“Lụa hồng đào ai tìm trăm ngả?
Ngẩn ngơ quay lại, bóng hình em.
Tôi khờ dại từng để em vuột mất.
Em đây rồi…
Hãy để tôi bên em…”
Tinh Ngân đang nằm trên một dây võng được vắt qua hai thân cây, nhắm mắt thổi khúc một đồng dao bằng kèn lá. Thổi xong một đoạn, Tinh Ngân dừng lại nhìn ra mặt hồ bên cạnh, một tiếng sáo từ xa văng vẳng, nối tiếp khúc đồng dao cô đang thổi dở.
“Ngàn ngọn lửa hồng chưa từng tắt.
Ngàn năm cửa mở chờ kim loan.
Ngàn văn tự kết thành giai thoại.
Người tôi yêu…
Em có thể một lần quay đầu?…”
Tinh Ngân nhìn sang con thuyền đang chậm rãi lướt qua trên mặt hồ. Trên thuyền, một người đang ngồi thổi sáo, thấy Tinh Ngân đang nhìn mình hắn híp mắt lại nhìn một chút rồi quay đi. Con thuyền chầm chậm lướt qua.
Chiều tối, Tinh Ngân đứng trước cổng Huyền Vương Phủ mãi không chịu bước tới gõ cửa. Trong lòng Tinh Ngân do dự, nhiệm vụ cuối cùng này cô nên làm hay không làm?
Cung chủ năm xưa từng đồng ý để cô tự do trong bóng tối nhưng cuối cùng cô tự mình trở về Vô Ảnh Cung. Lần này, đây chính là lựa chọn mà Cung chủ dành cho cô. Cung chủ đã cho cô năm ngày suy nghĩ. Sau năm ngày ấn ký sẽ biến mất, cô sẽ không còn là người Vô Ảnh Cung nữa.
Nếu giờ cô bước vào Huyền Vương Phủ, cô sẽ không phải lo cơm ăn, chỗ ở, vẫn làm những nhiệm vụ không khác mấy khi ở Vô Ảnh Cung. Như vậy, dù là ở Vô Ảnh Cung hay Huyền Vương Phủ cũng không có khác biệt. Điều khác biệt duy nhất chính là cô đã ở Vô Ảnh Cung suốt gần hai mươi năm qua.
Nếu thời khắc này, cô lựa chọn bỏ đi, để bản thân tự sinh tự diệt, không ai hỗ trợ, không người bảo vệ thì một khi cô bị phát hiện từng là người của Vô Ảnh Cung sẽ có những kẻ truy tìm cô.
Tinh Ngân từng rất khao khát tự do nhưng giờ những người cô muốn ở bên cạnh đều không còn nữa. Cô thở dài, tự hỏi: Cung Linh Huyền, bà đang cho tôi lựa chọn sao?
Tinh Ngân ngẩng lên nhìn trời, mong rằng trời đổ mưa thật to. Như vậy, mọi sầu lo trong cô sẽ tiêu tan hết.
Trời thực sự đổ mưa.
Mưa rào như trút nước.
Trong khoảnh khắc, Tinh Ngân quay đầu chạy khỏi Huyền Vương Phủ. Cô vừa chạy vừa khóc, lần đầu tiên cô khóc to đến vậy nhưng cho dù cô khóc to đến đâu cũng không ai nghe thấy.
Tinh Ngân chạy về hướng quán trọ lúc trước cô ở. Cô muốn trở về phòng, lấy lại thẻ bài của mình. Vốn dĩ, cô để thẻ bài của Vô Ảnh Cung ở đó vì cô cho rằng đến Huyền Vương Phủ rồi cũng không cần liên quan tới Vô Ảnh Cung nữa. Nhưng giờ cô nghĩ lại rồi, cô muốn rời khỏi đây, rời xa tất cả mọi thứ của quá khứ. Có thẻ bài, cô có thể xin một lần sự trợ giúp từ Vô Ảnh Cung. Đối với kẻ xa lạ, mọi mong muốn đều phải trả phí cao. Đối với người từng ở Vô Ảnh Cung, chỉ cần yêu cầu không quá khó sẽ được đáp ứng vô điều kiện. Cô chỉ cần được bảo toàn tính mạng và tấm thẻ chính là kim bài bảo mệnh của cô.
Tinh Ngân chạy đến gần quán trọ rồi dừng lại. Trời mưa tầm tã, có năm kẻ cầm kiếm lạ mặt xuất hiện trước mắt cô, ánh mắt đầy sát khí. Một kẻ trên mắt có vết sẹo giống như từng bị kiếm chém qua, giơ cánh tay đang cầm lấy thẻ bài lên, nhìn Tinh Ngân và hỏi: “Của ngươi?”
Tinh Ngân nắm chắc kiếm trong tay, không hề có ý định trả lời, cô đảo mắt quan sát xung quanh một lượt. Tên mắt sẹo từng bước tới gần Tinh Ngân, tay giơ thẻ bài đưa cho cô. Cô nhìn theo cử chỉ của hắn, cẩn thận đề phòng. Đột nhiên, hắn úp bàn tay xuống, thẻ bài rơi ra, bàn tay hắn như vuốt hổ đánh về phía cô.
Tinh Ngân nghiêng người về lùi về phía sau. Cô nhìn thẻ bài trên đất rồi lại nhìn kẻ vừa tấn công mình. Hắn lại bất ngờ lao tới với những bước chân rất nhẹ. Cô nhìn qua một lượt bốn tên còn lại ở phía sau, trong lòng thầm tính bản thân cô khó có thể đánh lại cả năm người này, đặc biệt là bản thân cô vẫn còn đang ốm và vết thương cũng chưa lành. Với tình trạng sức khỏe của cô, lấy sức một đấu năm là không thể nhưng bỏ chạy cũng khó mà thoát thân.
Tên mắt sẹo giẫm lên thẻ bài sau đó lao về phía Tinh Ngân, đồng thời hắn xuất ra hai con dao ném về phía cô. Tinh Ngân theo phản xạ lùi lại, một tay lấy kiếm gạt ra. Từ phía sau Tinh Ngân có kẻ bất ngờ cầm kiếm lao tới, cô nghiêng người né tránh, lập tức vì đường trơn ngã đập đầu xuống đất, lưng cũng đập xuống đất. Hai mắt Tinh Ngân hoa lên, cô cố nhấc đầu lên nhưng ý thức mất đi trong khoảnh khắc, đầu lại đập xuống. Trước mắt Tinh Ngân một màu trắng, cô nghe thấy xung quanh có tiếng cười khả ố. Cô đau đớn co người bò dậy, ngay sau đó kiếm trong tay lập tức bị đá văng.
Chợt eo Tinh Ngân bị ôm lấy, một gã béo đang xoa xoa eo cô không chút nề hà. Một hành động này khiến tâm trí Tinh Ngân đang trong mơ hồ chợt trở nên thanh tỉnh, cơn đau đầu biến mất chỉ còn lại tiếng ong ong.
Màu sắc trước mắt đang dần khôi phục trở lại, Tinh Ngân dựa theo bản năng, cô nghiến răng, nghiêng đầu, bàn tay trái như vuốt mèo, thọc thẳng ra đằng sau bóp chảy máu yết hầu kẻ ôm mình. Tiếp đến, cô dùng hết sức cúi người vật ngã tên béo, máu ở yết hầu của tên béo chảy ra.
Nhìn tên béo giãy giụa, lập tức đồng bọn của hắn lao tới, đâm kiếm về phía Tinh Ngân. Tinh Ngân nhảy lên một mũi kiếm, lao ra phía sau một gã rồi giơ tay nắm đầu đối phương. Nhưng cô chưa kịp làm gì, gã đó đã lập tức xoay người vung kiếm quét ra sau.
Tinh Ngân dùng tay phải nắm kiếm chặn lại, một chân đạp vào hạ bộ đối phương. Một mũi kiếm từ bên trái đâm tới, cô dùng tay trái nắm lấy thanh kiếm còn lại. Một mũi dao lao nhanh về phía Tinh Ngân, cô lùi lại giật hai thanh kiếm khiến đối phương mất đà, cả hai va vào nhau, đồng thời giúp cô thành công cản được mũi dao. Mũi dao đâm vào đầu kẻ đứng bên trái. Kẻ đó lập tức kêu lên thất thanh, mất đi khả năng chiến đấu.
Nhân cơ hội đó, Tinh Ngân nắm mũi kiếm bên trái, kéo kiếm đâm vào kẻ đứng bên phải. Kẻ đứng bên phải vội buông kiếm nhảy lùi về sau né tránh. Tinh Ngân cướp được kiếm nhưng đầu có cảm giác choáng váng, một mùi hương thơm cứ lởn vởn quanh mũi.
Ba tên kia không biết từ lúc nào đã lùi ra xa, Tinh Ngân choáng váng, vội quay đầu bỏ chạy, bắp chân trái của cô liền bị một mùi dao đâm vào. Tinh Ngân cả người ngã xuống đất, tay theo phản xạ đỡ trước mặt.
Tinh Ngân nằm lăn trên đất, mặt hướng lên nhìn trời, mưa rơi xối vào mắt, đôi mắt cô mở to không cam tâm.
Rõ ràng chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa, cô sẽ được tự do.
Vậy mà, một chút ấy cô lại lần nữa để vụt mất…
Thật không cam tâm.
Tinh Ngân nhìn bầu trời đêm, mưa rơi xối xả. Tiếng bước chân của ba kẻ tấn công tiến tới gần. Một kẻ đến đứng cạnh cô, nhìn đối diện mặt cô, rồi giơ kiếm lên.
“Keng!”
Một viên đá hồng ngọc đập vào mũi kiếm, khiến thanh kiếm đang chém xuống người Tinh Ngân bị lệch hướng. Ba tên kia lập tức quay về hướng viên hồng ngọc được bắn ra.
Một người đàn ông mặc đồ gấm đen thêu chỉ tơ vàng đang ngồi trên kiệu, một tay chống má, một tay mân vê vài viên hồng ngọc, môi khẽ nhếch lên lộ vẻ cợt nhả.
Chỉ tơ vàng ở Bắc Chu là loại chỉ được dát bụi vàng, thêu lên vải gấm, chỉ quý tộc mới được phép mặc. Ba tên kia nhìn nhau không biết nên tiến lên hay nên bỏ chạy thì một giọng trầm từ trong kiệu phát ra: “Giết!”
Một số hộ vệ không biết từ phương nào bất ngờ xuất hiện, lao về phía ba tên kia. Âm thanh kiếm va vào kiếm vang lên không ngớt.
Một hộ vệ đứng bên cạnh kiệu, nói với người trong kiệu: “Vương gia, tại sao lại cứu cô ta?”
Người mặc gấm đen nhìn chằm chằm vào Tinh Ngân đang nằm trên đất, đáp: “Bỗng nhiên cảm thấy…một cô gái không nên nằm dưới mưa.”
Nói xong, người áo đen phất tay ra hiệu cho kiệu về phủ, rèm cửa xe buông xuống, âm thanh trong xe lần nữa phát ra: “Lão Tam, đánh xong thì cho người mang cô ta về phủ.”
***
Tinh Ngân tỉnh dậy thấy mình đã nằm trên giường, mùi trầm hương phảng phất. Theo bản năng, Tinh Ngân quan sát xung quanh, thấy giữa phòng có một bàn gỗ quý, trên mặt bàn là một ấm trà và một lư hương. Một người con trai mặc áo lót trắng khoác cẩm bào đen đang ngồi nhấp trà.
Thấy Tinh Ngân quay sang đây, người đó nói: “Tỉnh rồi à? Dậy nổi không?”
Tinh Ngân hơi chống người, bên chân truyền đến một cơn đau nhói. Lúc này, Tinh Ngân mới nhớ ra mình bị mũi dao đâm vào xương, liền nằm trở lại. Cô nhìn người con trai kia hỏi: “Đây là đâu?”
Người kia nhìn tách trà mới rót trên tay, thổi nhè nhẹ, không nhanh không chậm đáp: “Huyền Vương Phủ.”
Tinh Ngân nhíu mày không nói, trong lòng có chút kinh ngạc. Người con trai uống một ngụm trà rồi chậm rãi hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tinh Ngân thực sự không muốn trả lời vào lúc này, cô quay mặt vào trong giường, lại phát hiện ở mép chăn thêu một chữ: “Huyền”.
Tinh Ngân sững sờ thoáng chốc rồi mấp máy môi nói: “Huyền… Ly…”
“Gì cơ?”
“Ly Thanh… Tên tôi.”
“Trước đây ngươi làm gì?”
“Giết người.”
“Giết ai?”
“Không nhớ… Kẻ chết không cần nhớ.”
Tinh Ngân lấy tay mân mê góc chăn, cũng không quay đầu lại. Trong lòng cô lúc này đang nhớ lại thông tin về Huyền Vương Phủ, chủ nhân của nó chính là Huyền vương, nhũ danh là Ly Quân.
Người khoác cẩm bào đen lạnh lùng nhìn Tinh Ngân, chậm rãi vuốt cằm, nói: “Ta không cứu người vô công. Ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi…”
Lời còn chưa nói hết, Tinh Ngân đã cướp lời của hắn, nói: “Từ nay Ly Thanh theo chủ nhân, sống chết tùy ngài.”
“Tốt! Từ nay ngươi gọi ta là vương gia, thiếu gì cứ nói, tạm thời nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, Huyền vương đứng dậy, vén rèm rồi bước ra ngoài cửa. Khi tay hắn chạm vào cạnh cửa thì dừng lại, hắn nói: “Cả đời ta không chấp nhận phản bội. Nhớ kỹ, dù chỉ một lần ta cũng sẽ khiến ngươi phải hối hận!”
Nói xong, người con trai bước ra ngoài. Tinh Ngân nhìn lên trần giường, thoáng ngẩn ngơ.
Có lẽ, tất cả là số mệnh.
Một tay Tinh Ngân giơ lên, che hai mắt đang mở trơ trơ của mình, phía dưới lòng bàn tay ấy, chảy xuống hai hàng nước.
“Ly…Thanh.”