Tôi siết chặt các ngón tay đến phát đau, lặng thinh ngước mắt lên nhìn hắn, chờ đợi hai, ba câu trách móc, một vài lời nói khó nghe hay tệ hơn cả là một cơn thịnh nộ. Miệng đắng ngắt như nhai thuốc, hốc mắt không nhịn được trở nên đỏ bừng.
Qua màng nước mờ mờ trước mắt, tôi thấy hắn hùng hổ để kem lên bàn, tức giận trách cứ tôi:
– Tại sao em lại làm thế với Bella?
Tôi mím môi, mở to mắt lên để ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra khỏi khóe mi. Thì ra đây là cảm giác ấm ức vì bị hiểu lầm của nữ chính trong mấy bộ phim truyền hình, mặc dù nghĩ lại thì tôi bóp ngực chị ta thật chứ chẳng phải oan uổng gì. Nhưng sao hắn có thể không thèm bênh tôi một tí gì như vậy? Tôi ấm ức nghĩ thầm, định đứng dậy bỏ về thì đã thấy hắn vỗ vỗ ngực mình, lẩm bẩm nói tiếp:
– Anh tối ngày lượn qua lượn lại trước mắt em thì không thấy em sờ của anh, sờ của chị ấy làm gì? Đúng là không công bằng. – Rồi lại hục hặc nói thêm. – Hai đứa con gái với nhau có gì mà mần…
– …
– …
Tôi… hình như đã quên mất hắn là một tên biến thái, đầu óc có bệnh. Bella có vẻ còn bị sốc hơn tôi, mặt mũi tái xanh lại, cơ hàm như muốn bạnh hẳn ra, chị ấy giận giữ đứng lên, mắt rưng rưng như sắp khóc:
– Cậu xem bạn gái cậu, quá đáng lắm rồi, sao lại làm tổn thương chị như vậy? Thật sự đau lắm đấy có biết không?
Mới bóp nhẹ một cái mà làm cứ như tôi dùng roi da quất chị ấy không bằng. Có khi bóp thêm cái nữa còn bị truy cứu trách nhiệm hình sự ấy chứ. Đáng sợ. Tôi ngồi một bên, không khỏi âm thầm kinh hãi.
– Em xin lỗi, Dương nhà em hơi mạnh bạo một tí. Đây, chị ăn kem hạ hỏa đi. – Vừa nói vừa nhét một hộp kem vào tay Bella, cười khẽ.
– Cậu đúng là quá đáng.
Bella gào lên, định ném thẳng hộp kem vào người Thành Đông, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, nghĩ thế nào lại phụng phịu thả phịch xuống bàn rồi tức tối bỏ lên tầng, chân dậm bình bịch tưởng như muốn sập nhà.
Tôi định đi về luôn nhưng lại bị hắn dụ dỗ ở lại ăn hết hai cốc kem rồi mới xách mông đi về. Quãng đường từ nhà hắn về nhà tôi chỉ cách nhau có vài bước chân, đi chưa đến 1 phút là tới. Hắn nắm tay tôi, chậm rì rì bước từng bước thật nhỏ, miễn cưỡng cũng kéo dài được đến 3 phút. Không khí có phần yên lặng, hắn nói gì đó nhưng tôi không nghe được, đầu óc chỉ xoay xung quanh cuộc nói chuyện với Bella ban nãy.
Đi đến cổng nhà mình, tôi rốt cục lên tiếng:
– Anh và chị Bella là mối quan hệ gì?
– Mối quan hệ gì được? – Hắn bật cười, co ngón trỏ gõ nhẹ vào trán tôi. – Lại ghen lung tung rồi.
– Gì mà “lại”, mọi sự nghi ngờ của em đều có cơ sở cả nhá. – Tôi bĩu môi phản bác rồi hằm hằm hỏi luôn – Em nghe nói anh từng theo chị ấy rong ruổi khắp các con phố, đúng không?
Tôi cũng muốn lặng im giả ngu lắm, nhưng thực sự là ấm ức không chịu được, cứ nghĩ đến hình ảnh chị ấy ngọt ngào hạnh phúc kể lại những kỷ niệm kia là lại tức muốn lộn ruột.
Hắn híp mắt, nhe răng cười hí hửng nhưng thấy tôi có vẻ nghiêm túc bèn hắng giọng, thật thà đáp:
– Nếu đi cùng một nhóm người thì có tính không?
– Tính hết. – Tôi lườm rồi tiếp tục hỏi. – Bella say anh cõng chị ấy về đúng không?
– Có à? – Hắn ngẩn người hỏi.
– Đừng có chối, chính miệng chị ấy kể với em. – Tôi gằn giọng.
– Chắc uống say nên lú lẫn đấy, lần nào chị ấy say cũng là thằng Tủn cõng về, chỉ có mỗi một lần anh giúp nó cầm chân Bella lẳng lên giường vì thằng Tủn nó hết sức rồi thôi.
– Mỗi lần sang Mỹ, anh chỉ tặng quà cho mỗi mình chị ấy thôi đúng không? Đồ dại gái. – Tôi hằn học định tội luôn.
– Gì? Tặng quà nào? Có mấy cái kẹo chanh muối ngậm trên máy bay thôi mà, thấy chị ấy có vẻ thích nên lần nào anh cũng đề chừa một, hai cái.
– Anh với chị ấy thân lắm à?
– Làm gì có… Anh chỉ thân với em thôi.
Tôi nhìn khuôn mặt đầy ắp tươi cười của hắn, có cảm giác như kẻ bị chất vấn kia đang sung sướng lắm, cứ tủm tỉm mãi thôi. Nhìn ngứa mắt, tôi giơ tay tát nhẹ một cái, bực mình nói:
– Anh đang đắc ý chứ gì, đừng tưởng nói thế là xong. Em không thèm tin, không có lửa làm sao có khói.
– Nhưng anh nói thật mà. – Hắn vẫn cười, khẽ cúi đầu cụng nhẹ vào trán tôi, thậm chí tôi còn có cảm giác như sau lưng hắn đang có cái đuôi không ngừng vẫy vẫy.
– Tại sao em phải tin chứ? – Lòng tôi nhũn cả ra nhưng vẫn cố cứng giọng nói.
Hắn kéo lấy tay tôi, đưa lên môi rồi chợt cắn nhẹ đầu ngón tay, thấy tôi tức giận thì mỉm cười dịu dàng nói:
– Tại sao phải tin anh à? Vì anh đã ở cạnh em từ năm em 5 tuổi đến giờ và có lẽ cho đến mãi về sau, vì một ngày 24 tiếng, anh phải ở bên em 10 tiếng mới đủ, vì bất kể làm việc gì, anh cũng muốn được làm cùng em. Nếu không phải em thì chẳng ai đủ để anh dùng từ “thân” được nữa.
Tôi run cả người, cảm thấy toàn thân nóng bừng, mặt có lẽ đã đỏ lên như quả nhót, mím môi để che dấu nụ cười hạnh phúc, tôi lầm bẩm nho nhỏ:
– Đúng là đồ dẻo mỏ, bảo sao mẹ em suốt ngày Đông, Đông, Đông.
Hắn bật cười rồi nhàn nhạt nói tiếp, ngữ khí có chút trêu chọc nhưng lại nghiêm túc vô cùng:
– Anh không biết Bella đã nói gì, đấy là suy nghĩ của chị ấy, anh không quản được. Nhưng với anh, dù có cùng huyết thống hay không thì chị ấy cũng chỉ là quan hệ họ hàng mà thôi. Lại nói, mới gần đây anh mới biết đến sự thật kia, làm gì có khả năng đi thích chị ấy. Anh hỏi em nhé, giờ mà chú bảo nhặt được em từ bụi tre về rồi em có quay sang thích thằng Tùng được không?
– Eo, anh lấy ví dụ gì ghê thế. – Tôi ôm lấy hai khuỷu tay đã nổi hết da gà, rùng mình nói với hắn.
– Ừ, thế em biết cảm giác của anh rồi đấy, nổi hết cả da gà. – Hắn nhún vai thản nhiên đáp.
Tôi lè lưỡi, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi vì đã khiến hắn nhắc lại chuyện đau lòng kia, thấy hắn lắc đầu tỏ vẻ không việc gì bèn được voi đòi tiên, cầm vạt áo hắn, lắc lắc:
– Thôi bây giờ em chỉ hỏi nốt một câu nữa thôi, thề.
– Hỏi đi, nói vậy chứ anh còn đang mong em hỏi mà, hiếm khi em ghen lồng lộn thế này – Hắn vuốt cằm, có chút tự mãn nói. – Thì ra anh có sức hấp dẫn như vậy.
– Ai ghen lồng lộn cơ, em chỉ tò mò thôi. – Tôi gắt gỏng gào lên rồi mới ngượng nghịu gãi gãi mũi, hỏi ra. – Thế… Tại sao anh lại nhuộm tóc vàng?
Với mọi câu hỏi khác, hắn đều đáp tỉnh bơ, chỉ riêng lần này tôi thấy vẻ mặt hắn cứng lại, có chút sượng trân, hai tai đỏ bừng lên một cách khó hiểu, trong lòng vì thế cũng cảm thấy sốt ruột hơn. Tôi không nhịn được cảm thấy xoắn xuýt trong lòng, đang tính giục hắn trả lời thì đã thấy hắn buồn bực đáp:
– Tại sao đột nhiên muốn hỏi
– Thì anh cứ trả lời đi. – Tôi vội giục.
– Tại Bella bảo con trai để tóc vàng rất cuốn hút…
Nghe đến đây, tôi không khỏi trầm mặt xuống, có chút muốn cười giễu, vậy mà còn nói không có tình cảm gì, thế mà chỉ vì một lời nói của người ta đã răm rắp làm theo. Nhưng tôi chưa kịp nổi giận thì đã thấy hắn nói tiếp:
– Không phải em vẫn luôn thích mấy diễn viên Hollywood đấy à, nên anh nghĩ rằng em cũng sẽ thích – Hắn nói rồi ngượng ngùng nhìn sang hướng khác, hai vành tai đỏ tưng bừng. – Thậm chí còn nghĩ đến cảnh em rú lên khi thấy anh nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của tôi, hắn đột nhiên chuyển sang tức giận, cất giọng chỉ trích:
– Thế mà em chẳng thèm nhìn anh một cái, còn dám nói với thằng Tùng là tóc của anh như đám lông chó rụng. Đã thế còn bị ông ngoại em ghét nữa.
Hắn vừa nói vừa vươn tay lên véo má tôi. Tôi để mặc hắn véo, nhớ đến mái tóc vàng khè kia thì bật cười khúc khích. Thấy vậy hắn cũng bật cười theo, giữa nắng hè chói chang, trước cổng nhà tôi, hai đứa nhìn nhau nhe răng cười như hai đứa dở hơi.
– Chiều nay mình đi chơi đi. – Hắn híp mắt nhìn tôi đề nghị.
– Không được. – Tôi đáp.
– Tại sao? – Hắn gào lên.
– Chiều nay em có hẹn với Phong rồi – Tôi thản nhiên trả lời, cảm thấy không cần thiết phải quanh co với hắn.
Ngay lập tức vẻ mặt hắn lạnh xuống, hằm hằm nhìn tôi hỏi:
– Em cố ý trả thù đúng không?
– Em không nhỏ mọn như anh, hẹn trước với cậu ấy từ tối quá rồi. – Tôi bĩu môi đáp.
– Anh sẽ đi cùng.
– Bạn bè gặp mặt anh đi cùng làm gì. Em muốn nói chuyện rõ ràng với cậu ấy. – Tôi lại nắm lấy khuỷu tay hắn, lắc qua lắc lại.
Thấy vẻ mặt hắn vẫn sầm sì, tôi đột nhiên lại nảy lên một ý tưởng táo bạo rồi chẳng kịp nghĩ đã vin lấy vai hắn, đu người lên chạm nhẹ môi vào má, dịu dàng như cánh hoa rơi trên mặt nước, cũng chẳng phát ra tiếng động.
Làm xong hành động kia, tôi không khỏi luống cuống đến đỏ bừng mặt, thấy hắn còn đang đơ người trợn mắt thì xấu hổ vội vàng mở cổng chui tọt vào nhà, đóng sầm cổng lại, bỏ lại một câu nói nho nhỏ:
– Quà đền bù cho anh đấy!
Tôi đóng chốt, bỏ qua tiếng đập cổng khe khẽ ngoài kia, chạy như bay vào nhà, tin nhắn điện thoại rộn rã ập đến, tôi mở ra, cười như nắc nẻ:
“Ra mở cổng cho anh”
“Mở cổng đi”
“Mở cổng ngay”
“Có quay lại không thì bảo”
“Anh cũng có quà muốn tặng mà”
…
——–