Trong thời gian dưỡng thương, mọi người đều gọi Tinh Ngân là Ly Thanh. Ly Thanh cũng dần quen thuộc tên gọi này và cả đường đi trong vương phủ. Cô được Huyền vương cấp cho một người hầu hạ tên là Đỗ An, mới mười ba tuổi. Sau tầm nửa tháng tĩnh dưỡng, Huyền vương cho người gọi cô đến đứng gác bên ngoài cửa phòng ngủ của mình mỗi đêm.
Vào đêm thứ ba Ly Thanh đứng gác, giữa lúc canh hai có một phi tiêu xuất hiện lao vào cửa sổ phòng Huyền vương. Ly Thanh bị bất ngờ, nhất thời phản ứng không kịp, liền hô to: “Vương gia!”
Một kẻ áo đen bịp mặt lao nhanh về phía phòng Huyền vương, Ly Thanh mau chóng rút kiếm ra ngăn cản và đánh với thích khách.
Thích khách này vô cùng khỏe, chỉ sau hai đường kiếm hắn đã khiến Ly Thanh phải nhảy lùi phía sau. Phía trong phòng Huyền vương không hề có chút động tĩnh gì, Ly Thanh lại lần nữa gọi to: “Vương gia!”
Không thấy có tiếng trả lời, Ly Thanh nghĩ có thể Huyền vương đã gặp chuyện. Lúc này chỉ có một mình Ly Thanh và thích khách, cô hy vọng hộ vệ ở xa có thể phát hiện ra Huyền vương đang bị tấn công, liền hô lớn: “Có thích khách! Có thích khách!”
Thích khách đột nhiên nhảy lùi ra sau, vung hai tay phóng ra sáu phi tiêu nhắm thẳng vào trong phòng Huyền vương. Ly Thanh lao tới, chặn được ba phi tiêu, ba phi tiêu còn lại đâm thủng cửa sổ lao vào bên trong. Ly Thanh thất thanh hô lên: “Vương gia!”
Tiếp đó, Ly Thanh xoay người lao vào trong phòng.
Thích khách lúc này nhắm kiếm về phía Ly Thanh đâm tới. Ly Thanh liền lấy kiếm đỡ kiếm, đồng thời cánh tay còn lại tức thì rút ra dao găm, đâm thẳng vào ngực thích khách. Thích khách liền nghiêng người né tránh, dao găm cắm thẳng vào bả vai của hắn, rồi hắn vội vã bật nhảy lùi về phía sau.
Ly Thanh không quản nhiều, cô vội chạy vào trong phòng tìm Huyền vương, chỉ thấy trong phòng tối đen, tĩnh lặng như tờ. Mọi ánh sáng trong phòng đều được rèm che kín, chỉ có chút bóng mờ của Ly Thanh đang tiến vào từ ngoài cửa. Ly Thanh chậm rãi bước về phía giường, chợt bên cánh trái có bóng đen lao ra. Ly Thanh từ lâu đã quen hành động trong bóng tối, tuy mắt cô còn chưa kịp thích ứng nhìn trong tối nhưng cô vẫn theo phản xạ có điều kiện né tránh đối phương, rồi vội vã lùi ra sau bức rèm lụa ở đằng sau lưng cô.
Mắt Ly Thanh quen dần với bóng tối, một làn gió lướt qua tóc cô, cô quay đầu thấy một bóng đen đã đứng ở sau lưng, mũi kiếm kề cổ. Người đó dần dần tiến đến về phía Ly Thanh, chậm rãi bước ra sau lưng cô, một tay cầm kiếm kề ngang cổ, một tay ôm eo.
Từ lúc nhìn thấy bóng đen ấy xuất hiện ở sau lưng, Ly Thanh không hề phản kháng nữa, hơi thở của người đó chầm chậm phả vào tai cô. Cô giữ im lặng, chờ đợi điều kế tiếp. Người đó cứ vậy ôm eo Ly Thanh, tựa cằm vào vai cô, thở nhè nhẹ và nói: “Nếu thực sự để ngươi canh gác, hẳn cái danh Huyền vương này sẽ không còn tồn tại.”
Người đó cười cười bên tai Ly Thanh rồi cắn nhẹ một cái vào tai cô. Ly Thanh bị giật mình, một cảm giác tê dại bất chợt truyền tới, kiếm trên tay vốn đã buông lỏng liền bị rơi xuống đất. Ly Thanh ngập ngừng nói: “Vương gia….”
Huyền vương nhếch môi, buông Ly Thanh ra, lạnh lùng nói: “Canh tư đứng trước sảnh lớn tập võ đến giờ thân cho bản vương.”
Ly Thanh cúi đầu, không nặng không nhẹ đáp: “Rõ!”
Huyền vương buông Ly Thanh ra, Ly Thanh nhận lệnh xong liền bước ra ngoài. Thích khách vừa rồi bị cô đâm đang đứng yên ngoài cửa, máu trên vai hắn vẫn đang chảy. Hắn tên là Tư Chiến, vốn là thuộc hạ của Huyền vương, nhận lệnh giả làm thích khách. Ly Thanh nhìn vết thương trên vai hắn, lấy trong người ra một lọ thuốc rồi đưa cho hắn và nói: “Bôi lên vết thương.”
Sau đó, Ly Thanh rời đi.
Hai ngày sau, Lão Tam tự mình dẫn Ly Thanh đến một nơi trong hậu viện của Huyền Vương Phủ. Ly Thanh nhớ rõ người hầu ở đây từng nói nơi này là khu vực bị bỏ hoang, Vương gia cũng không cho phép bất kỳ ai được tự tiện bước vào.
Lão Tam kéo tay Ly Thanh đi, miệng dặn dò: “Đi sát ta!”
Bước qua một cánh cửa gỗ, Lão Tam đóng cửa lại, Ly Thanh nhìn xung quanh, nhận ra ở đây có những ô gạch vuông với các màu sắc xếp đan xen nhau. Lão Tam nói: “Ta đi bước nào, ngươi giẫm lên bước đấy!”
Ly Thanh gật đầu rồi bước từng bước theo Lão Tam. Vừa đi, cô vừa quan sát Lão Tam, hắn trông sấp sỉ tuổi của Huyền vương nhưng những người hầu trong phủ đều gọi hắn là lão. Đi được một lúc, hai người tiến vào một căn phòng. Ly Thanh đứng bên cạnh nhìn Lão Tam, thấy hắn đang nghiêm túc tìm vật gì đó.
Sau đó, Ly Thanh nghe thấy có tiếng “cạch” một cái, rồi cô nhìn sang Lão Tam, thấy hắn đang mở ra một lớp lá chắn bằng sắt trên tường, bên trong đó là một dãy các thanh sắt đứng được xếp theo chiều ngang. Đó là một ổ khóa lớn với khoảng hai mươi thanh. Lão Tam bước đến trước từng thanh, kéo lên kéo xuống các thanh sắt thẳng đứng. Ly Thanh giơ tay chạm vào thử một thanh sắt, đó cũng là lúc Lão Tam chỉnh thanh sắt cuối cùng, tiếng “cạch” lần nữa vang lên.
Lão Tam đẩy cánh cửa, lấy một ngọn đèn dầu đang cháy, kéo tay Ly Thanh bước vào một căn phòng tối. Lão Tam lấy một bọc vải bên người đưa vào tay Ly Thanh và nói: “Muốn làm hộ vệ thân cận nào của vương gia ngươi phải trải qua thử thách trước đã. Đây là lương khô, đừng lãng phí chúng!”
Ly Thanh nhìn khắp xung quanh, ngoài ánh đèn dầu ra chỉ có một màu tối đen, phía trước mặt cô là những bậc thang đi xuống. Ly Thanh hỏi: “Đã bao nhiêu người thực hiện thử thách này?”
“Không nhớ rõ.”
“Đã có mấy người vượt qua được?”
Lão Tam trầm ngâm một lúc và đáp: “Ba”
Ly Thanh nhìn Lão Tam, cười: “Nếu không vượt qua, tôi sẽ chết ở đây, không ai chôn cất phải không?”
Lão Tam nói: “Ta không hy vọng ngươi sẽ chết.”
Ly Thanh suy tư một lúc rồi cười rằng: “Bảo vệ một người khó hơn giết một người…”
Lão Tam nhìn Ly Thanh không nói, lão lấy bọc vải đựng lương thực đưa cho cô rồi lại đặt ngọn đèn dầu vào tay cô.
Ly Thanh nói: “Để hoàn thành nhiệm vụ…”
“Hai tháng.”
Lão Tam ngắt lời cô, ngẫm nghĩ một lúc lại nói thêm: “Vương gia mất hai tháng để ra ngoài.”
Ly Thanh nhìn bọc lương thực nhỏ trong tay, cười cười. Lão Tam xoay người ra phía cửa, bất chợt nghe thấy tiếng Ly Thanh nói vọng lại: “Tôi sẽ không chết!”
Cánh cửa khép lại, Ly Thanh bước từng bước xuống bậc thang phía bên dưới.