Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao như ngọn lửa, dòng sông lấp lánh ánh vàng. Lục Tiệm đưa mắt nhìn, thấy Ngư hoà thượng ngồi xếp bằng trên đầu bè, hai gò má trở thành khô héo, long lanh bóng mịn, hơi hơi trong suốt, bất giác sửng sốt nói: “Đại sư, lúc nãy người làm cái gì vậy?”.
Ngư hoà thượng cười nhẹ: “Lục Tiệm, hoà thượng phải đi rồi”.
Lục Tiệm lấy làm lạ hỏi: “Đi đâu?”. Ngư hoà thượng nói: “Đi thế giới Tây Phương cực lạc, tham kiến ngã Phật”.
Lục Tiệm sững người một lúc, chợt kinh hãi nói: “Vậy không phải là chết sao?”. Ngư hoà thượng lắc đầu cười nói: “Đó không phải là chết, kẻ chết tất phải vào lục đạo luân hồi. Còn hoà thượng, lại là nhảy ra khỏi vòng sinh tử, không ở trong ngũ hành nữa”.
Lục Tiệm trong lòng đau xót vô cùng, nước mắt bất giác chảy ra, bi thương nói: “Đại sư, người không phải đã nói, sẽ đưa Lục Tiệm đi Côn Lôn sơn, giải trừ Hắc Thiên Kiếp sao?”.
Ngư hoà thượng thở dài nói: “Mấy ngày nay, kiếp lực trong người ngươi cắn trả lại càng lúc càng mạnh, còn cấm chế mà hoà thượng lập thì càng lúc càng yếu, một cái yếu đi, một cái mạnh lên, do đó Ninh Bất Không mới có thể dùng thuật Triệu Nô để gọi ngươi. Nếu như hoà thượng không bị thương, vậy thì không sao, nhưng sau khi giao thủ với Bất Năng, nội thương của hoà thượng lại tái phát, bản lĩnh ngày một giảm, đã không còn sức phong bế ‘Tam Viên Đế Mạch’. Nếu cứ như vậy, không cần đợi rời khỏi Nhật Bản, Hắc Thiên Kiếp sẽ phát tác, lấy đi tính mạng của ngươi. Hoà thượng nghĩ đi nghĩ lại, duy chỉ có dùng Hồng Liên Hoá Thân Đoạn Diệt Đại Pháp, tại Tam Viên Đế Mạch của ngươi, cưỡng chế lập ba tầng cấm chế. Ba tầng cấm chế này, đủ để ngươi chống chọi, quy hồi trung thổ, tìm kiếm cách giải thoát Hắc Thiên Kiếp….
Đang nói, Ngư hoà thượng cố hết sức nhấc tay lên, vuốt nhẹ đỉnh đầu của Lục Tiệm, mỉm cười nói: “Hài tử, hoà thượng không thể đi cùng ngươi, ngươi cần phải bảo trọng. Còn cần phải nhớ kỹ bốn câu chuyện kia, có lẽ những người, những vật trong câu chuyện, ngươi đều có thể gặp phải”.
Ngư hoà thượng nói đến đây, Lục Tiệm đã khóc không thành tiếng, bất cam nói: “Đại sư, chúng ta lên bờ tìm đại phu, xin y trị khỏi cho đại sư”.
“Hài tử ngốc”, Ngư hoà thượng than, ‘Một khi thi triển Hồng Liên Hoá Thân Đoạn Diệt Đại Pháp’, tinh huyết toàn thân đều hoá thành thần thông. Khi trước ở thần xã, ta đã từng muốn dùng phương pháp này để đồng quy ư tận với Bất Năng, chỉ bởi vì Bắc Lạp Sư Môn, mới tạm thời bảo toàn sinh mạng. Hôm nay thì lại khác, tấm thân này của hoà thượng đã như chiếc vỏ rỗng, chỉ sợ đụng nhẹ một cái, liền vỡ tan. Đó chính là ‘Đoạn sinh nhập diệt, vạn tượng câu không’, khi đại pháp này thi triển xong, cũng chính là lúc hoà thượng nhập diệt”.
Lục Tiệm chung quy hiểu rõ, vì sao thân thể của Ngư hoà thượng càng lúc càng yếu, không những không cách gì chặn đỡ được súng Điểu, đến cả đi đường cũng thua y, tất cả là bởi vì hai ngày nay áp chế Hắc Thiên Kiếp, tự hao tổn Phật thể, đến nỗi thần thông mất hết. Lục Tiệm càng nghĩ càng đau buồn, khóc nói: “Đại sư, tại sao người không sớm nói cho Lục Tiệm?”.
Ngư hoà thượng cười nói: “Ngươi là một đứa bé ngoan, nếu như hoà thượng nói ra, chỉ sở ngươi thà chết cũng không chịu tiếp nhận tâm ý của Ngư hoà thượng”. Nói đến đây, Ngư hoà thượng đưa mắt nhìn về tây, thong thả nói: “Thời gian đến rồi. Hảo hài tử, nếu như ngươi có lòng, thì đem hoà thượng thiêu đốt, mang xá lợi còn lại của hoà thượng đặt ở Tam Tổ Tự trên Thiên Trụ Sơn”. Nói xong, miệng tụng một lời kệ:
“Kiếp nhân dục sinh, khổ nhân lạc khổ, sương phi mỵ thùy, kiếm do tâm xuất; thế gian sang di, chúng sinh đa khổ, quỳnh quỳnh bồ đề, tịch tịch chân như”. Trong lời kệ tràn đầy vẻ từ bi thương xót, ngâm tụng đã xong, bỗng nhiên viên tịch.
Lục Tiệm không kìm được khóc rống lên, chỉ cảm thấy cả cuộc đời này, cũng chưa bao giờ đau buồn như vậy. Tuy y không thông hiểu Phật pháp, nhưng trong lòng đã xem vị cao tăng trong Phật môn này như tổ phụ, nếu như không có vị trưởng lão này, đời này kiếp này, y cũng không có dũng khí để đối kháng Ninh Bất Không, càng không có cách gì kháng cự với thiết luật của Hắc Thiên Thư, tất nhiên cam tâm làm nô, chấm dứt những ngày tàn ở Oa di tiểu quốc này. Tuy chỉ là vài ngày ngắn ngủi, nhưng Ngư hoà thượng lại dạy y biết thế nào là dũng, thế nào là tín, thế nào là thương sinh, thế nào là từ bi. Cho đến cuối cùng, lại vì người thanh niên vô thân vô cố này hy sinh cả sinh mạng.
Lục Tiệm sau khi thương tâm, lại cảm thấy mù tịt, khi Ngư hoà thượng còn, mọi việc đều có đại sư làm chủ. Còn bây giờ một mình đơn độc, tương lai mù mịt, không biết đi đâu về đâu, Côn Lôn sơn ở nơi nào? Tây Thành lại ở đâu? Ai có thể giải trừ được Hắc Thiên Kiếp? Tất cả mọi thứ phía trước, đều cần y một mình đối mặt, sự sợ hãi không tên trào dâng trong lòng y, càng làm cho y trở nên đau buồn hơn.
Hốt nhiên, hai tay lại sinh điềm dị cảm, Lục Tiệm cả kinh ngưng nước mắt. Vào lúc im lặng không một tiếng động, một cây trường thương từ trong nước ló ra, lao thẳng vào hạ thân của Lục Tiệm. Một thương này xoay chuyển giảo hoạt âm độc, Lục Tiệm đại nộ, trở bàn tay nắm lấy thân thương, dùng một thế Thần Ngư Tướng, uốn lưng cong eo, tiếng nước “rào” một tiếng, một tên hắc y nhẫn giả bị kéo ra khỏi mặt nước. Không đợi hắn buông thân thương, Lục Tiệm lại biến thể Nhân Tướng, đá ngược ra sau, vừa vặn trúng vào ngực tên nhẫn giả đó. Tên nhẫn giả miệng phun mưa máu, bay ra năm trượng, nặng nề ngã lên bờ.
Vừa mới động thủ, liền nghe tiếng súng Điểu vang lên liên tiếp, Lục Tiệm giậm chân một cái, bè trúc một đầu trầm xuống, một đầu dựng lên, giống như một tấm thuẫn lớn, ngăn đạn chì lại.
Bè trúc dựng lên, Lục Tiệm cũng không đứng chân được nữa, lưng cõng pháp thể của Ngư hoà thượng, tung người nhảy xuống nước. Pháp thể mới vào tay, lại thấy nhè nhẹ mà không nặng là bao nhiêu, Lục Tiệm trong lòng biết tất là do tinh huyết cạn kiệt mà nên, bất giác lại thấy bi thương.
Giữa lúc thương cảm, người đã rơi vào trong nước, chỉ cảm thấy trong nước sông tối tăm, nhiều tấm lưới cá, từ bốn hướng chụp lại, trên lưới chi chít lưỡi câu, hơi hơi phát sáng ở đáy nước.
Lục Tiệm chợt hiểu ra, nhẫn giả khai sung, là muốn bức mình vào trong nước, rồi dùng lưới cá bắt sống. Lập tức trầm người một cái, ra sức giẫm đạp, đất cát bốc lên, nước sông biến thành vẩn đục vô cùng. Thị lực của đám nhẫn giả bị trở ngại, Lục Tiệm lại nhờ vào hai tay, biết rõ từng li từng tí, lập tức kéo lưới cá phía tây, chằng quấn lấy lưới cá phía nam, lại kéo lấy lưới cá phía đông, quấn lấy nhẫn giả phía bắc. Chúng nhẫn giả không nhìn được rõ ràng, đều cho là tóm được Lục Tiệm, ra sức kéo. Tên nhẫn giả bị lưới cá quấn chặt rất là đau khổ, lưỡi cây vào người, xuyên tâm thích cốt, muốn kêu lên, nước sông sớm đã tràn miệng, bọt nước ùng ục nổi lên loạn xạ.
Nhân lúc hỗn loạn, Lục Tiệm người như cá bơi, từ khe hở của lưới cá chui ra, dọc đường đá tung cát sông lên, che chở thân hình, đang định lên bờ, chợt lại nghĩ đến trên bờ nhất định có mai phục. Y trầm tư một chút, nghĩ thầm nói: “Đại sư, đắc tội rồi”. Ngay tức thì buông tay, nâng pháp thể của Ngư hoà thượng lên mặt nước.
Nhẫn giả trên bờ nhìn thấy thây nổi trên mặt nước, thấp giọng huýt lên, lập tức có người quăng ra sợi dây dài, móc lấy pháp thể, kéo vào ven bờ, nhưng không ngờ rằng Lục Tiệm ẩn thân dưới pháp thể, nắm mắt theo đuôi, bám theo tiến lên.
Khoảnh khắc pháp thể gần bờ, đám nhẫn giả đang định kéo lên, chợt nghe rào một tiếng, một tấm màn nước chính diện ập đến. Đám nhẫn giả đại kinh, dồn dập bắn súng, không ngờ tấm màn nước rơi xuống, lại không có bóng người. Giữa lúc kinh nghi, lại nghe một tiếng nước vang lên, Lục Tiệm phá sóng mà ra. Điểu súng chỉ bắn được một lần, nếu muốn lắp đạn lần nữa, đã không còn kịp.
Lục Tiệm một khi lên bờ, dùng Thần Ngư Tướng, sát đất lăn ra, kéo lấy chân phải của một tên nhẫn giả, dùng Chư Thiên Tướng, ném y vào trong sông, lại dùng Mã Vương Tướng, lật người tung cước, đá một tên nhẫn giả ngã xuống đất. Tên nhẫn giả còn lại rung tay phóng tiêu, không ngờ tiêu còn chưa rời tay, Lục Tiệm đã thi triển khoái thủ, giành trước đón lấy, lật tay đâm vào eo hắn. Tên nhẫn giả đó rất nhanh nhẹn dũng mãnh, lại không kêu thảm, lùi lại sau nửa bước, trở tay rút đao. Lục Tiệm quát lớn một tiếng, phi thân thi triển Đại Tu Di Tướng, một vai xô vào ngực hắn. Tên nhẫn giả đó bị mãnh lực xô vào, không kịp kêu hô, tắc thở ngất xỉu.
Lục Tiệm xô ngã tên nhẫn giả đó, chuyển mắt nhìn, lại thấy tên nhẫn giả trong sông ướt lướt thướt trèo lên bờ, ôm pháp thể của Ngư hoà thượng vụt chạy như bay, chớp mắt đã ngoài năm mươi bước. Lục Tiệm nóng lòng, từ trên lưng tên nhẫn giả ngất xỉu kia rút đao ra, dùng thế Ngã Tướng, giống như bắn tên trúc, ra sức ném đi. Đao đó giống như lưu tinh, xuyên qua bắp chân của tên nhẫn giả đó cái vù, đóng hắn trên mặt đất.
Lục Tiệm lại một lần nữa cõng pháp thể lên, chợt nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn ra phía xa, chỉ thấy bè trúc đã lật ngược lại, Bắc Lạp Sư Môn ướt lướt thướt ngồi trên đầu bè, thuận theo dòng nước trôi đi. Lục Tiệm thầm kêu xấu hổ, trong lòng nói làm sao lại quên mất nó trên bè trúc được, luống cuống quay người chạy về, nhấc sợi dây dài của nhẫn giả hay dùng, chạy ven bờ khoảng gần dặm, ném vào bè trúc. Trảo sắt đầu dây móc lấy đuôi bè, bè trúc trôi về phía trước, làm cho sợi dây căng ra thẳng tắp, Bắc Lạp Sư Môn cũng rất tinh khôn, thuận theo sợi dây phóng mình, nhảy vào trong lòng Lục Tiệm.
Lục Tiệm đang thở phào một hơi, lại chợt sinh điềm cảnh báo, lật tay đưa vỏ đao ra sau, kích rơi một mũi cương tiêu. Y lại đưa mắt nhìn, thấy nhiều đạo hắc ảnh đang lướt đến, vội vàng nhấc chân tháo chạy. Lại thấy xung quanh chốc chốc nổi lên hắc y nhẫn giả, không che giấu thân hình, bốn phía ngăn chặn ép lại. Thì ra, người mà đám nhẫn giả lo sợ chỉ có Ngư hoà thượng, vừa thấy Ngư hoà thượng tạo hoá, chúng không còn lo sợ nữa, ngược lại với thái độ bình thường, công nhiên nhảy ra.
Đám nhẫn giả nhiều người, lồng chạy nhanh chóng. Chỉ một lát, Lục Tiệm liền bị vây ở một bãi sông, hung quang trong mắt đám nhẫn giả hoàn toàn lộ ra, từng bước từng bước áp sát.
Chợt nghe một tên nhẫn giả trầm giọng nói: “Không cần phải tranh công”. Đám nhẫn giả nghe vậy dừng bước. Lục Tiệm đưa mắt nhìn, chỉ thấy cách ăn mặc của tên đó giống như đám nhẫn giả, duy chỉ có ở góc áo thêu một chữ “Thái” màu bạc, bất giác trong lòng nghĩ: “Đám nhẫn giả này đều dùng số làm tên, đã có Nhẫn Nhị, Nhẫn Tam, tên này có lẽ là Nhẫn Thái rồi”.
Chợt nghe tên Nhẫn Thái đó nói: “Người thanh niên, đặt thi thể xuống, ta tha chết cho ngươi”.
Lục Tiệm lắc đầu không nói. Nhẫn Thái dương giọng nói: “Chúng ta đều rất kính trọng con người của đại hoà thượng, y bắt được ta hai lần, đều tha chết cho ta, cái ân tha mạng, suốt đời không quên. Y đối với ngươi cũng không tệ, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi”.
Lục Tiệm dương giọng nói: “Nếu đã là như vậy, bọn ngươi vì sao còn khổ công truy sát đại sư?”. Nhẫn Thái thở dài nói: “Làm người có tín, chúng ta trước đó đã nhận lời Bỉ Duệ Sơn, không thể nuốt lời”.
Lục Tiệm cười lạnh một tiếng, nói: “Cái gì là làm người có tín, sợ là vì tiền thưởng kia. Bỉ Duệ Sơn có tiền có thế, còn đại sư chỉ là một hoà thượng nghèo không có một xu”.
Nhẫn Thái bị một lời của Lục Tiệm phá vỡ tâm cơ, đồng tử đột ngột thu hẹp. Y vốn muốn lừa Lục Tiệm không chiến mà hàng, ai ngờ mưu kế không thành, lập tức hừ lạnh một tiếng, nghiêm giọng nói: “Bất luận thế nào, ta đều phải mang thi thể của hoà thượng về Bỉ Duệ Sơn”.
Trong mắt Lục Tiệm lộ ra vẻ khinh miệt, đặt pháp thể của Ngư hoà thượng xuống, nắm chặt vỏ đao, cao giọng nói: “Vậy thì thử xem”. Đột nhiên đạp lên trước một bước, quát lớn một tiếng, vặn người khoa vỏ đao, bổ vào Nhẫn Thái, khi xuất thủ, dùng Thọ Giả Tướng, vỏ đao đi được nửa đường, lại đã biến thành Hầu Vương Tướng, chính là cách chặt trúc mà Ngư hoà thượng truyền dạy.
Nhẫn Thái thấy y đại khai đại hợp, tư thế thần thái quái dị, hơi cảm thấy kinh ngạc, lại thấy y chỉ cầm vỏ đao, lập tức khoa đao đón lấy, ỷ vào lưỡi đao sắc bén, định tâm chặt gãy vỏ đao trước, rồi chém Lục Tiệm.
Đao và vỏ đao kích vào nhau, tiếng kêu trống rỗng chấn tai, Nhẫn Thái chỉ cảm thấy một luồng mãnh lực ập đến, lồng ngực ngột ngạt, bước lùi lại hai bước, tai nghe thấy ken két nho nhỏ, chỉ thấy vết nứt trên lưỡi đao như tơ, lan rộng ra.
Thanh Oa đao này vốn là bảo đao tổ truyền, thiết kim đoạn ngọc, giống như cắt tre mục, lúc này lại bị một vỏ đao gỗ chấn nứt. Nhẫn Thái sau khi cả kinh, lại thấy đau lòng, nhưng không kịp nghĩ nhiều, Lục Tiệm đã lại vặn người vung vỏ đao, lần thứ hai bổ đến, Nhẫn Thái chực né tránh, nhưng không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong cái khoa vỏ đao gỗ đó, bao gồm bát phương, thế đến lại không thể tránh được, trong lúc kinh nộ, chỉ biết một lần nữa vung đao đón lấy.
Lại là một tiếng kêu trống rỗng, kèm theo tiếng leng keng, Nhẫn Thái đao gẫy, phún máu, thế đến của vỏ đao gỗ không ngừng, kích trúng đùi trái của hắn, rắc một tiếng, xương chân của Nhẫn Thái gẫy gập, ngã ngửa ra phía sau.
Đám nhẫn giả thấy thủ lĩnh bại lạc, u u hét gọi, vung đao xông vào. Lục Tiệm thì không cần biết người đến có bao nhiêu, đều coi là cây trúc trong rừng trúc, trước tiên dùng một thế Thọ Giả Tướng, rồi lại một thế Hầu Vương Tướng, vỏ đao gỗ xoay chuyển, giống như tảo thiên quân, không cách gì né tránh, không cách gì ngăn chặn được.
Đám nhẫn giả dùng tập kích làm chủ, chính diện giao tranh vốn không phải là sở trường, Lục Tiệm mỗi một lần vung vỏ đao, liền có nhẫn giả bị đao gãy chấn đoạn, hơn hai mươi tên nhẫn giả trong trường, khoảnh khắc ngã xuống hơn nửa. Nhẫn Thái vừa kinh vừa nộ, vội nói: “Mau ẩn náu, phóng tiêu…”. Lời nói còn chưa dứt, không đề phòng Lục Tiệm quay người vung vỏ đao, đánh trúng vào thái dương huyệt, lập tức hôn mê.
Chúng nhẫn giả như quần long vô thủ, bị Lục Tiệm một người một vỏ đao, đánh gãy tay gãy chân, tuy rằng không mất mạng, nhưng cũng mất đi khả năng hành động. Trong nhất thời, ngoại trừ hai ba tên nhẫn giả xem tình thế nhanh nhạy, chuồn là thượng sách, đám nhẫn giả còn lại không một ai may mắn thoát nạn, lần lượt nằm trên bãi sông kêu gào thảm thiết.
Lục Tiệm nhìn quanh bốn phía, cũng cảm thấy kỳ lạ. Y vốn cho rằng tất có một trường sinh tử ác đấu. Ai ngờ lại chiến thắng dễ dàng như vậy. Y không biết là Tam thập nhị tướng uy lực lớn lạo, mà chỉ cho rằng đám nhẫn giả này quá vô tích sự, bất giác nói thầm trong lòng: “Như vậy cũng tốt, đại sư kêu ta phải có lòng từ bi, hôm nay một người cũng không chết, cũng coi như là không ngược lại với lời phân phó của hoà thượng”. Y thở dài một hơi, cũng không nhìn qua đám nhẫn giả lấy một cái, cõng pháp thể của đại sư, thuận theo bờ sông mà đi.
Lúc chập tối, Lục Tiệm tìm được một vùng đất trống sạch sẽ, thu dọn củi rơm, đem pháp thể của Ngư hoà thượng thiêu đốt, nhìn theo ánh lửa cháy rừng rực, Lục Tiệm lại không tránh khỏi khóc lớn một trận. Đợi đến khi lửa tắt, lên phía trước thu liệm hài cốt, thì thấy trong tro tàn có nhiều hạt châu, bé thì như hạt gạo, to thì như ngón tay út, hoặc là màu đỏ như máu, hoặc là trắng như băng tuyết, sáng óng ánh trong vắt, màu sắc huy hoàng.
Lục Tiệm nghĩ thầm: “Đây chắc là xá lợi mà Ngư hoà thượng nói tới”. Lục Tiệm đếm kỹ càng, tất cả có hai mươi mốt viên. Liền cẩn thận dùng vải bọc lấy, cất giữ trong người. Y ngủ một đêm trong rừng, đợi đến khi trời sáng, mới thả bước tiến về phía tây. Đi đến giữa trưa, thì nhìn thấy biển cả mênh mông. Lục Tiệm lâu ngày ở nhà to cửa lớn, lúc này đắm mình trong gió biển, trong lòng vô cùng cảm khái.
Y men theo bãi biển đi được nửa ngày, lúc gần tối, đèn chài rải rác, cảng biển phía trước mắt. Sau khi dò hỏi, Lục Tiệm được biết trong cảng có không ít thuyền đi về trung thổ. Đang tìm cách trà trộn lên thuyền như thế nào, y chợt nghe một giọng dùng Hoa ngữ quở trách: “La Tiểu Tam, kêu ngươi tìm thông ngôn, tại sao ngươi lại tìm toàn thứ nửa biết nửa không biết, chỉ biết có tiền, làm hỏng việc lớn của lão gia, coi chừng cái da của ngươi”.
Lục Tiệm bỗng nhiên nghe thấy giọng quê hương, cảm thấy bội phần gần gũi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài người đang đứng phía xa, đều là ăn mặc theo kiểu người Đường. Một người trong đó thân hình cao lớn, áo tím thắt lưng ngọc, đi một đôi ủng da hươu, y phục có thể gọi là đẹp đẽ trau chuốt, nhưng lại vì ham thoải mái, đội một chiếc mũ lưới đạo sĩ hay dùng, do đó lộ rõ vẻ nửa dơi nửa chuột, lúc này đang dựng râu trừng mắt, mắng một tên người làm thuê trẻ tuổi.
Lục Tiệm nghe hán tử áo tím nói, hình như là không tìm thấy thông ngôn thích hợp, tâm niệm phát động, liền tiến lên trước thi lễ nói: “Các vị đại thúc an hảo?”. Người áo tím liếc y một cái, chau mày nói: “Ngươi là người Đường?” Lục Tiệm nói: “Đúng vậy, đại thúc cần thuê thông ngôn phải không?” Hán tử áo tím lộ ra vẻ cảnh giác: “Ngươi nghe trộm lão gia nói chuyện?”.
Lục Tiệm cười nói: “Chỉ là thuận tai nghe thôi. Ta biết nói Oa ngữ, đại thúc thuê ta được không?” Hán tử áo tím chau mày, sự nghi hoặc trong mắt không xua tan được, nói: “Chỉ biết Oa ngữ không thôi thì không được, chúng ta đến Oa quốc buôn bán. Ngươi không những cần phải biết Hoa ngữ, Oa ngữ, mà còn cần phải biết kinh tế buôn bán”.
Lục Tiệm chán nản thất vọng nói: “Buôn bán kinh tế, ta không biết”. Vừa chuyển thân bước đi, chợt nghe hán tử áo tím kêu: “Quay lại”. Lục Tiệm quay đầu lại nói: “Gì vậy?”.
Hán tử áo tím cười nói: “Tên nhóc ngươi cũng thật thành thực. Làm buôn bán, khó được nhất là hai chữ thành tín. Ngươi và ta xưa nay không quen biết, nếu như ngươi nói mình thông hiểu kinh tế buôn bán, ta cũng không thể biết được. Không ngờ ngươi lại không nói dối. Vậy là rất tốt. Những người như bọn ta đến ngoại quốc mua bán, sợ nhất chính là đến nơi rồi, lại gặp phải người môi giới không thành thực, câu kết với thông ngôn, chỉ một lúc là lừa hết vốn của ngươi. Hắc hắc, nếu như làm thông ngôn, ngươi cần bao nhiêu tiền?”.
Lục Tiệm vừa kinh vừa mừng, vội nói: “Ta không cần tiền, khi nào đại thúc quay về trung thổ, tiện thể chở ta về là được rồi”. Hán tử áo tím không ngờ lại có việc tốt như vậy, lại sinh ra nghi hoặc, chau mày nói: “Ta mang ngươi về trung thổ không phải là chuyện khó, nhưng tiền công cũng không thể thiếu cho ngươi được, ba lượng bạc được không?”. Lục Tiệm vốn không quan tâm chuyện tiền nong, bèn lập tức nói: “Cũng được”.
Ba lượng bạc, không bằng một phần mười tiền công của thông ngôn bình thường. Hán tử áo tím vui mừng hết sức, vỗ đầu vai của Lục Tiệm, ha hả cười lớn. Sau khi trò chuyện, Lục Tiệm mới biết hán tử áo tím này họ Chu tên Tổ Mô, người Mân Bắc, trước kia đi biển đều là đi Nam Dương, lần này đến Oa quốc là lần đầu tiên, đang ưu lo vì không tìm được thông ngôn thích hợp. Đã tìm mấy người rồi, hoặc là đòi tiền công quá cao, hoặc là Hoa ngữ sơ sài, lời không thể đạt ý, ai ngờ lại được Lục Tiệm tự động tìm đến, giải quyết được nỗi lo lắng trong lòng.
Chu Tổ Mô chắc là chiếm được phần lời, trong lòng vui mừng, khi nói năng, đông một lời, tây một lời, không đâu vào đâu. Lục Tiệm cười cười, hỏi rõ Chu Tổ Mô hàng hoá mang đến bán lần này, thì lại là tơ lụa, lá chè, đồ gốm dược liệu, còn có một số ngọc thạch.
Lục Tiệm từng theo Ninh Bất Không làm qua thủ quỹ, tài vật của Vĩ Trương ra vào, phần lớn đều đi qua tay y, do đó hàng hoá của thuyền kỳ này, kỹ càng mà nói, cũng chẳng đáng là gì.
Y dùng Oa ngữ hỏi rõ tình hình, sau đó theo sự thật nói lại cho Chu Tổ Mô, dưới sự cân nhắc của Chu Tổ Mô, rồi chọn lựa giao dịch. Trong thời gian đó, Lục Tiệm lại thay y tính toán được mất, hai ngày giao dịch, gặt hái tương đối phong phú.
Chu Tổ Mô không ngờ ngoài việc tìm được thông ngôn giá rẻ, còn kiếm được một thủ quỷ tinh tế tỉ mỉ, lấy làm vui mừng vô cùng. Chập tối ngày hôm sau, hỏi rõ xuất thân của Lục Tiệm, biết y bị người khác ép buộc đến Oa quốc, bất giác vỗ đùi một cái, chửi nói: “Con bà nó, nhất định là do bọn chó Oa khấu làm”.
Lục Tiệm nói: “Không phải là Oa khấu, mà là người Đường ép buộc tại hạ đến đây”. Chu Tổ Mô nói: “Vậy thì là giả Oa rồi, con bà nó, hừ, tổ tông của đám chó Hán gian này cũng không có mặt mũi nào gặp lão tử”.
Lục Tiệm lấy làm lạ hỏi: “Chu đại thúc đã căm giận người Oa như vậy, cớ gì còn đến Oa quốc buôn bán?” Chu Tổ Mô chau mày, thần sắc tương đối không tự tại, nhìn ngang nhìn ngửa nói: “Đám tiểu tử thối kia đâu rồi? Chẳng lẽ lại đi dạo diêu tử rồi?”.
Lục Tiệm nhìn một cái, quả nhiên không thấy vài tên làm công trên thuyền, bèn hỏi: “Dạo diêu tử là gì?”. Chu Tổ Mô liếc y một cái, lộ ra vẻ cổ quái, hăng hắc cười nói: “Dạo diêu tử chính là đi nơi mà con gái chất thành đống, bỏ tiền ra chọn lấy một người, cùng ả thực hành Chu Công chi lễ”.
Chu Tổ Mô thấy Lục Tiệm ngờ nghệch, vỗ vai y một cái, cười nói: “Ngươi có ba lượng bạc tiền thù lao, hay là lão nhân gia dẫn ngươi đi dạo, chọn một ả dễ nhìn để nếm của lạ, con gái thiên nam hải bắc, ta đều nhìn thấy nhiều rồi, duy chỉ có Oa quốc này là còn chưa hiểu biết”. Chu Tổ Mô là một người thô lỗ, hứng chí nổi lên, liền nói diễm ngộ bình sinh, trò chuyện hứng khởi, lòng háo sắc cũng trỗi dậy, thấy Lục Tiệm không đi, bèn gọi hai tên làm thuê khác, lên bờ vui vẻ.
Chốc lát người đi thuyền trống, chỉ lưu lại hai ba tên hộ vệ trông nom hàng hoá, buồn chán cùng cực, tập trung trong khoang đánh bạc. Lục Tiệm nghèo như tắm, tự nhiên không có ai gọi y cả. Lục Tiệm không có việc gì làm, nhớ đến Thập lục tướng học được, còn bốn tướng vẫn chưa luyện thành, bèn tự đến đuôi thuyền khổ luyện, nửa đêm mới thành công, trong lòng nói: “Tam thập nhị tướng mà đại sư nói, ta chỉ học được một nửa, không biết nửa còn lại phải đi đâu học?”. Nghĩ đến Ngư hoà thượng, trong lúc nghĩ ngợi, lại cảm thấy rầu rĩ.
Ngày hôm sau, Lục Tiệm lại cùng Chu Tổ Mô lên bờ giao dịch, đem hàng hoá tích trữ bán đi gần hết, lại xem xét tình hình, mua vào các loại thổ sản của Đông Doanh như lưu hoàn,g gỗ tô, dao quạt, đồ dùng ngoài có sơn với giá rẻ, dự định vận chuyển về trung thổ.
Có lẽ là buôn bán thuận lợi, Chu Tổ Mô thoải mái vô cùng, mỗi tối đều cùng đám hải khách đi kỹ lâu tìm vui, hoàng hôn lên bờ, rạng sáng mới về. Còn Lục Tiệm thì khổ luyện thập lục tướng, dần dần quán thông, chỉ là còn lâu mới đạt đến mức độ “hoá tẫn tướng thái, cận tồn thần ý” mà Ngư hoà thượng nói đến.
Chập tối ngày hôm ấy, Chu Tổ Mô chợt nói: “Tiểu Lục, tối nay ngươi đi cùng chúng ta”. Lục Tiệm cả kinh nói: “Ta không đi”.
Chu Tổ Mô cười nói: “Kêu ngươi đi, không phải là dạo diêu tử, mà là làm thông ngôn”. Lục Tiệm nói: “Thông ngôn cái gì, có buôn bán sao?”.
“Tại sao không có buôn bán?” La Tiểu Tam cười nói, “Chu lão gia gần đây cặp với một oa kỹ, muốn chuộc thân cho thị, mang về làm vợ bé. Ngươi nói, tính hay không tính là buôn bán?”.
Chu Tổ Mô cười chửi: “Con khỉ chết tiệt, chỉ biết ăn không nói có, châm chọc lão tử của ngươi. Nhưng nói ra, đám Oa kỹ đó oang oang bô bô, cũng không biết là có thu thêm tiền qua đêm của lão tử không nữa. Lục Tiệm ngươi tối nay đi nhất định phải làm rõ cho ta, đỡ cho ta khỏi tiêu tiền hồ đồ.”
Đám hải khách ngươi một câu ta một câu, đều lấy việc trong kỹ lâu ra nói. Lục Tiệm nghe nói đến đỏ mặt tía tai, lên tiếng không được. Chu Tổ Mô thì không để y nghĩ nhiều, vừa doạ vừa dỗ, kéo y lên bờ.
Một hàng người gào thét cười đùa, đi được một đoạn, thì rẽ vào một cảng nhỏ, bên trong cảng u ám tĩnh mịch, đèn bão góc hiên lay lắt, mành châu phất phơ, soi rọi khuôn mặt của mọi người lúc sáng lúc tối, khí vị trong cảng tương đối bẩn, mùi phấn son nồng nặc không hoá đi được, hoà thành một mùi hủ bại kỳ đặc. Những cánh cửa nhỏ hai bên đường mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, đôi lúc có thể từ khe cửa nhìn thấy một gương mặt trắng nõn như lụa.
Đi đến trước một cánh cửa phết sơn cuối cảng, Chu Tổ Mô dừng bước nói: “Các ngươi ở phụ cận chờ đợi, ta và Tiểu Lục đi vào”. Mọi người thay đổi hẳn thần thái cười đùa, nghiêm túc chuyển đến dưới mái hiên.
Lục Tiệm chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng thấy Chu Tổ Mô đi đến trước cửa, gõ mấy cái, cánh cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt tròn xoa đầy phấn trắng của một người đàn bà, một nốt ruồi nhỏ màu đỏ dưới mắt trái, đặc biệt đập vào mắt.
Chỉ nghe người đàn bà đó nói: “Các ngươi tìm ai?”. Lục Tiệm sững sờ, nhưng nghe Chu Tổ Mô nói: “Tiểu Lục, ngươi nói cho thị, chúng ta đến đây tìm Long Kỳ tiên sinh”. Lục Tiệm nói ra, người đàn bà đó lộ ra vẻ nghi hoặc. Chu Tổ Mô chợt moi ra một thỏi bạc, nhét vào tay thị, người đàn bà đó ngẩn người ra, lùi lại đóng cửa.
Hai người Chu, Lục đứng được một lúc, cánh cửa lại chợt mở toang, người đàn bà đó bước ra khỏi cửa, cúi gập người nói: “Xin lỗi, Long Kỳ đại nhân hỏi có việc gì?”. Chu Tổ Mô nghe phiên dịch rồi, giơ tay lên, miệng phát ra thanh âm bằng bằng bằng bằng.
Người đàn bà đó đờ ra, lại đóng cửa lại, một lúc mới ra, nói: “Long Kỳ đại nhân có mời”. Chu Tổ Mô toét miệng cười một cái, dẫn đầu vào trong, khi vào cổng còn lóng nga lóng ngóng, sờ một cái trên người người đàn bà kia, làm thị cả kinh lùi lại hai bước, thấp giọng chửi rủa. Chu Tổ Mô trước sau nghe không hiểu Oa ngữ, giả câm giả điếc, khệnh khạng bước đi. Lục Tiệm đi sau y, thì lại chịu liên tiếp mấy cái lườm của ả.
Cánh cửa tuy nhỏ, nhưng trong cửa thì lại có một cảnh sắc riêng, vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy hành lang vòng quanh khúc trụ, vây quanh một đám hồ đá dựng đứng cao gần hai trượng, bốn góc hành lang vòng quanh, đèn đỏ lưu chuyển soi rọi ra kỳ hoa dị thảo, hương hoa u u, tràn đầy trong đình.
Hành lang đó mười bước ba lần rẽ, di chuyển trong đó, khó phân đông tây, thường thấy đá núi lởm chởm, ao chằm mênh mông, thụy hạc kinh động, vịt trời bay lượn. Chu Tổ Mô không kìm được chửi: “Cẩu Oa khấu này cũng thật là biết hưởng thụ, không ngờ lại đem vườn cảnh của Tô Hàng dọn đến đây”.
Trong lúc chửi mắng, hai người được dắt đến một tiểu sảnh, người đàn bà mặt tròn vỗ tay một cái, hai ả thiếu nữ tiến vào, thân mặc áo ngắn, mặt mày thanh tú. Người đàn bà đó nói: “Mời hai vị thay áo”.
Lục Tiệm kinh ngạc, Chu Tổ Mô nghe thông ngôn rồi, cười nói: “Đám người Oa này cũng thật cẩn trọng. Tiểu Lục ngươi nói cho ả hay, thay áo thì không cần, nếu như muốn khám người, thì có thể khám”.
Lục Tiệm nói ra, người đàn bà mặt tròn gật gật đầu, thị ý cho hai thiếu nữ lên trước. Chu Tổ Mô vốn là phong nguyệt lão thủ, dang rộng tứ chi, mặc kệ khám xét, trên mặt lộ ra vẻ say đắm.
Lục Tiệm thì lại thấy thiếu nữ đó dán sát vào mình, tấm thân mềm bốc lửa, hô hấp có thể nghe thấy, những nơi mười ngón tay đi qua, như có kiến bò, bất giác không kìm được da đầu tê tê, toàn thân oi bức. Khi thiếu nữ đó sờ đến đùi, y không còn nhịn được nữa, bất thình lình nhảy lùi lại. Thiếu nữ đó lúc đầu sững sờ, tiếp đó che miệng cười nhẹ, chuyển thân nghị luận với người đàn bà mặt tròn kia. Người đàn bà kia chốc chốc nhìn lướt qua Lục Tiệm, khoé mắt chứa đầy tiếu ý, Lục Tiệm càng thêm thẹn thùng, gần như không ngẩng đầu lên được nữa.
Khám người đã xong, người đàn bà đó đi trước dẫn đường, lại chuyển qua hai đạo hành lang vòng quanh, chợt thấy một căn phòng khách ánh đèn sáng rực phía xa, tiếng cười nói vọng lại.
Người đàn bà kia đi đến trước sảnh, cúi người nói: “Long Kỳ đại nhân, người dẫn đến rồi”. Trong sảnh bỗng lặng im, có người dùng Oa ngữ cao giọng hỏi: “Ai cần mua súng Điểu?”. Lục Tiệm đưa mắt nhìn đi, người nói là một tên Oa nhân béo lùn, đầu trọc không râu, bụng lớn ưỡn ra, mới đầu nhìn, tuyệt giống như một bức tượng phật Di Lặc, vài oa nữ mĩ mạo ngồi quanh y, đôi mắt xinh đẹp nhìn ngó, hướng về hai người quan sát.
Lại nghe Chu Tổ Mô cười nói: “Tiểu Lục, đừng chỉ lo nhìn các cô nương, người đó nói cái gì vậy?” Lục Tiệm có vẻ thẹn thùng nói lại. Chu Tổ Mô cười nói: “Ngươi nói cho y, ta mua súng Điểu”. Lục Tiệm cả kinh, trừng mắt nhìn y. Chu Tổ Mô vỗ vỗ vai y, thở dài nói: “Tiểu Lục, đừng hỏi gì cả, chỉ cần thông ngôn là được”.
Lục Tiệm trong lòng đầy nghi hoặc, đem lời của Chu Tổ Mô phiên dịch lại. Long Kỳ nói: “Ngươi là người Đường, an theo luật pháp bổn quốc, không thể bán súng Điểu cho ngươi, nếu như bán, thì nguy hiểm vô cùng”.
Chu Tổ Mô cười nói: “Một phần làm ăn ba phần hiểm, ba phần hiểm thì mười phần lợi. Không có nguy hiểm, không thành buôn bán, nguy hiểm càng lớn, lợi càng nhiều. Long Kỳ tiên sinh chắc rằng cũng biết cái đạo lý này?”.
Long Kỳ nói: “Tuy nói là như vậy, nhưng nếu như mất mạng, lợi có nhiều thêm nữa, cũng không có tác dụng gì.” Chu Tổ Mô nói: “Việc này tôi biết ngài biết, chỉ cần không truyền ra ngoài, ai lại có thể lấy mạng của ngài chứ?”.
Long Kỳ trầm mặc một lúc, hỏi: “Ngươi cần bao nhiêu khẩu?” Chu Tổ Mô nói: “Một nghìn năm trăm khẩu”. Lục Tiệm kinh hãi. Long Kỳ nghe thông ngôn xong, cũng kinh hãi biến sắc: “Cái gì? Nhiều vậy sao?”.
Chu Tổ Mô cười nói: “Mấy ngày nay ta vào kỹ lâu gần đây dò hỏi kỹ càng, con số này, người khác lấy không ra được, nhưng đối với Long Kỳ tiên sinh mà nói, thì lại chẳng là cái gì”.
Long Kỳ lắc đầu nói: “Ta chỉ là một thương nhân bán súng, hoàn toàn không phải là cường hào tạo súng. Một nghìn năm trăm khẩu, quả thực quá nhiều, cần phải có thời gian để gom góp đủ, ừ, ngươi ra giá bao nhiêu?”.
Chu Tổ Mô giơ ra bốn ngón tay, nói: “Tại hạ đưa hiện kiem, bốn lượng bạc một khẩu. Theo như tại hạ biết, cái giá này toàn Nhật Bản cũng chưa từng có”.
Long Kỳ trầm ngâm nói: “Không được, ngươi là người Đường, số lượng lại nhiều. Một giá, năm lượng một khẩu, còn phải trả trước ba thành định kim”.
Chu Tổ Mô trong lòng chửi mắng Oa khấu, thằng béo chết tiệt, nhưng trên mặt thì lại cười hi hí nói: “Nói rất hay, nhất ngôn vi định. Đợi chút tại hạ cho người đưa định kim đến”.
Long Kỳ mặt mày hớn hở, vội xua tay nói: “Không vội không vội, đến, đến, mọi người uống vài chén, chuyện trò chuyện trò”.
Chu Tổ Mô cười nói: “Tại hạ có việc bên người, vậy không làm phiền nữa. Khi nào Long Kỳ tiên sinh có thể gom góp đủ súng Điểu?” Long Kỳ trầm ngâm nói: “Khoảng năm ngày”.
Chu Tổ Mô gật đầu nói: “Được, năm ngày sau tại hạ lại đến. Chuyện xấu khó nghe nói trước, súng Điểu khẩu khẩu phải hoàn hảo tinh tế. Nếu như có một khẩu là thứ phẩm, đừng trách Chu mỗ vô lễ”. Long Kỳ cười nói: “Ngươi yên tâm, súng Điểu ở nơi này, đều là do danh thợ rèn, bất luận lực bắn, độ chuẩn, đều là tốt nhất”.
Chu Tổ Mô cười cười, chắp tay cáo từ. Y ra khỏi cửa, nộ khí trong lòng mới phát tác ra, chửi mắng Long Kỳ. Đám hải khách vừa nghe năm lượng một khẩu súng Điểu cũng đều phẫn nộ, chửi mắng chó lợn, súc sinh loạn xạ, chửi cho đến tận khi về thuyền mới đỡ tức.
Lục Tiệm trong lòng nghi hoặc, hỏi: “Chu đại thúc, đại thúc mua súng Điểu nhiều như vậy để làm gì? Mà bảy nghìn năm trăm lượng bạc, trên sổ sách làm gì có nhiều như vậy?”. Chu Tổ Mô xua tay nói: “Tiểu Lục, việc này ngươi đừng có hỏi. Chỉ cần biết, ta mua lô súng Điểu này, hoàn toàn không phải để làm sằng làm bậy là được rồi”. Dứt lời, lệnh cho người khiêng ra hai hòm sắt, mở nắp thùng ra nhìn, đều là quan ngân trắng xoá.
Chu Tổ Mô cân đủ hai nghìn ba trăm lượng, nói với La Tiểu Tam: “Ngươi và Tiểu Lục dắt người mang bạc đến chỗ Long Kỳ, đưa thêm năm mươi lượng, nói là Chu mỗ tặng tiền phấn son cho các cô nương bên người hắn, hy vọng hắn vui lòng nhận lấy”.
“Tặng tiền quan tài cho mẹ hắn!” La Tiểu Tam tức giận nói: “Tên gian thương đó chiếm được phần lợi lớn như thế, tại sao còn tặng thêm tiền cho hắn?”.
Chu Tổ Mô chấn chỉnh sắc mặt nói: “Chửi hắn ra chửi hắn, làm ăn ra làm ăn. Ta nhận trọng thác của tiên sinh, lần làm ăn này chỉ được thành, không được bại. Ta thấy nhãn thần của Long Kỳ di động qua lại, tính tình gian trá, nếu như không trả thêm chút ngân lượng, sợ rằng không chốt được hắn”.
La Tiểu Tam bán tín bán nghi, gọi hai tên làm thuê, cùng với Lục Tiệm khiêng bạc đưa đến phủ của Long Kỳ. Trên đường đi, Lục Tiệm không nhịn được hỏi: “La đại ca, các ngươi không giống như đến để làm ăn, mà giống như chuyên môn đến để mua súng Điểu vậy?”.
La Tiểu Tam cười khổ nói: “Đúng vậy, những vụ làm ăn trước chỉ là thuận tay mua bán, làm ra vẻ mà thôi. Lô súng Điểu này mới thật sự quan trọng nhất, tiếc là mua quá nhiều, thương nhân bình thường không cung cấp được. Chúng ta trà trộn trong kỹ lâu vài ngày, mới biết được còn đường Long Kỳ này…”. Nói đến đây, y tự thấy lỡ miệng, vội nói: “Tiểu Lục, ngươi đừng quá tò mò, ngoan ngoãn làm việc thông ngôn của ngươi. Nếu như dính dáng quá sâu vào việc này, tương lai muốn thoát thân cũng khó”.
Lục Tiệm bất giác im lặng, hai người đem ngân lượng đưa đến phủ của Long Kỳ, nhận lấy giấy biên nhận, rồi mới quay về thuyền.
Những ngày sau đó, Chu Tổ Mô hình như quên việc mua súng Điểu, vẫn lệnh cho Lục Tiệm bán ra hàng hoá tích trữ, mua vào thổ sản. Lúc đầu Chu Tổ Mô còn tự mình giải quyết, về sau thấy Lục Tiệm thành thực đáng tin, liền vui mừng nhàn nhã, phóng tay để y giao dịch. Lục Tiệm thì lại biết Chu Tổ Mô này bề ngoài thô lỗ không học, nhưng nội tâm lại tinh tế tỉ mỉ, tị nạnh từng xu. Lập tức không dám thiếu sót, mỗi một cuộc buôn bán đều làm cẩn thận tỉ mỉ, so sánh hàng hoá của ba nhà, mới dám hạ thủ. Nhưng trong lòng y trước sau vẫn ghi nhớ lô súng Điểu kia, trong lòng nói số lượng lớn như vậy, cho dù là cả một nước Vĩ Trương, cũng chưa từng có, nhưng Chu Tổ Mô ném ngàn vàng, mua vào nhiều như thế, nếu như để hành hung tác ác, vậy thì thật là không hay.
Trong lúc băn khoăn, năm ngày đã trôi qua. Lúc chập tối hôm nay, một tên Oa nhân tìm lên thuyền, nói: “Hàng hoá Long Kỳ tiên sinh đã chuẩn bị xong rồi, kêu các ngươi mang ngân lượng, theo ta đi lấy”. Chu Tổ Mô nghe nói, gật đầu nói: “Ngươi đợi một lúc, chúng ta điểm đủ ngân lượng liền đến”.
Lập tức đi vào trong khoang, Chu Tổ Mô lấy ra bốn hòm sắt, đựng đầy ngân lượng, lại thêm hai hòm rỗng, lệnh cho đám hải khách từ trong phòng của mình lấy ra các loại vũ khí đao kiếm cung nỏ, đoản thương thuẫn bài, cất giấu trong thùng.
Lục Tiệm nhìn đến ngẩn người ra, lại thấy Chu Tổ Mô thần sắc trịnh trọng, trầm giọng nói: “Chúng ta chỉ phòng tiểu nhân, không phòng quân tử. Oa cẩu nếu như thủ tín, vậy thì thôi. Nếu như không thủ tín, mọi người cũng không cần phải khách sáo với y”. Lại nói với La Tiểu Tam, “Nếu như động thủ, ngươi trông nom Tiểu Lục cho tốt, đừng để người khác đả thương y”. La Tiểu Tam cười nói: “Cứ yên tâm”.
Đám hải khách khiêng hòm ra khỏi khoang, theo tên Oa nhân kia đi được ba dặm đường, đến một dãy nhà gỗ bên bờ biển. Còn chưa đi lại gần, liền thấy Long Kỳ đầu trọc ưỡn bụng, bước ra khỏi cửa, cười nói: “Cuối cùng đến rồi”. Hàn huyên hai ba câu, hỏi: “Ngân lượng mang đến chứ?”.
Chu Tổ Mô mở một thùng bạc ra, Long Kỳ nhìn thấy nén bạc chỉnh tề, trong mắt lộ ra thần khí tham lam, sai thủ hạ kiểm tra hàm lượng, mới cười nói: “Túc hạ quả nhiên thủ tín”. Dứt lời dẫn vào trong kho, chỉ thấy trong kho hơn trăm hòm gỗ đặt chồng lên nhau. Long Kỳ nậy nắp hai thùng, trong hòm đều là súng Điểu mới tinh. Chu Tổ Mô lấy một khẩu ra tỉ mỉ quan sát, quả nhiên được rèn hoàn hảo tinh tế, lại tuỳ ý kiếm tra hai hòm, chất liệu và số mục không có sai sót.
Long Kỳ nói: “Mỗi hòm mười khẩu, tổng cộng một trăm năm mươi hòm, nhanh chóng kiểm tra số lượng, chúng ta kết thúc”. Chu Tổ Mô lệnh cho đám hải khách, mỗi người một nơi kiểm kê, điểm hết số lượng, tổng hợp báo cáo ở chổ Lục Tiệm.
Chu Tổ Mô nghe báo không sai, giơ ngón tay cái, cười khen ngợi nói: “Long Kỳ tiên sinh hảo bản lĩnh, hảo tín dụng”. Long Kỳ cười hăng hắc một cái, lệnh cho người khiêng bốn thùng bạc, khệnh khạng bỏ đi.
Chu Tổ Mô nói với ba tên thủ hạ: “Nơi này cách thuyền rất xa, không dễ vận chuyển, mấy người các ngươi quay về khai thuyền qua đây, chúng ta ở đây đóng hàng”. Ba người vâng lệnh, quay về thuyền.
La Tiểu Tam chau mày nói: “Chu lão đại, cuộc buôn bán này phải nói là có chút thuận lợi, ta luôn cảm thấy kỳ lạ”.
Chu Tổ Mô cười nói: “Có tiền sai thần sử quỷ, chúng ta đưa đủ ngân lượng, tự nhiên việc thành cũng dễ dàng”. Đám hải khách nghe vậy, xôn xao gật đầu.
Không bao lâu, ánh đèn trên mặt biển phất phơ lại gần, chính là chiếc thuyền kia đến rồi. Đám hải khách tuy miệng nói thoải mái, nhưng hàng hoá vẫn chưa lên thuyền, quả tim xét cho cùng vẫn thấp thỏm. Lúc này, thấy tình hình như vậy, không hẹn mà cùng hoan hô.
Tiếng hoan hô vừa mới cất lên, chợt thấy ánh đèn trên thuyền toàn bộ tắt hết, cả chiếc thuyền tối trầm trầm, chỉ còn lại một đường nét lờ mờ, nhè nhẹ lắc lư trong sóng lớn cuồn cuộn của biển cả.
Chu Tổ Mô không kìm được, chửi: “Bọn tặc này làm cái việc gì? Tối om om như vậy, làm sao cất hàng lên thuyền được?”.