Ngu Chiếu hết sức mừng rỡ, thầm kêu lên: “Quả nhiên là huynh đệ tốt, hiểu rất rõ tâm tư của ta.” Y lập tức làm ra bộ mặt đầy vẻ khó khăn, thở dài nói:
– Thôi thôi, trừng phạt như thế tuy nặng nhưng đã nhận phạt thì làm sao chối từ được. Huynh đệ yên tâm, ngu huynh cho dù có say chết thì cũng sẽ uống không thiếu một chén đâu…
Còn chưa nói xong thì Tiên Bích đã không nhịn được, mắng:
– Anh tưởng hay lắm nhỉ? Nếu đã muốn phạt thì phải phạt anh trong vòng ba năm không được động đến một giọt rượu nào.
Ngu Chiếu hơi biến sắc mặt, im lặng giây lát rồi nhíu mày nói:
– Tiên Bích muội tử, trừng phạt như thế nặng quá, đổi thành ba tháng, không, ba ngày có được không…
Tiên Bích lạnh nhạt nói:
– Là phạt anh hay là phạt tôi đấy?
Ngu Chiếu ngẩn ra, cúi đầu không nói. Tiên Bích thấy y nản chí như vậy thì đúng là vừa tức giận vừa buồn cười, liền hừ lạnh rồi nói:
– Được rồi, ba tháng thì ba tháng, thiếu một ngày cũng không được…
Ngu Chiếu mừng rỡ lộ ra ngoài mặt. Tiên Bích lại nói:
– Vui sướng cái gì, đó mới là cái thứ nhất, còn trừng phạt cái thứ hai là…
Ngu Chiếu lập tức trầm lòng xuống, lại thấy Tiên Bích đưa ngón tay ra chỉ, thản nhiên nói:
– Đóa hoa kia, anh hái về cho tôi.
Ngu Chiếu nhìn qua, chỉ thấy trong đám cỏ có một bụi hoa đỏ không tên đang nở rực rỡ, gặp gió thổi vào liền như có lửa cháy bốc lên. Ngu Chiếu hái một bông đưa vào tay Tiên Bích, Tiên Bích nhìn ngắm rồi cài lên búi tóc, sau đó cười tươi tắn. Màu da cô trắng như tuyết, cười lên liền như băng sương tan đi lộ ra sen trắng, cùng với bông hoa đỏ ấy tôn lẫn nhau lên, màu sắc rực rỡ, lại càng thêm xinh đẹp.
Ngu Chiếu nhất thời nhìn đến ngẩn người ra. Lại nghe Tiên Bích nói:
– Đần ra nhìn cái gì. Tôi lại hỏi anh, tôi có đẹp không?
Nếu đổi lại là lúc bình thường thì Ngu Chiếu rõ ràng cảm thấy đẹp nhưng cũng phải bới móc mấy câu, nhưng lúc này đang ở thế yếu nên không dám chọi lại, đành nói:
– Đẹp, đẹp lắm…
Tiên Bích nguýt y một cái rồi chợt chống eo cười lên khanh khách. Cốc Chẩn cũng cười, không ngờ Tiên Bích lại giơ ngón tay chọc vào trán hắn thành một vết đỏ, nửa trách mắng nói:
– Cười cái gì? Con khỉ thối tha nhà ngươi bụng đầy gian trá, lúc nào cũng đùa cợt lòng người.
Nói rồi lại cười mãi không ngừng.
Lúc này Ngu Chiếu trong lòng mới cất được tảng đá nặng, thấy hai người cười không ngớt thì cũng bất giác phá lên cười.
Đột nhiên Tiên Bích liếc mắt thấy Ninh Ngưng, Tô Văn Hương quay người định bỏ đi thì vội nói:
– Hai vị đi đâu vậy?
Ninh Ngưng ngẩn ra không nói. Tô Văn Hương thì lại chẳng nghĩ ngợi gì, nói luôn:
– Ta tìm ra được dấu vết của Diêu Tình rồi, phải quay lại báo cho chủ nhân.
Tiên Bích vui mừng nói:
– Ngươi tìm được Diêu Tình rồi à.
Bỗng thấy Ninh Ngưng vẻ mặt kỳ quái thì trong lòng chuyển động, lại hỏi tiếp:
– Ngưng nhi, sau khi chia tay hôm đó ở nông xá, cô không đi cùng với Lục Tiệm ư?
Ninh Ngưng mặt trắng bệch ra, khẽ lắc đầu, nhưng Tô Văn Hương thì lại buột miệng nói:
– Y đi cùng với Diêu Tình mà.
Tiên Bích và Ngu Chiếu nhìn nhau, đều có vẻ lo lắng buồn rầu. Tiên Bích nhíu mày nói:
– Văn Hương huynh, ngươi có thể dẫn ta đi tìm y không?
Tô Văn Hương hơi do dự, lén nhìn Ninh Ngưng rồi nói:
– Cái cô, cái cô Diêu Tình đó hung dữ lắm đấy.
– Cái đó phải bất chấp thôi. – Tiên Bích thở dài nói – Nếu ta tính toán không sai thì trong mấy ngày nữa Hắc Thiên kiếp của Lục Tiệm sẽ phát ra. Trước khi y gặp kiếp nạn, ta muốn gặp y một lần để không phụ công quen biết của chúng ta.
Mọi người đều kinh hãi. Cốc Chẩn nửa tin nửa ngờ, Ninh Ngưng thì mặt không còn chút máu, thất thanh nói:
– Có thật vậy không?
– Cái đó còn giả ư? – Tiên Bích nghiêm mặt nói – Ngày đó ở nông xá, ta đã phát hiện ra cấm chế trong cơ thể y sắp bị phá vỡ, vì vậy tìm được Ngu Chiếu rồi thì cùng nhau đi gặp Cốc Thần Thông.
Cô nói đến đó, Cốc Chẩn liền hơi biến sắc.
Tiên Bích đoán ra những kinh hãi nghi ngờ trong lòng hắn thì khe khẽ gật đầu rồi nói:
– Năm xưa Vạn thành chủ đánh Đông Đảo, cha ngươi rơi vào tình thế khó chạy thoát, cha mẹ ta thương ông ấy một mình nên đã từng mở một phía vòng vây để thả ông ấy chạy thoát. Ta vốn cho rằng dựa vào một chút ơn tình từ cha mẹ đó mà có thể xin ông ta ra tay bao bọc Tam Viên Đế mạch của Lục Tiệm lại. Ai ngờ cha ngươi vì việc Tả Phi Khanh làm Doanh Vạn Thành bị thương mà tức giận bọn ta, tuy không lập tức giết chết nhưng nói là cứu người cũng được, có điều hai người bọn ta phải tự phế võ công, rời khỏi Tây Thành.
Cốc Chẩn nhíu mày nói:
– Điều kiện đó có chút quá đáng.
Tiên Bích khẽ cười khổ, gật đầu nói:
– Đừng nó Ngu Chiếu là chủ nhân của một bộ, cho dù là đệ tử bình thường thì những việc khi sư diệt tổ đó sao có thể làm được? Ta vốn còn muốn dựa vào thể hiện của cha mẹ để dùng lời ngọt ngào cầu xin, nhưng Ngu Chiếu bản tính vốn cứng rắn, bị ông ta dùng lời kích động liền nổi nóng, mấy câu không hợp thì bắt đầu đánh nhau…
Tiên Bích nói đến đó thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, im lặng chốc lát rồi mới nói tiếp:
– Lúc đầu Ngu Chiếu liên tục phát Lôi Âm Điện Long, Cốc Thần Thông chỉ né tránh để y tấn công mười lăm chiêu, đến chiêu thứ mười sáu mới trả lại một đòn…
Cốc Chẩn bỗng nói:
– Hỏng rồi.
Tiên Bích nhìn y rồi lặng lẽ gật đầu. Ninh Ngưng nói:
– Hỏng gì chứ?
Tiên Bích còn chưa kịp trả lời, Ngu Chiếu đã tím mặt, phất tay áo nói:
– Thua thì cũng đã thua rồi, có gì hay mà nói chứ?
Tiên Bích cười nhạt nói:
– Thua thì cũng đã thua rồi, còn sợ người ta nói gì nữa?
Ngu Chiếu hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ninh Ngưng trong lòng lo lắng, không nhìn được nói:
– Sau đó thì sao?
– Sau đó còn làm sao nữa? – Tiên Bích cười khổ nói – Ngu Chiếu đánh mười lăm chiêu không chạm được vạt áo đối phương, nhưng Cốc Thần Thông chỉ một chiêu thì đã phá được Lôi Âm Điện Long, đánh Ngu Chiếu bị trọng thương.
Nói rồi chăm chú nhìn Cốc Chẩn, như cười mà không phải cười:
– Võ công cha ngươi kỳ quái, không biết nguồn gốc thế nào.
Ánh mắt Ngu Chiếu cũng ngưng đọng nhìn qua.
Cốc Chẩn cười cười, thản nhiên nói:
– Các vị có nghe nói tới: “nhìn mặt vua chúa, vừa cười nói vừa giết người” không?
Tiên Bích, Ngu Chiếu nhìn nhau. Cốc Chẩn cũng không nói nhiều, lại hỏi:
– Sau khi Ngu huynh bị thương, hai vị thoát thân như thế nào?
Tiên Bích nói:
– Ngu Chiếu thua rồi thì hai người bọn ta vốn không có chuyện may mắn, ai ngờ vào đúng lúc quan trọng thì Trầm sư huynh phái người bắt vợ con ông ta. Cốc Thần Thông nghe xong thì lập tức dừng tay bỏ đi, chỉ lệnh cho Diệp Phạm đuổi theo chúng ta, như vậy chúng ta mới chạy được đến chỗ này.
Cốc Chẩn nghe mà tình cảm xao động, thầm khen Tiên, Ngu hai người rất có nghĩa khí, Lục Tiệm có được bạn tốt như vậy thật là có phúc ba đời. Hắn lại nghĩ đến Lục Tiệm tính mạng không còn dài thì trong lòng lo buồn, nheo đôi mày dài đen nhánh khổ sở nghĩ kế. Nhưng “Hắc Thiên thư” đã thiết lập mấy trăm năm, Cốc Chẩn có mưu trí hơn gấp mười lần thì cũng chẳng nghĩ ra được cách nào.
Trong lúc suy nghĩ thì bỗng thấy Ninh Ngưng kéo Tô Văn Hương thấp giọng trao đổi. Tô Văn Hương lúc đầu do dự, nhưng Ninh Ngưng nói thêm mấy câu thì mới gật gật đầu rồi cao giọng nói:
– Được, ta dẫn các vị đi tìm Lục Tiệm.
Nói rồi hít hít ngửi ngửi, đi trước dẫn đường.
Mọi người rất mừng rỡ, đi theo hắn hồi lâu, bỗng nghe tiếng gọi của Lục Tiệm thì Cốc Chẩn không tự kìm chế được bước nhanh đến ngôi nhà lá rồi xông vào. Hai người trải qua kiếp nạn mới gặp lại nhau thì đều hết sức vui mừng. Cốc Chẩn thấy Lục Tiệm gầy yếu như vậy thì ngoài sự vui mừng còn càng lúc càng khó chịu đựng nổi. Nhưng cho dù như vậy hắn vẫn cố ý nói những lời vui vẻ để chọc cho y cười, lớn tiếng cười vang xong thì mới đỡ y ra khỏi cửa. Lục Tiệm trông thấy mọi người thì lại càng mừng rỡ.
Tiên Bích thấy Lục Tiệm còn có thể đi lại thì hơi yên tâm, lại thấy y cô đơn một mình thì nghi hoặc nói:
– Diêu Tình không đi cùng với đệ sao?
Lục Tiệm nói:
– Cô ấy bảo đệ chờ ở đây để cô ấy đem cách cứu mạng về.
– Cách cứu mạng? Tiên Bích ngạc nhiên nói – Cô ta có cách phá được Hắc Thiên kiếp ư?
Lục Tiệm lắc đầu nói:
– Lúc cô ấy bỏ đi chỉ nói chừng đó, đệ hỏi cô ấy cách gì thì cô ấy không nói.
Cốc Chẩn mày rậm giương lên rồi chợt nói:
– Không ổn rồi.
Mọi người đều biết Cốc Chẩn nhiều trí kế nên ánh mắt đều dồn cả vào hắn. Lục Tiệm vội hỏi:
– Sao lại không ổn?
Cốc Chẩn thở dài nói:
– Nếu ta đoán không sai thì cô ta nhất định là đi tìm Trầm Chu Hư rồi.
Mọi người thi nhau biến sắc. Lục Tiệm thất thanh nói:
– Cô ấy tìm Trầm Chu Hư làm gì?
Cốc Chẩn nói:
– Ta xem qua một bức thư của Trầm Chu Hư, trên thư có nói: tám bức họa tượng tổ sư thì Diêu Tình đã được bảy bức, còn lại một bức chắc là họa tượng của Thiên bộ.
Lục Tiệm nói:
– Không sai.
– Vậy thì đúng rồi. – Cốc Chẩn nói – Từ xưa đã truyền rằng “Tám bức họa hợp lại thì thiên hạ vô địch”. Diêu Tình có lẽ cho rằng trong tám bức họa có ẩn giấu thần thông tuyệt thế của tổ sư Tây Thành, có đủ tám bức họa thì không chỉ thiên hạ vô địch mà còn có thể phá được “Hắc Thiên kiếp”…
Tiên Bích nói:
– Theo ta biết thì “Tám bức họa hợp lại, thiên hạ vô địch” tuyệt đối không phải nói về thần thông.
Cốc Chẩn nói:
– Không phải là thần thông thì là cái gì?
Tiên Bích thấy vẻ mặt hiếu kỳ của hắn thì thầm sinh ra cảnh giác, không chịu nói rõ mà chỉ thản nhiên nói:
– Đó là suy đoán của mẹ ta, không nói ra cũng được.
Ngu Chiếu cũng nói:
– Đừng nói không phải là thần thông, mà cho dù là thần thông thì có thể thế nào chứ? Trên đời này thần thông càng lợi hại thì tu luyện càng khó khăn. Cho dù Tình nha đầu gom đủ tám bực họa, tìm ra bí quyết võ công bên trong thì làm sao có thể luyện thành trong vài ngày được. Cho dù có luyện thành thì cũng chắc gì đã phá được Hắc Thiên kiếp chứ.
Lục Tiệm im lặng hồi lâu rồi bỗng nói:
– Cốc Chẩn, Trầm Chu Hư có hại A Tình không?
– Khó nói lắm. – Cốc Chẩn nói – “Tám bức họa hợp lại” vô cùng hấp dẫn, lão Trầm què nếu muốn xưng bá Tây Thành thì nhất định phải moi dấu vết bảy bức họa còn lại từ miệng Diêu Tình. Ngược lại, Diêu Tình cũng muốn dùng bảy bức họa đó để lừa lấy họa tượng của Thiên bộ ra. Hai người gặp nhau thì tất có một phen tranh đấu, ai thắng ai thua vô cùng khó nói.
Lục Tiệm sững ra rồi đột ngột nắm chặt bàn tay, lớn tiếng nói:
– Cốc Chẩn, ta có một việc nhờ ngươi.
Cốc Chẩn cười khổ nói:
– Đi tìm Diêu Tình ư?
Lục Tiệm gật đầu.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tiên Bích nhíu mày nói:
– Lục Tiệm đệ bộ dạng như thế, dù tìm được cô ta thì có thể làm được việc gì chứ?
Lục Tiệm nói:
– Đệ là người chờ chết, tất nhiên là không làm được gì. Nhưng tám bức họa hợp lại đã không có tác dụng gì với Hắc Thiên thư thì cớ gì phải để cô ấy mạo hiểm vì đệ?
Tiên Bích nói:
– Dù không có việc của đệ thì nha đầu đó cũng sẽ sớm tìm đến Trầm Chu Hư vì họa tượng của Thiên bộ thôi. Đệ ngăn cô ta được một lần chứ có thể ngăn cô ta cả đời không?
Lục Tiệm cúi đầu im lặng. Cốc Chẩn biết y bên ngoài ôn hòa nhưng bên trong cứng rắn, tính cách rất quật cường nên nếu mình không giúp y thì ngược lại còn khiến y một mình xông vào chỗ nguy hiểm. Hắn liền hơi trầm ngâm rồi cười nói:
– Tô đạo huynh, bọn ta muốn gặp chủ nhân của huynh, xin hãy dẫn đường.
Tô Văn Hương gật gật đầu, vừa định cất bước thì Ninh Ngưng bỗng kêu lên:
– Không được.
Mọi người nghe vậy nhìn qua thì chỉ thấy hai má cô đỏ bừng, so với hoa còn đẹp hơn, ánh mắt thì mê man nhìn quanh Lục Tiệm.
Ninh Ngưng kêu xong thì cũng phát hiện ra lỡ lời, màu đỏ liền lan ra đến mang tai, càng khiến da thịt như ngọc mềm. Cốc Chẩn đoán ra manh mối nên liếc Lục Tiệm lộ vẻ cười cười. Lục Tiệm thì lại ngạc nhiên, hỏi:
– Ninh cô nương, vì sao không được?
Ninh Ngưng cúi đầu, ngón tay bắt chéo vào nhau nhưng vì dùng sức quá mạnh nên ngón tay biến thành màu trắng như muốn gãy ra.
Tiên Bích thấy vẻ mặt cô thì trong lòng thương xót: “Cô bé này thân thế rất đáng thương, lại bất hạnh yêu phải Lục Tiệm… ông trời trêu người đến thế là cùng.” Nghĩ nghĩ rồi chợt trong lòng chợt chuyển động, nảy ra một ý tưởng khiến bản thân cô cũng cảm thấy kinh hãi.
Lục Tiệm thấy Ninh Ngưng không trả lời thì lại hỏi:
– Ninh cô nương?
Ninh Ngưng tâm hồn thiếu nữ rối như tơ vò, bị y hỏi han như vậy thì lại càng hoảng loạn, ngẩn ngẩn ngơ ngơ không đáp được.
Tiên Bích thấy thế vội cứu vãn, nói:
– Ninh cô nương là thấy thân thể đệ không khỏe, không nên đi xa, hơn nữa Ngu Chiếu cũng bị thương trên người. Lục Tiệm sững lại, thấy Ngu Chiếu vẻ mặt mệt mỏi, chỉ vì tính cách cứng rắn nên cho dù bị thương nặng cũng không chịu tỏ ra yếu đuối nên ra sức áp chế vết thương đi cùng mọi người không chịu tụt lại.
Lục Tiệm trước nay vẫn quên mình vì người, liền lập tức không yên lòng, đành nói:
– Vậy thì thương thế của Ngu huynh quan trọng hơn…
– Đệ cũng không cần phải lo lắng cho yên nguy của Diêu Tình. – Tiên Bích chợt lấy từ trong tay áo ra một cái thẻ gỗ mộc đàn toàn màu vàng thoang thoảng mùi hương giao cho Tô Văn Hương:
– Ngươi đem cái “Ất Mộc lệnh” này giao cho chủ nhân, xin ông ấy nể mặt mẹ ta đối xử tốt với Diêu Tình. Nếu không sẽ tổn thương tới tình cảm giữa hai bộ Thiên, Địa.
Tô Văn Hương ngần ngừ đón lấy, đi mấy bước rồi quay đầu lại buồn buồn hỏi:
– Ngưng nhi, cô thật sự không quay về sao?
Ninh Ngưng mặt trắng bệch, gật đầu không nói. Tô Văn Hương thở dài rồi tự bỏ đi.
Mọi người thấy vậy đều ngạc nhiên. Tiên Bích lại nghĩ đến một việc, trong lòng kinh hãi nghi ngờ liền quay lại nhìn Ngu Chiếu, thấy y mày rậm run lên, mặt tím bầm, hiển nhiên đang khổ sở áp chế vết thương. Tiên Bích tuy biết y tính nết cứng rắn nhưng cũng không nhin được đưa tay ra định đỡ, không ngờ Ngu Chiếu phất tay áo đẩy cô ra. Tiên Bích nóng giận, đang định trách móc thì bỗng nghe Ngu Chiếu cao giọng nói:
– Tiên Bích muội tử, linh dược của Địa bộ quả thật thần kỳ, chỉ một lúc là thương thế của ta đã khỏe rồi…
Âm thanh vang vọng đầy sinh lực, chẳng có vẻ yếu ớt bị thương gì cả.
Tiên Bích rõ ràng thấy vết thương của y nặng hơn nhưng lại tự nói là khỏe rồi thì trong lòng rất ngạc nhiên, đang định tra hỏi thì chợt thấy Ngu Chiếu thò tay ra hút một cái, cách không hút một viên đá nhỏ vào lòng bàn tay. Tiên Bích thấy y sau khi bị trọng thương mà lại vận chuyển thần công, chưa kịp hỏi thì đã nghe vù một tiếng, viên đá đó còn nhanh hơn điện bắn tới một cây tùng đằng xa.
Có tiếng kêu thảm, cây tùng đó khẽ rung lên rồi cây cỏ lắc lư, một bóng người nhảy ra rồi thoáng một cái đã biến mất.
Tiên Bích tỉnh ngộ ra, trong lòng liền trầm xuống. Cô lại nhìn Ngu Chiếu thì trán đã nổi gân xanh, mặt đen xạm lại như muốn chảy máu. Tiên Bích vô cùng kinh hãi, chưa kịp nói gì thì Ngu Chiếu bỗng rảo bước đi trước.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo phía sau. Ngu Chiếu một mạch đi tới ngôi nhà tranh rồi mới ngồi bệt xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi lớn, mặt từ tím biến thành trắng, từ trắng biến thành vàng.
Tiên Bích vội lấy ra một cái bình ngọc rồi đổ ra mấy viên thuộc màu xanh lục mùi thơm xực mũi cho Ngu Chiếu uống. Cốc Chẩn đứng một bên, hỏi:
– Vừa rồi trốn trong rừng có phải là tùy tùng của Diệp Phạm không?
Ngu Chiếu nhắm mắt không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Cốc Chẩn thở dài nói:
– Diệp lão Phạm người đúng như tên hiệu, mắt biển không lọt, bị hắn để ý rồi thì như âm hồn không tan đi, không chết thì không chịu dừng. Hắn đã cho đệ tử đuổi theo chúng ta thì chắc là một khi bố trí ổn thỏa cho Bạch Tương Dao xong nhất định sẽ nhanh chóng đuổi tới. Ngu huynh vừa rồi hư trương thanh thế cũng chỉ dọa hắn được một lúc chứ không lâu đâu.
Lục Tiệm, Ninh Ngưng nghe vậy thì mới hiểu ra, Diệp Phạm phái tùy tùng theo dõi nhưng bị Ngu Chiếu phát hiện ra liền tương kế tựu kế phao lên là vết thương khỏe rồi, sau đó tụ hết kình lực lấy vật từ xa rồi bắn cho người ta bị thương. Diệp Phạm nếu biết tin này chắc sẽ ngỡ ngàng hồi lâu, không dám lập tức tìm tới.
Nhưng Cốc Chẩn hiểu rõ tính tình Diệp Phạm, Ngu Chiếu giả vẻ như vậy chỉ có thể dọa hắn một lúc, nếu bị Diệp Phạm phát hiện ra đã trúng kế thì hắn bụng dạ hẹp hòi, lúc trả thù tất nhiên lại càng nặng nề. Cốc Chẩn lập tức không nhịn nổi, hỏi:
– Thương thế của Ngu huynh rốt cuộc thế nào?
Tiên Bích lắc đầu nói:
– Sợ là trong vòng ba tháng không thể giảm được. Trừ khi…
Cốc Chẩn thấy cô im bặt thì bất giác hỏi:
– Trừ khi làm sao?
Tiên Bích nói:
– Trừ khi có loại nhân sâm, linh chi, hà thủ ô nghìn năm thì có lẽ trong vài ngày khôi phục được.
Cốc Chẩn hơi trầm tư rồi chợt nói:
– Cái này thì sao?
Nói rồi đưa tay vào ngực áo lấy ra một cây linh chi tím bóng loáng, chính là cây mà hắn đoạt lấy của con rắn khổng lồ. Tiên Bích trông thấy linh chi tím thì cả kinh, thất thanh nói:
– Cái này ở đâu ra thế?
Cốc Chẩn đem nguồn gốc kể lại. Tiên Bích hết sức mừng rỡ, nói:
– Bắc Lạp Sư Môn đi theo nhiều đời Địa Mẫu, lớn tuổi thông minh, hiểu rõ tính chất của cây cỏ. Cây linh chi tím này gọi là “Nhưỡng Hà Ngọc chi”, cứ một trăm năm lại dài thêm một phân, một nghìn năm mới thành hình, trong thời gian đó nếu không có thần vật bảo về thì tất sẽ bị cầm thú ăn mất. Nhưng sau khi thành hình thì có thể cứu người sống lại, xương mọc thêm thịt hiệu quả vô cùng…
Nói rồi đem linh chi tím chia thành hai nửa, một phần cho Ngu Chiếu ăn, một phần thì đưa cho Lục Tiệm. Lục Tiệm tự biết không thể cứu được nên lúc đầu không chịu uổng phí thuốc tốt, nhưng không cưỡng lại được ý của mọi người nên phải miễn cưỡng ăn vào. “Nhưỡng Hà Ngọc chi” đó là thuốc tốt trời sinh, tuy không thể trừ được “Hắc Thiên kiếp” nhưng có công hiệu kéo dài sức chống cự. Linh chi vào bụng chưa lâu, Lục Tiệm đã cảm thấy cả người ấm nóng sung sức, không như vừa rồi trống rỗng yếu ớt. Lại nhìn Ngu Chiếu nhắm mắt xếp bằng, mặt đỏ bừng bừng, trán toát mồ hôi lấp lánh dày đặc.
Tiên Bích biết rằng Ngu Chiếu tu vi cao cường, linh chi tím vào bụng liền bị chân khí của y luyện hóa tan vào ruột gan thì lập tức thở phào một hơi, bước ra ngoài cửa. Chỉ thấy núi xa xanh mờ, đồng ruộng biêng biếc, trước nhà có mấy cây tùng cổ thụ cành lá dày đặc như đám mây, bên thân cây là mấy khối đá lớn như hòn núi, không khí trong lành, đẹp đẽ mê người.
Tiên Bích ngắm nghía địa hình rồi chợt nảy ra ý định, hai tay ấn xuống đất vận chuyển thần thông “Khôn Nguyên” chuyển dời đất đá. Bên trái đùn lên một gò đất nhỏ, bên phải hõm xuống thành một cái hố sâu, phía bắc dựng một khối đã lớn, phía nam chuyển một cây tùng xanh. Thần thông của cô đến đâu thì xung quanh nhà tranh biến đổi đến đó, cao thấp lồi lõm không bằng phẳng.
Chốc lát đã xong, trán Tiên Bích toát mồ hôi, nhìn địa thế sau khi biến đổi nhíu mày không nói.
Bỗng cô nghe có mấy tiếng vỗ tay, quay người lại nhìn thì thấy Cốc Chẩn đứng bên cửa cười nói:
– Đám cây cối núi đá đó rất có trật tự, chẳng lẽ ẩn chứa trận pháp gì sao?
Tiên Bích nói:
– Đó là trận “Hậu Thổ nhị tương” của Địa bộ chúng ta. Nếu có địa thế thích hợp để bố trí trận thế thì có thể chống lại cả thiên quân vạn mã.
Cốc Chẩn cười nói:
– Chống lại được thiên quân vạn mã nhưng chắc gì đã cản được Diệp lão Phạm. Thế này đi, ta vẽ thêm hoa văn trên gấm, trong trận của tỷ tỷ lại bố trí thêm một trận pháp nữa được không?
Tiên Bích nói:
– Ngươi xuất thân từ Đông Đảo, trận thế bày ra Diệp Phạm có thể nhận ra được, nếu bị phá thì chẳng phải tốn sức vô ích sao?
Cốc Chẩn cười nói:
– Kể cả hắn nhận ra được cũng chẳng phá được.
Nói rồi chỉ trỏ tứ phía nhờ Tiên Bích di chuyển đất đá, trong trận “Hậu Thổ nhị tương” lại bố trí thêm một trận khác. Tiên Bích hơi biết Dịch lý, thấy trận mà hắn thiết lập không phải cửu cung bát quái, cũng không phải tam tài ngũ hành mà lung tung linh tinh, chẳng vào phương pháp nào cả thì hết sức ngạc nhiên.
Bố trí trận xong, Cốc Chẩn lại nhờ Tiên Bích đào một cái hố sâu cả trượng trước nhà, sau khi đào xong lại cởi áo ngoài che miệng hố rồi phủ một lớp đất lên mặt hố. Tiên Bích ngạc nhiên nói:
– Cái hố này để làm gì?
Cốc Chẩn cười nói:
– Tất nhiên là để hãm hại Diệp lão Phạm rồi.
Tiên Bích cau mày, lắc đầu nói:
– Sao ngươi chắc chắn hắn sẽ đi qua chỗ này? Hơn nữa loại hố này đối phó hổ sói, dã thú còn không đủ, sao có thể làm khó được Bất Lậu Hải Nhãn?
Cốc Chẩn nói:
– Nếu sâu quá thì ngược lại có chút bất tiện.
Tiên Bích muốn hỏi lại nhưng hắn đã quay người đi vào nhà rồi.
Tiên Bích thấy hắn hành động như người ta diễn trò, vô cớ làm mình tốn không ít chân nguyên thì trong lòng hết sức không vui, phất tay áo đi vào nhà thì thấy màu đỏ trên mặt Ngu Chiếu đã rút đi, dáng vẻ uy nghi lẫm liệt, trên đỉnh đầu có khí trắng mờ mịt giống như có mây lành bao phủ. Lục Tiệm vẻ mặt đã tốt hơn nhiều, đang nhắm mắt dưỡng thần. Ninh Ngưng thì lại ngồi trong góc phòng, cầm một viên đá nhọn vẽ trên mặt đất, vẽ ra người vật núi sông, chim bay thú chạy, chỉ mấy nét bút mà tả được hết dáng vẻ, nhưng không đợi vẽ hết đã xóa đi. Cô cứ vẽ rồi xóa như vậy có vẻ trong lòng không yên tĩnh.
Trong nhà nhất thời yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hòn đá nhọn của Ninh Ngưng vạch xào xạo trên mặt đất, chắc là phát hiện ra không khí trầm lắng nên không bao lâu tiếng lạo xạo cũng dừng lại. Ninh Ngưng bỏ hòn đá nhọn xuống, lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài cửa.
Lúc này ánh mặt trời đã giảm, lặn dần về phía tây, đỉnh núi ngọn cây đọng lại màu vàng làm bốc lên một dải hào quang, sườn núi xa xa có một luống hoa trắng như tuyết đỏ như máu, bị gió thổi qua thì liền thi nhau múa lên rồi bị cuốn lấy rơi xuống hang sâu núi hiểm không thấy đâu nữa.
Ninh Ngưng trông hoa rơi bất giác tự buồn cho thân thế của mình, lại cảm thấy gió núi hơi lạnh thấm vào da thịt, thổi trên người mà lạnh tới tận đáy lòng. Còn đang đau buồn thì bỗng một bàn tay trắng đưa tới vuốt lên má cô, mềm mại dịu dàng như một phiến ngọc trắng. Ninh Ngưng nhìn ra thì thấy đôi mắt xanh của Tiên Bích đang ngưng đọng ẩn chứa lòng thương xót. Ninh Ngưng trái tim run lên, mắt lập tức ươn ướt.
Tiên Bích biết tâm ý của cô nên thở dài một hơi rồi dắt cô vào trong nhà ngồi xuống, dịu giọng nói:
– Nha đầu ngốc, nếu muốn khóc thì cứ khóc ra đi.
Chỉ một câu nhẹ nhàng nhưng lại như hòn đá ném xuống nước làm gợn sóng tầng tầng trong lòng Ninh Ngưng. Trong nháy mắt, đập ngăn trong lòng cô sụp xuống, sóng lòng tràn dâng, miệng méo xệch tựa vào lòng Tiên Bích ấm ức khóc lên.
Từ khi biết tin dữ của mẹ rồi lại trải qua biến động tình cảm thì trong lòng Ninh Ngưng đã dồn đầy dằn vặt, cho đến lúc này gặp được một người tri kỷ cùng giới thì mới có thể thổ lộ nỗi buồn khổ trong lòng. Tiên Bích tuổi gần ba mươi, cùng lứa như dì của Ninh Ngưng, bình thường lại là thủ lĩnh các nữ tử của Địa bộ nên rất giỏi tháo gỡ tâm tư của các cô gái nhỏ. Tiên Bích nghe cô khóc đau buồn như vậy thì biết rằng trong lòng cô ẩn chứa những nỗi đau khổ lớn laom bất giác cũng hơi chua xót trong lòng, động tới thiên tính của người mẹ hiền, liền vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của cô gái trong lòng mình liên tục an ủi rồi đợi cô bớt khóc thì mới nói:
– Ngưng nhi, Lục Tiệm tính tình khờ quá, cô đừng trách nó. Phải biết tình yêu nam nữ xưa nay không thể ép buộc được. Lúc nó yêu cô thì núi đao biển lửa cũng không ngăn được, còn lúc nó không yêu cô thì cho dù lúc nào cô cũng ở bên cạnh nó cũng sẽ không để cô trong lòng…
Ninh Ngưng khóc xong một trận thì đau khổ trong lòng cũng vợi bớt, nghe vậy hai má ửng hồng, ấp úng nói:
– Tôi chỉ là một kiếp nô nhỏ bé, sao xứng nói chuyện tình yêu? Chỉ là anh ấy nhân phẩm không tồi, cứ nghĩ đến anh ấy sống không được lâu thì lại cảm thấy vô cùng thương tiếc. Vốn tưởng anh ấy chịu yên tĩnh thì dù chết đi cũng bớt phải chịu một chút đau khổ… nhưng, nhưng anh ấy chẳng chịu thương xót chính mình chút nào, rõ ràng khó tự giữ mình mà còn muốn mạo hiểm vì người đó…
Nói đến đây thì mặt lại hơi lộ ra một chút ghen tị.
Tiên Bích nhíu mày lắc đầu, cười khổ nói:
– Nó vốn là tính cách như vậy mà. Nếu không như vậy thì đã không phải là nó rồi…
Đến đây cô định nói rồi lại thôi, hồi lâu mới nói tiếp:
– Ngưng nhi, cô nghe nói tới sự tích về Bạch Xà nương nương và Hứa Tiên chưa?