Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 26



Nó cười vui vẻ…

Đằng xa, hắn nhìn thấy nó… nó đang cười, đang nắm tay, đang nói chuyện, và cùng anh ta đi khuất khỏi tầm nhìn của hắn.Nhưng hắn có giận anh ta đến đâu thì hắn cũng cảm thấy có gì đó rất lạ,không thể giận anh ta dài lâu.

“Tên khốn!” Hắn nghĩ, rồi quay về chỗ đậu xe và phóng đi.

Còn nó…

Nó đang vui vô cùng khi bên anh, nó đùa nghịch với anh dưới cái gió nhènhẹ của biển, nó cười lớn với anh như ánh mặt trời rạng rỡ… Nó vờn vớinước biển xanh ngắt kia như một nàng tiên của biển khơi… Nó đẹp lung

linh dưới ánh hoàng hôn, anh chỉ ngồi trên phiến đá mà ngẩn ngơ nhìn nó…CHính xác là lúc này đây, anh bắt đầu cảm thấy mình rung động trước cônhóc tinh nghịch kia, nhưng anh không muốn cảm giác ấy đến, cô gái nàocũng được, nhưng riêng nó, bản thân anh không cho phép tiến tới, chỉđược quan hệ là anh em mà thôi!

Nó vui quá, nằm oài ra cát, đưaánh mắt nhìn cảnh hoàng hôn đẹp khuyến rũ đó. Anh đi tới, bên cạnh nó,nụ cười anh ấm áp vô cùng, giọng nói anh nhẹ nhàng đến mát lòng nó:

Nhược Hi, chúng ta in hình con bướm trên cát nhé?

Đôi mắt to tròn của nó nhìn anh, nó cười như một thiên thần:

Vâng!

Thế là nó với anh nằm xuống cát, cùng nhau tạo hình con bướm, cả hai cười khúc khích…

Tạo xong, anh với nó lăn ra ngoài, nó kiếm một cái que, vẽ hình trái timquay quanh 2 chú bướm đó. Nó cầm cái que, nhìn anh rồi cười ấm áp, máitóc nó bay bay, bộ váy nhà trường cũng bay theo chiều gió, anh lại liêntưởng nó thành công chúa của gió, anh liền bật cười. Anh không ngờ, mình cũng có ngày miên man tưởng tượng phong phú như thế.

Tầm tối…

Anh với nó cùng nhau đi ăn, tất nhiên, anh là người bao trọn bữa ăn của 1 con heo như nó rồi!^^

Hôm nay nó vui vô cùng, nó thấy thích anh lắm. Anh ngồi đối diện nó, lên tiếng:

Nhược Hi, em ổn chứ?

Nó ngẩng đầu nhìn anh, cho miếng thịt bò xào vào miệng, nhai rồi hỏi:

Sao anh lại hỏi như vậy? Trông em giống không ổn lắm sao? Em chỉ đói mà thôi!

Em không bị bệnh gì hả?

Nó thấy anh hỏi lạ, nó nhìn anh chằm chằm luôn…

Em bị bệnh? Em bị bệnh gì mà mình không biết sao?

Ừ, anh chỉ hỏi vậy thôi! Em ăn ngon đi, ăn bao giờ no thì thôi nhé!

Em chỉ sợ ăn nhiều quá, anh không đủ tiền trả, ở lại rửa bát thì toi!

Nó cười toét miệng, rồi lại chúi đầu vào đĩa thức ăn. Hóa ra, cô bé chưa biết mình bị bệnh ung thư máu…

Về đến cửa nhà, anh chào nó, nó chào anh, rồi cười với nhau và anh đikhuất khỏi tầm nhìn của nó. Nó cười, một buổi hẹn hò tuyệt chưa từngthấy!!!!

Hẹn hò vui quá nhỉ?

Nó cười:

Đương nhiên!

Thích hẹn hò với anh ta đến vậy sao?

Ừ, điều hiển nhiên, anh ấy tuyệt vô cùng!

Nó choàng tỉnh mộng, lùi lại phía sau 1 bước:

Ai vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.