoa dịu không khí. – He he, đừng nói lúc cậu gọi điện là đã đứng ở dưới cổng nhà tôi chờ rồi nhé? Đùa thôi….
– Ừ.
– … Hả? – Tôi trợn mắt ngạc nhiên rồi không nhịn được gào lên. – Sao cậu lại như thế? Muốn làm gì thì phải báo trước chứ
Phong nhún vai thay cho câu trả lời, cậu ta ngoảnh mặt sang một bên không thèm nhìn tôi như thể đang giận dỗi. Tôi muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, dịu giọng hỏi:
– Nếu cậu đã đến sao không nói luôn với tôi ở trong điện thoại. Mà lần sau đừng có hành động trước khi nói được không?
– Tôi không muốn ép buộc cậu. Chỉ cần cậu không thích, tôi sẽ dừng lại.
Phong quay ra, ngửa đầu nhìn tôi, khẽ đáp. Ánh mắt thản nhiên của cậu ấy khiến tôi không cách nào đối diện được, phải vội vàng chuyển tầm mắt, chân vân vê đám sỏi nhỏ dưới đất, lặng thinh không nói gì. Qua một lúc lâu, rốt cục, tôi thu hết can đảm, khẽ khàng lên tiếng, giọng nói nhiễm gió nghe có chút khàn khàn:
– Phong, xin lỗi…
– Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi đã có người yêu, tôi chỉ coi cậu là bạn bè, anh em hay một mối quan hệ chết tiệt nào đó, phải không?
– Cậu… – Tôi muốn phản bác nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Thực ra tôi vẫn chưa kịp nghĩ xem mình nên nói gì với Phong trước tiên, thậm chí đến giờ tôi vẫn còn mơ hồ không dám tin việc Phong thích tôi là sự thật.
– Tôi biết rồi, tôi sẽ chờ.
Phong nhướn mày, đầu gối lên thành cầu, nhìn tôi mỉm cười, dịu dàng đến bất ngờ, giống như tảng băng vào mùa xuân, bất chợt tan thành dòng chảy ấm áp. Nhưng mà… chờ cái gì cơ? Tôi không theo kịp lối tư duy đột biến của cậu ta, đành ngơ ngác hỏi lại:
– Chờ cái gì cơ?
– Chờ cậu chia tay với anh ta. – Phong thản nhiên đáp, rồi lại cười.
– Phong… – Tôi nhăn mặt không hài lòng, định lên tiếng quở trách thì lại nghe thấy cậu ta nói tiếp:
– Thực sự tôi không ưa cái tên người yêu của cậu. – Phong nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang lời tôi..
– Sao vậy? – Tôi bật cười, đột nhiên có chút cảm thông với hắn.
– Ánh mắt và hành động của anh ta như thể đang tuyên bố cậu là vật sở hữu, vấn đề là anh ta thể hiện điều ấy rất tự nhiên, như thể đó là chuyện tất nhiên phải như vậy, điều ấy còn khiến tôi khó chịu hơn.
Phong ngửa mặt lên trời, nói chậm rãi, ngữ khí bình thản, không mang thù ghét nhưng lại xen chút cay đắng.
– Nói xem, nếu tôi quen biết cậu trước, có nhiều thời gian ở gần cậu hơn, tỏ tình với cậu sớm hơn, liệu…
– Đừng giả định như vậy Phong, đã xảy ra rồi thì làm gì có nếu như, cậu biết mà.
Tôi đáp, nhìn Phong đầy kiên định, chỉ thấy cậu ta lẳng lặng đón lấy ánh mắt của tôi, mấp máy môi nhưng không nói gì, một lúc sau cậu ấy ngoảnh mặt sang hướng khác, lặng thinh.
Chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu, tôi đã nghĩ cậu ấy có lẽ đang giận, định lên tiếng thì Phong đột ngột đứng thẳng dậy, lục trong balo ra một cuốn album rồi liệng cho tôi:
– Băng nhờ tôi gửi cho cậu. Hôm trước quên mất.
Tôi ù ù cạc cạc bắt lấy cuốn album, đang định mở ra xem thì một vòng ôm bất ngờ ập đến, Phòng vòng tay ôm cả người tôi vào lòng, khẽ siết chặt khiến tôi không thể cử động, hai tay đang cầm cuốn album dính sát vào ngực cậu ấy. Nhận thấy tôi đang hốt hoảng, Phong vội vàng lên tiếng:
– Một chút thôi…
– …
– Làm bạn bè, anh em hay gì gì đó, sao cũng được, miễn là đừng trốn tránh tôi. Hơn cả thích, cậu là thói quen tôi không cách nào từ bỏ, chỉ cần nghĩ đến việc cậu lảng tránh tôi, là tôi đã không thở được rồi…
Cậu ấy dùng ngữ khí bình thản để nói ra những lời kia khiến tôi cảm thấy lòng nhói lên đâu đơn, Phong giữ lấy tình cảm của mình chần chừ không nói ra, đủ cho thấy cậu ta trân trọng mối quan hệ giữa hai đứa như thế nào.
– Tôi mới phải sợ này, cứ nghĩ cậu sẽ không thèm chơi với tôi nữa chứ.
Tôi đáp, có cảm giác như lồng ngực đang căng cứng của Phong chợt mềm xuống, qua một lúc. cánh tay như gọng kìm khẽ buông lỏng, cậu ta thả tay, lùi về sau một bước, nhướn mày nhìn tôi cười:
– Vậy tôi có thể thường xuyên ôm cậu như ôm bạn bè thế này được không?
– Bao giờ cậu ôm quen bọn cái Phương, thằng Hiệp, thằng Cương thì tôi cũng cho cậu ôm thoải mái, bạn bè mà. – Tôi cũng nhướn mày, bĩu môi đáp.
– Hay lắm. – Phong bật cười rồi vươn tay xoa nhẹ đầu tôi, đang làm đột nhiên khựng lại, hỏi nhỏ. – Thế xoa đầu thì có được không?
– Tôi chẳng nhỏ nhen thế đâu.
– Cậu thì không chứ tên kia thì chắc có đấy.
Phong nhún vai, lạnh nhạt đáp rồi chậm rãi xoay lưng, phẩy phẩy tay với tôi:
– Đi cẩn thận… tôi không thể đưa cậu về như mọi lần nữa rồi…
Tôi nhìn cậu ta chậm rãi đi xuống cầu, ngược hướng về phía mình, nụ cười trên môi hơi nhạt xuống, tình cảm một khi đã nói ra, liệu có thể làm như không có chuyện gì và trở lại như trước kia được không?
…
Buổi tối, sau khi ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, tôi ngồi khoanh tròn chân trên ghế, mải mê xem từng bức ảnh trong album mà Băng gửi, chợt nghe tiếng hắn vọng lên từ tầng một. Cả tối không thấy đâu, tưởng chìm đắm bên Bella xinh đẹp rồi chứ. Tôi bĩu môi nghĩ thầm, định bụng không quan tâm nhưng tai lại tự động dỏng lên, tay thì vội dừng động tác.
– Đông sang chơi đấy hả?
– Vâng cháu sang tìm Dương chơi ạ.
Giọng nói to, rõ ràng của hắn vang lên khiến tôi không khỏi trợn trắng mắt, tí thì ngã lăn xuống đất. Cái gì mà sang tìm Dương chơi? Chơi cái gì? Sao hắn có thể lộ liễu đến như vậy? May mắn là bố tôi thần kinh thô, nghe hắn nói còn cười vui vẻ, lạch bạch dẫn hắn vào nhà, hớn hở gọi tôi:
– Dương ơi, anh Đông đến tìm con chơi này.
Đúng là cạn lời.
Hắn câu lệ gõ cửa một cái rồi đủng đỉnh đi vào phòng, ngồi bẹp xuống giường, ngâm ngâm nga nga hát còn sai tôi đi pha nước cho uống, đúng là tự nhiên như con ruồi. Lúc tôi hậm hực cầm hai cốc trà lên, chỉ thấy hắn đang ngồi ở bàn học, tay săm soi cuốn album ảnh của Băng, khuôn mặt sầm xuống như vừa thấy thứ gì kinh khủng lắm.
– Anh xem trộm trộm đồ của em đúng không? – Tôi vừa chất vấn vừa nghển cổ nhìn.
Trên tay hắn là một bức ảnh được rút ra từ cuốn album, cũng là bức ảnh mà tôi thích nhất. Trong ảnh, Băng đứng quay lưng với ống kính, còn tôi thì thò đầu qua vai nó, cười tít mắt, gió thổi khiến tóc lay động, khẽ khàng bám vào cả khóe mắt, khóe môi. Đằng xa là khung cảnh non nước mờ ảo, tạo nên tông màu xanh non êm dịu. Một bức ảnh thực dễ chịu. Nhân vật chính là tôi cũng không nhịn được cảm thấy hài lòng.
– Sao anh lại rút nó ra, tính ăn trộm đúng không?
Tôi đặt cốc trà xuống bàn, túm tóc hắn tra hỏi, mắt lại ngập tràn ý cười. Tiếc là hắn chẳng có vẻ gì là muốn đùa, trầm mặt xuống hỏi tôi:
– Ảnh ở đâu ra đây, sao anh chưa từng thấy?
– Của bạn em tặng, hôm nay mới nhận được mà. Sao thế? – Tôi chớp chớp mắt, thành thật trả lời.
– Của cái thằng kia đúng không?
– Thằng nào là thằng nào? – Tôi nhăn mặt trừng hắn – Của Băng mà, nó nhờ Phong chuyển cho em đấy chứ.
– Em đừng có hòng lừa anh. Nó dám tỏ tình trắng trợn đây này, không phải anh định trộm… à nhầm mượn tấm ảnh xem một tí thì đã không phát hiện ra rồi.
– Tỏ tình nào? Anh đừng có nghĩ ra chuyện để cãi nhau với em. Của Băng thật mà lại.
– Thế đây là cái gì?
Hắn nói rồi lật úp tấm ảnh lại, đằng sau là một dòng chữ thanh mảnh, đẹp đẽ được nắn nót viết bằng bút mực, giống như chữ trong mấy trang sách cổ xưa, chỉ 2 từ ngắn gọn: “love you”. Không lớn, không nhỏ, chỉ vừa vặn nằm ở giữa khoảng trắng.
– Cái thằng ẻo lả, chữ như con gái. Xé đi, hoặc dùng bút xóa tẩy ngay.
Tôi nghe hắn lẩm bẩm làu bàu cay cú, không nhịn được bật cười, đập vào tay hắn một cái rồi cầm tấm ảnh lên, vui vẻ khoe:
– Không phải của Phong đâu, thật đấy, chữ này là của Băng mà, chữ nó đẹp lắm, cứ như in ấy. Không biết nó còn viết gì nữa không nhỉ?
Tôi nói rồi lục tung ảnh trong cuốn album nhưng ngoại trừ bức ảnh kia, thì số còn lại mặt sau đều trắng trơn.
– Có mỗi tấm này có chữ, còn tưởng sẽ có một bức thư chứ. Để tí nhắn tin hỏi nó xem thế nào. – Tôi vừa loay hoay với cuốn album, vừa vui vẻ lẩm bẩm.
– Sao em toàn bạn kỳ cục thế? – Hắn bị tôi đuổi ra giường ngồi, không nhịn được bực bội hỏi.
– Kỳ cục gì, tình bạn tương thân tương ái của người ta, anh không có nên ghen chứ gì. – Tôi bĩu môi đáp.
– Chẳng lẽ em không thấy kỳ cục, bạn bè gì mà love you với chả love ủng, bạn bè thực chất chỉ có “bố táng chết mày” thôi. – Hắn tặc lưỡi đáp, vừa nói vừa tiện tay hành hạ con lợn tím anh Tùng tặng tôi hồi sinh nhật.
– Khiếp anh làm như ai cũng cục súc như anh không bằng? – Tôi phì cười đáp.
– Lại chẳng thế, em có tin không, giờ anh sang phòng thằng Tùng, nói love you với nó, chắc chắn nó sẽ túm cổ ném anh xuống tầng một.
– Bạn bè con trai, con gái khác nhau chứ, con trai mà nói thích nhau thì không phải là bạn bè nữa mà chuyển sang mối quan hệ gắn kết bởi chai dầu ăn rồi. Còn con gái lại khác, nắm tay, ôm ấp, nói thích nhau là bình thường. – Tôi nhún vai phân tích. Đây là thực tế mà, đi trên sân trường gặp hai đứa con gái nắm tay nhau thì không sao chứ phải hai ông đực thì thành chủ đề “hot” ngay.
– Đấy, nói mới thấy bất công quá thể. Theo anh thì cái việc nắm tay, ôm ấp và nói thích chỉ nên diễn ra giữa những người yêu nhau thôi, còn bạn bè bất kể trai gái dẹp hết, không chấp nhận.
– Thôi đi, đừng quên là anh từng cướp nụ hôn đầu của anh Tùng nhà em nhé, ở đấy mà nói hươu nói vượn.
Tôi quay mặt sang nhìn hắn, cười chế nhạo. Cái miệng bép xép của hắn ngay lập tức ngậm lại, câm như hến, khuôn mặt trắng trẻo xanh mét như tàu lá chuối. Thấy vậy, tôi vội xua xua tay trước mặt hắn, nín cười hỏi thăm:
– Này, anh sao thế?
Hắn không nói không rằng chỉ vụt một cái đứng dậy, lạch bạch đi như bay ra khỏi phòng khiến tôi không khỏi sửng sốt, vội gọi với theo:
– Ơ anh đi đâu đấy, dỗi à?
– Nói sau, nhắc lại làm anh phải đi nôn cái đã.
Nói xong thì vèo một cái đi mất. Tôi bĩu môi bật cười, đúng là lật mặt như lật bánh tráng, lợi dụng cho đã rồi làm như bị ép uổng không bằng, chỉ khổ thân anh Tùng nhà tôi thôi. Ăn ở tốt như thế mà lỡ chơi với một tên đểu cáng.