Cuối cùng thì nó cũng dám nói câu này trong tình huống bây giờ. Hắn đấmmạnh tay vào tường, có thứ gì đó rơi xuống áo nó, nó nhìn. MÁU. Nó hốthoảng, đẩy hắn ra, cầm lấy tay hắn, cái tay hắn bị thương vẫn chưa lànhlắm, giờ thì nó đã chảy máu be bét hết ra rồi. Nó xót xa vô cùng.
–
Cậu điên sao? chảy máu rồi nè, sắp lành rồi mà lại để nó nặng thêm là sao?
Nó tháo băng cho hắn, may mà nó có vài cái băng để trong cặp đề phòng nóbị “tẩn” đó mà, nó lấy hết ra băng cho hắn. Đôi mắt hắn nhìn từng cử chỉ vụng về của nó, giọng nói cũng bớt đáng sợ hơn:
–
Côvới Hoàng Minh đang hẹn hò? Hoàng Minh chấp nhận cô sao? anh ta chấpnhận nha đầu cô ư? Tôi không tin! Tôi không tin có ai khác chấp nhận nha đầu thối cô như tôi?
–
Chỉ là thử hẹn hò 1 ngày hôm nay thôi!
–
Sao????
–
Chỉ là 1 ngày thôi!
–
Một ngày nha đầu cô là của anh ta sao? không được!
Nó bóp chặt tay hắn, hắn kêu lên 1 cái dài vô cùng, nó cắn môi:
–
Cho cậu chết!
Sau khi nó băng cho hắn xong, nó giật cái cặp từ tay hắn, bỏ đi. NHưng nóđâu có đi dễ như thế? Nó bị hắn kéo giật lại, hắn cướp cặp của nó. Nóphồng má mắng:
–
Cậu trả cặp cho tôi!
–
Không. CÔ phải ở lại với tôi! CÔ là của tôi rồi.
–
Tên chết tiệt kia! Cậu thích ăn đấm sao?
–
Có đánh tôi chết, tôi cũng sẽ ám cô đấy!
Nó chạy tới cạnh hắn, kéo cặp về phía nhau, hắn cũng kéo lại, thể là nó với hắn kéo co luôn!
Một hồi…
Không kéo được hắn, nó thả cặp ra, bắt đầu bật khóc nức nở như đứa con nít bị anh chị lớn bắt nạt. Hắn cười sung sướng như thỏa mãn, hắn cười to lắm… chưa bao giờ hắn thấy vui như thế này… Hắn đã thay đổi vì nó! Dạo gầnđây hắn cười nhiều vô cùng, và hắn cũng nhớ nó nhiều lắm, chỉ muốn thấynó thôi. Nhưng hôm nay, khi nghe tin nó với Hoàng Minh hẹn hò, hắn đãrất tức giận, giận đến kinh khủng, và hắn đi gặp nó như thế này đây, vàbây giờ nó đang khóc nhè vì không lấy được cặp sách, trong khi đang cóhẹn với Hoàng Minh.
Hắn thấy nó khóc to kinh, hắn không cười nữa, đến bên cạnh nó:
–
Sao lại khóc như con nít vậy?
–
Tại cậu…huh u… cậu không trả cặp sách cho tôi… huh u…
Hắn ngồi thẳng nó, lấy tay gạt nước mắt nó, khóe miệng khẽ nhấc lên:
–
ĐỪng có khóc… y như con nít lên ba…
–
Trả tôi cặp sách…
–
Làm bạn gái với tôi… à không… vừa làm bạn gái vừa đồng ý lấy tôi!
Nó đứng bật dậy:
–
Không bao giờ!
Hắn cũng đứng lên, trả cặp sách cho nó, rồi lặng lẽ bước đi mà không nóilời nào. Hắn đa bị từ chối 3 lần. Quả thật nhục nhã với hắn.
CÒn nó thì nhìn hắn rồi lập tức cầm cặp sách chạy ra cổng…
Nó thở hổn hển, khi gặp anh Minh, cười tươi:
–
ANh mInh, em xin lỗi, Minh Vũ gặp em nên em đã nán lại một lúc!
Khuôn mặt anh có vẻ như đổ lên như bực tức, nó hối lỗi vô cùng, nhưng anh vẫn cười và nhìn nó:
–
Không sao! thấy em là anh vui rồi! chúng ta ra biển nhé?
–
Vâng!