Cánh cửa “Chi nha” một tiếng mở ra, Tây Môn Đoạt Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức đứng lên, biểu tình không thể tin được mừng rỡ như điên kêu lên: “Kính Hương…” Lời còn chưa dứt, liền bổ nhào lên.
Lại nghe một âm thanh kinh hãi nói: “Cung chủ, là nô tỳ, nô tỳ không phải Hoa tổng quản, nô tỳ thấy trong phòng của cung chủ không có thấp nến, cho nên…” Thì ra là nha hoàn hằng hầu hạ hắn hàng ngày.
Tây Môn Đoạt Hồng suy sụp ngồi xuống, sau một lúc lâu tức giận nói: “Ai cho ngươi vào đây? Từ nay về sau, phòng này sẽ không thấp nến, sau giờ Dậu, ai cũng không được bước vào. Đều tại ngươi, bằng không lúc nãy Kính Hương đã trở về, đều tại ngươi làm cho hắn sợ hãi, làm cho hắn không dám ra đây, cút…”
Buổi chiều những gì Yến Phương Quỳnh nói đã truyền khắp trong cung. Nha hoàn kia cũng biết Tây Môn Đoạt Hồng bởi vì cái chết của Hoa Kính Hương mà thống khổ. Cung chủ làm sao có thể chịu đựng nổi việc Hoa Kính Hương vì hắn mà chết oan.
Bởi vậy liền thông cảm với hắn, trộm nhìn thoáng qua, phát hiện Tây Môn cung chủ mặc dù nói chuyện có chút thất thường, nhưng mà hành vi cử chỉ thật hảo, liền làm một hành động vạn phúc, sau đó lui ra.
Trong phòng Tây Môn Đoạt Hồng đem toàn bộ màn che rũ xuống, thất thần nói: “Kính Hương, ta biết ánh trăng đêm nay quá mức sáng ngời, ngươi không dám tới, không sao, ngươi xem, ta đều đã che màn, trong phòng thực sự tối, thực sự tối thực sự tối, ngươi… Ngươi tới gặp ta có được không? Ngươi ngày thường thích nhất là ta ôm ngươi, ngươi đã quên sao?”
Từng chữ nói ra, nước mắt theo khóe mi đã rơi tự bao giờ. Nghĩ đến việc Hoa Kính Hương đã sớm biết hai người không thể có kết quả mỹ mãn, cho nên khi còn sống mới luôn thích mình ôm hắn, hưởng thụ tất cả sự sủng ái cùng ôn tồn.
“Kính Hương, Kính Hương, ngươi… Ngươi trở về có được không? Âm phủ rất lạnh a, thân thể ngươi lại yếu đuối, có thể chịu được sao? Ngươi thật khờ, ngươi rõ ràng biết thân thể ta rất cường tráng, ngươi đem ta giết đi, ta võ công lại hảo, ở âm phủ này Quỷ Hồn cũng không dám khi dễ ta, còn có thể bảo hộ ngươi, ngươi… ngươi vì cái gì ngốc như vậy, thế nhưng chính mình lại đi, ngươi rõ ràng cũng rất sợ lạnh…”
Nói tới đây, lại nghĩ tới Hoa Kính Hương chết giữa trời giá rét, cũng không biết là hắn bị thương mà chết hay là bị đông lạnh mà chết. Trong đầu mới vừa có ý nghĩ này, bỗng đau đớn đến khom người xuống, miệng lại phun ra một búng máu, hắn vẫn không quan tâm, vẫn là khóc rống không ngừng.
Trong thoáng chốc, bên tai lại vang lên tiếng ca mờ ảo nhưng thập phần thê lương: ” Nhìn đến đại giang đi, từng táng bao nhiêu người trên thế gian…” Hắn đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn thấy Hoa Kính Hương cười yếu ớt ngồi bên cửa sổ, dùng ánh mắt thâm tình nhìn mình, không tránh khỏi kinh hỉ tự đánh mình một cái.
Kì thật tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng lúc này Tây Môn Đoạt Hồng thần trí đã mất, hắn tập tễnh chạy lại truy đuổi hình bóng không tồn tại kia, trong miệng thì thào gọi tên Hoa Kính Hương, thanh âm so với lúc mất đi người yêu còn muốn thê lương đơn độc hơn vài phần, làm cho người ta chỉ nghe một câu, liền không đành lòng nghe tiếp.
Ánh trăng sâu kín, Tây Môn Đoạt Hồng như là sắp phát điên. Ở dưới thạch thất của tổng cung Bách Hoa lâm, cũng có người cách xa ngàn dặm nhớ tới người yêu.
“Tình nhân của ngươi hiện tại đã biết được chân tướng, nghe nói hắn hiện tại cơm cũng ăn không vô ngủ cũng không xong. Chậc chậc, Hương nhi, ngươi xem hắn thật là thống khổ a, ngươi khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng cứu hắn, rồi hắn lại tức giận tận trời hại ngươi, sau khi ngươi chết hắn cũng không hề tới gặp, tùy ý ngươi quần áo đơn bạc đem đi táng, ngươi xem bây giờ hắn nghĩ đến chuyện đó, trái tim có phải hay không sẽ bị đau khổ như ai xé thành ngàn mảnh a?
Chậc chậc, hỏi thế gian tình ái là gì, luôn a…”
Lão thái bà đầu tóc bạc, nét mặt già nua, sớm đã không còn nhìn thấy cái gì gọi là tuyệt đại tao nhã lúc trẻ. Nàng mặc dù đang thở dài, nhưng khóe miệng vẫn thủy chung là nụ cười độc ác.
Nàng đang ở chậm rãi lột một quả cam, ở cách nàng không xa, Hoa Kính Hương lẳng lặng ngồi trên một cái ghế, hai dây xích sắt tàn nhẫn xuyên qua xương tỳ bà của hắn, cố định hắn trên tường.
“Thật là kỳ quái, ngươi thế nhưng còn có thể ở nơi này ăn cam.” Hoa Kính Hương bỗng nhiên cười rộ lên, trên mặt của hắn không hề có vẻ thống khổ, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Lâm chúa, giống như một hài đồng khờ dại đang nhìn bà ngoại của mình.
“Sư phụ, Đoạt Hồng là ma cung tổng cung chủ, ngươi nên biết hắn sẽ không vì cái chết của ta mà dễ dàng kết thúc tánh mạng của mình. Nếu hắn không chịu chấm dứt tánh mạng của mình, hắn dù sao cũng phải tìm một ít chuyện làm, tấn công Bách Hoa lâm không phải là việc làm dễ dàng nhất để giết thời gian sao, ngươi cho rằng nơi này của ngươi thực sự bí ẩn sao? Ngươi nên biết, kỳ thật Ma cung chưa từng đem chúng ta để trong lòng, nếu không, dù mười cái tổng đàn cũng bị hủy, không phải sao?”
Ngữ khí của hắn thành khẩn, thật giống như là nghiêm túc phân tích rõ cho Lâm chúa.
Lâm chúa nhìn hắn, âm tình bất định, thật lâu sau, nàng lại tràn ra một cái tươi cười, gật đầu thở dài: “Hảo hài tử, thật sự là hảo hài tử, ta biết, thế gian không thể tìm được đứa nhỏ tốt như vậy. Ai, chỉ tiếc ngươi không chịu thật tình vì Bách Hoa lâm mà tính toán, nói cách khác, nếu ngươi làm Lâm chúa, mặc dù võ công cùng Ma cung kém khá xa, nhưng không thể lấy ngươi so sánh cùng xú nam nhân khác, đáng tiếc a đáng tiếc, ông trời đem ngươi cho ta, lại không thể cho ta sử dụng ngươi.”
Nàng nói tới đây, lại phát ra tiếng cười quái dị, đối với Hoa Kính Hương nói: “Hương nhi, ngươi nói trên đời này trừ bỏ Tây Môn Đoạt Hồng, thật sự không ai có thể phá vỡ mặt nạ của ngươi sao? Ta thật muốn nhìn thử một chút. Ngô, ta quên nói cho ngươi biết, trên người Phương Quỳnh ta cũng hạ một quỷ cổ, ai, chính là đáng tiếc, đào tạo trong thời gian ngắn, còn phải ở trong cơ thể nàng một thời gian ngắn mới có thể có tác dụng, bất quá cũng rất tốt, ta đời này dưỡng ra được hai con quỷ cổ, ta thoả mãn.”
Ý cười trong suốt trong mắt Hoa Kính Hương bỗng nhiên có thêm một tia lãnh liệt, nhưng nét tươi cười trên mặt cũng không thay đổi chút nào. Nhưng mà Lâm chúa luôn luôn nhìn hắn, như thế nào có thể không phát hiện biến hóa của hắn.
Lập tức không tránh khỏi lớn tiếng cười, lớn tiếng nói: “Ngươi thua Hương nhi. Ta thật sự là ngu xuẩn, ta sớm biết rằng ngươi là đứa nhỏ ngay cả máu đều lạnh, nhưng ta như thế nào thì đã quên, người có thể tồn tại trong lòng ngươi, ngươi ngay cả mạng mình cũng buông tha, ha ha ha… Hảo, ta giữ lại Yến Phương quỳnh, quả nhiên là đúng rồi, ha ha ha… nàng như vậy, lại có thể làm cho ta thấy được biểu tình khác của ngươi, ha ha ha, Hương nhi, ngươi thua, kỳ thật ta là lừa gạt ngươi, trên đời này chỉ có một con quỷ cổ, ha ha ha…”
“Sư phó, ngươi nhất định là mệt mỏi, hảo hảo ngủ một giấc, ngủ đến sáng mai thì tốt rồi. Ngươi đã sống lâu rồi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, bằng không sợ ngươi sẽ không ứng phó được công kích của Đoạt Hồng. Bởi vì, sư phó ngươi đừng quên, ngươi lợi dụng Phương Quỳnh, tình báo vị trí các tổng đàn cùng phân đàn, cũng sẽ do nàng nói cho Đoạt Hồng biết a.”
“Nàng chỉ là một đàn chủ nho nhỏ, mặc dù có thể biết tổng đàn, nhưng làm sao có thể biết toàn bộ phân đàn trên cả nước, huống chi ta sớm nhìn ra nàng có dị tâm, cơ mật của tổng đàn ta làm sao có thể nói cho nàng biết? Không có cách phá giải cơ quan trong này, nàng muốn vào tổng đàn sẽ khó như lên trời, càng không cần kể đến Tây Môn Đoạt Hồng.” Lão phụ nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không đem lời nói của Hoa Kính Hương để trong lòng.
Hoa Kính Hương cười càng thêm sáng lạn, nhẹ giọng nói: “Sư phụ sao lại quên, Yến tỷ tỷ tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng nàng có ta là bạn tốt a. Sư phụ ngươi cũng nên biết, ta cùng Yến tỷ tỷ là không có gì dấu nhau a, lấy năng lực của ta, làm cho người theo dõi ta ngủ một giấc không phải là rất dễ dàng sao? Rất nhiều việc mà Yến tỷ tỷ không biết, tất nhiên ta sẽ nói cho nàng biết. Sư phụ tuy rằng không tin ta, cho ta ăn vào quỷ cổ để khống chế ta, nhưng trước kia, thế nhưng cũng không hề đề phòng ta, còn yên tâm để cho ta xử lý tất cả sự vụ trong Bách Hoa lâm…”
Lâm chúa sớm hay muộn cũng có thể nghĩ đến chuyện đó, chi bằng dùng chuyện đó để đả kích nàng. Hơn nữa Hoa Kính Hương biết, chỉ cần Tây Môn Đoạt Hồng hảo hảo chuẩn bị, với uy phong của Ma cung, cơ quan của Bách Hoa lâm sẽ không ngăn cản được bọn họ.
Quả nhiên, không đợi hắn nói xong, Lâm chúa đã thay đổi sắc mặt, nàng hổn hển đứng lên, tiến lên vài bước, tát Hoa Kính Hương một bạt tay, oán hận mắng: “Ngươi… Ngươi… Hảo, ngươi chờ xem, trừ khi Tây Môn Đoạt Hồng không đến, nếu hắn đến, ta sẽ để cho ngươi biết cảm giác người yêu chết trước mắt là như thế nào.” Nói xong, mang theo oán hận ly khai khỏi thạch thất.
Hoa Kính Hương cuối cùng cũng thu lại tia mị thái của nữ nhân, trong phúc chốc liền khôi phục lại một Hoa công tử tuyệt thế xinh đẹp nhưng lạnh lùng.
Hắn nhìn hướng Lâm chúa ly khai, bỗng nhiên nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Đoạt Hồng, tâm nguyện của ta phải nhờ ngươi hoàn thành, ngươi ngàn vạn lần phải hảo hảo bảo trọng chính mình, chớ để… phụ lòng ta, bằng không, cho dù là thành quỷ, ta cũng sẽ không bỏ qua choo ngươi, ta sẽ quấn lấy bên cạnh ngươi, cho đến khi ngươi chết, ta sẽ làm cho không người nào dám chiếm lấy lồng ngực ấm áp của ngươi, ngươi…”
Nói tới đây, cuối cùng cũng không nói được, cúi đầu, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rớt lên y phục của hắn, chậm rãi lan ra, làm y phục bị ướt một mảnh nhỏ.
Giữ ngày hè nóng bức, khó có được một ngày gió lạnh phất phơ.
Trong mai viên của Ma cung, lại có một phần mộ. Xây dựng dưới gốc thụ vài chục tuổi.
Tây Môn Đoạt Hồng một mình ngồi ở trước mộ phần, mộ phần bày biện bánh ngọt cùng hoa quả mà Kính Hương “khi còn sống” thích. Còn có một lư hương, có ba cây hương, nổi lên khói nhẹ lượn lờ.
“Kính Hương, thời gian trôi qua thực mau, bỗng nhiên thoáng qua, đã là nửa năm rồi. Suy nghĩ một chút, một ngày trôi qua dường như rất chậm. Trôi qua rất chậm, Kính Hương ngươi biết không? Ta qua ngày đó, giống như qua một năm, không có ngươi ở bên cạnh, ngày hôm đó… thật có chút không quen”
Tây Môn Đoạt Hồng bên môi nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Lại tiến tới vài bước, chậm rãi vuốt ve mộ bia, lẩm bẩm nói: “Kính Hương ngươi biết không? Ta những ngày gần đây luôn tâm thần hoảng hốt, giống như nghe thấy ngươi gọi tên của ta. Ta có một loại dự cảm, ta và ngươi rất nhanh có thể gặp lại. Chẳng lẽ là ngươi ở âm phủ bị người ta khi dễ, lại cảm thấy lạnh, cho nên trông mong ta xuống cùng ngươi sao?”
Hắn nói tới đây, trên mặt nở một nụ cười bình thường, thở ra một hơi nói: “Ngươi ngoan, chờ một chút a, ta ngày mai sẽ khởi hành đi tổng cung của Bách Hoa lâm, nguyện vọng trong lòng ngươi, vi phu sẽ thay ngươi hoàn thành, ngươi ở âm phủ chờ, chờ Bách Hoa lâm suy sụp, ta lập tức hạ hoàng tuyền cùng ngươi, chúng ta cùng nhau táng dưới tàn mai, cùng ngươi có thể mỗi ngày đều được thưởng mai.”
“Kính Hương, lúc ta không ở đó, ngươi ngàn vạn lần đừng để người ta lừa uống Mạnh Bà thang, uống rồi ngươi sẽ không còn trí nhớ. Bất quá ngươi có uống cũng không sao, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ở trên vai của ta, có lưu lại ấn ký của ngươi, đó là do ngươi lưu lại, ngươi nhất định có thể nhận ra có phải hay không? Đúng vậy, ngươi nhất định sẽ nhận ra.”
Thì ra mỗi lần Tây Môn Đoạt Hồng cùng Hoa Kính Hương hoan ái, ban đầu đối phương cắn đầu vai hắn vì chịu đựng thống khổ rồi ngấm ngầm rên rỉ, lâu ngày, nơi đó liền xuất hiện một dấu răng xanh tím, giống như đã có sẵn trên người hắn, tắm rửa xoa nắn đều không thể xóa.
Cuộc sống của Tây Môn Đoạt Hồng bây giờ là như thế này, trừ bỏ luyện võ công ở ngoài, mỗi ngày đều là đến mộ phần của “Hoa Kính Hương” nói chuyện.
Lúc trước Hoa Kính Hương nói đã hủy viên tinh nguyệt cuối cùng, thì ra là để ở chỗ của Yến Phương Quỳnh, sau khi hắn biết rõ tiền căn hậu quả, đối phương liền đem viên tinh nguyệt trả lại cho hắn. Chỉ tiếc tinh nguyệt tuy rằng trở về, nhưng mà trái tim hắn cũng không thể cứu sống.
Tây Môn Đoạt Hồng hiện tại chính là dựa vào nguyện vọng vẫn chưa làm xong của Hoa Kính Hương mới chống đỡ sống đến bây giờ. Hiện giờ, dựa vào sự cố gắng của sáu vị Ma cung cung chủ, thế lực của Bách Hoa lâm ở cả nước đều sụp đổ, hiện tại chỉ còn lại có tổng đàn của Bách Hoa lâm. Nơi đó tự nhiên là cơ quan vô số, bởi vậy Yến Phương Quỳnh đợi cho bọn họ chuẩn bị hoàn hảo, gần như kỹ lưỡng không có sơ hở, mới quyết định chợn một ngày trong tháng bảy dẫn bọn họ đến tổng đàn của Bách hoa lâm.
Sáng sớm hôm sau, hoàng hôn chưa hoàn toàn thối lui, Tây Môn Đoạt Hồng ra khỏi phòng, hắn đi đến trước mộ phần Hoa Kính Hương, cẩn thận mang vào bao tay mà đối phương tặng, nhẹ giọng nói: “Kính Hương, ta sẽ đi đến tổng đàn địa ngục kia, ta muốn đem cái nhà giam giam ngươi cả đời, đem địa phương mà ngươi hận thấu xương hoàn toàn phá hủy, ngươi ở trên trời nhìn ta, nhìn vi phu như thế nào thay ngươi hoàn thành tâm nguyện, sau đó, chúng ta liền có thể ở cùng một chỗ.”
Hắn nói xong, thật nhẹ nhàng, mang theo vô vạn thâm tình hôn thân mộ bia một chút, sau đó vuốt nhẹ vài cái, liền xoay người, cũng không quay đầu lại sải bước rời đi.
Bách Hoa lâm tổng đàn ——
Mặt trời chiều ngã về tây, một thời điểm chuyển ngày sang đêm vô cùng lãng mạn cùng xinh đẹp, nhưng mà, tại nơi phong cảnh như tranh bách hoa như biển này, đâu đâu cũng là tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, khóc cầu xin tha thứ hỗn độn thành một mảnh, một chỗ àm lúc xưa thần bí nhất xinh đẹp nhất, lúc này giống như là địa ngục Tula.
Trong phòng lớn của cung điện tinh xảo hoa mỹ, bỗng nhiên hai nữ tử tóc mai tán loạn thần sắc kinh hoàng nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, các nàng hoảng sợ đến nỗi cấp bậc lễ nghĩa ngày thường đều quên, chỉ nghe các nàng liên tiếp kêu lên: “Đánh vào được, Lâm chúa, Ma cung đánh vào được, cái kia… nam nhân như Tula đó… Hắn… Hắn đến đây…”
Bách Hoa lâm chúa ngồi một mình trong đó, đầu tóc hoa râm cuối xuống, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu một con tuyết hồ, nhưng chẳng biết tại sao, con tuyết hồ tuyệt không hưởng thụ loại vuốt ve này, thân thể ngẫu nhiên thì run rẩy một chút, thật giống như là vô cùng chán ghét, chẳng lẽ nó cũng biết Bách Hoa lâm hôm nay sẽ bị diệt sao?
“Hàng năm tuổi tuổi hoa tương tự, tuổi tuổi hàng năm nhân bất đồng, ha hả, không biết sang năm có thể ở trong này xem bách hoa không”
Bách Hoa lâm chúa bỗng nhiên phát ra vài tiếng cười khàn khàn, nàng nâng lên mắt, ánh mắt lại lướt qua hai nữ tử vừa vào, miệng lẩm bẩm nói: “Xem ra là ngươi thắng, bất quá, ha hả, ta cũng không có thua.”
Vừa dứt lời, chợt nghe “Đông” một tiếng vang thật lớn, theo âm thanh, hai cánh cửa đại môn hoa mỹ đổ sập trong đại điện, sau đó ánh chiều tà thản nhiên chiếu vào, một nam nhân cao lớn anh tuấn chậm rãi đi đến.
Người nam nhân này rất kỳ quái, máu loãng trên tay hắn tích tắc rơi xuống, nhưng trên người hắn thế nhưng không có một vết máu, sạch sẽ giống như muốn tham gia tiệc tối.
Hắn bước đi rất chậm, giống như mội bước đi, đều là trải qua trịnh trọng lo lắng. Mà hắn càng tới gần, hai nữ tử kia sợ tới nỗi lui đi từng bước, sự hoảng sợ đã hoàn toàn bao phủ các nàng.
“Tây Môn Đoạt Hồng?” Bách Hoa lâm chúa rốt cục cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng thực sự chăm chú, chăm chú nhìn vào mặt của đối phương, bởi vì rất chăm chú, thế cho nên lực đạo trên tay có chút lơi lỏng, con tuyết hồ không ngừng dãy dụa thoát ra.
“Kính Hương nói, hắn không thích Bách Hoa lâm, tên này tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng là nơi xấu nhất dơ bản nhất trong thiên hạ.”
Ngoài ý muốn, Tây Môn Đoạt Hồng tựa hồ căn bản không có nghe câu hỏi của Bách Hoa lâm chúa, vẻ mặt của hắn thực sự bình tĩnh, bình tĩnh gần như khô khan, tựa hồ hắn chính là muốn nói cho Bách Hoa lâm chúa một sự tình, nói cho xong rồi liền muốn ly khai.
Bách Hoa lâm chúa lẳng lặng nghe, Tây Môn Đoạt Hồng lại nói tiếp: “Kính Hương nói, nguyện vọng của hắn là bước lên vị trí Lâm chúa, sau đó giải tán Bách Hoa lâm, hắn nói chấm dứt địa phương dơ bẩn này, là tâm nguyện lớn nhất của hắn.”
“Kính Hương nói, hắn hận ngươi, ngươi đem hắn bắt đến đâu, nhưng không có dạy cho hắn thứ tốt, mị công, tính kế, thủ đoạn, ngoan độc, những điều này là do ngươi dạy cho hắn, hắn trọn đời không quên công ơn nuôi dưỡng của ngươi, hắn cũng muốn báo ân cho ngươi, chính là muốn tự tay giết ngươi quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ.”
Thời điểm Tây Môn Đoạt Hồng nói ra lời này, là thực sự bình tĩnh, nhưng mà nữ tử ở đây tất cả đều kinh hãi, không dám tin nhìn về Lâm chúa người mà trong cảm nhận của các nàng cùng với nữ thần giống nhau.
“Những lời này, là hắn cùng ngươi nói?”
Bách Hoa lâm chúa rốt cục thay đổi sắc mặt, nhưng nàng cũng không có giận tím mặt, mà là chậm rãi đích đứng lên, ôm con tuyết hồ hướng Tây Môn Đoạt Hồng chậm rãi đi đến, vừa đi vừa trào phúng cười nói: “Con tiện nhân kia, hắn có thời gian nói cho ngươi biết điều đó sao? Trước khi hắn chết, ngay cả mặt của ngươi hắn cũng không thấy, hắn có cơ hội này sao? Ha ha ha… Tây Môn Đoạt Hồng, ngươi có phải hay không thực sự thương tâm? Bởi vì những lời này nên do hắn nói ra, nhưng mà những gì ngươi nghe lại là do người khác truyền đạt, ha ha ha…”
“Đúng vậy, ta thực sự thương tâm, thương tâm muốn điên.”
Ngoài ý muốn, Tây Môn Đoạt Hồng vẫn bình tĩnh như cũ, hắn chậm rãi vuốt ve bao tay trên tay, tiếp tục bình tĩnh nói: “Cho nên, ta mang theo hắn cùng đi giết ngươi, tâm nguyện Kính Hương chưa hoàn thành, ta sẽ thay hắn hoàn thành. Sau đó ta sẽ đi tìm hắn, nói lầm bầm, quái vật, ngươi đừng nghĩ tiếp tục đến âm phủ hại hắn, bởi vì đến lúc đó, ta cũng sẽ ở bên cạnh hắn, ta sẽ hảo hảo bảo hộ hắn.”
Bách Hoa lâm chúa giống như nghe thấy trò cười hay nhất trong thiên hạ liền không dừng được mà cười như điên, Tây Môn Đoạt Hồng lại không thèm nhìn nàng, vẫn đang lẳng lặng nói: “Ngươi có biết ngươi vì cái gì vẫn không tín nhiệm Kính Hương không? Là vì hắn so với ngươi tốt hơn nhiều lắm, ngươi là quái vật, nhìn thấy hắn ngày càng giỏi hơn ngươi, ngươi đã đắc ý lại ghen tị, ngươi cho rằng hắn là kiệt tác ngươi tạo ra, rồi lại ghen tị hắn trời sinh đã là tuyệt đại tao nhã.”
“Ngươi cả đời đều ở nghiên cứu mị công luyện tập mị công, ngươi đã luyện vài thập niên, lại không bằng một nam hài tử không có chút ẻo lả mị công, điều này sao lại không làm cho ngươi ghen tị muốn điên. Thủ hạ của ngươi mỗi người tướng mạo đều bình thường, bởi vì ngươi nói cho các nàng, chỉ cần luyện thành mị công, dung mạo sẽ không cần dùng tới. Nhưng trong lòng ngươi lại không nghĩ như vậy, ngươi nhìn thấy khuôn mặt Kính Hương, sẽ hận, bởi vì kia khuôn mặt không cần dùng mị công, đều có thể làm cho người ta không dời được tầm mắt.”
“Ngươi là cái người lưỡng tính, ngươi dựa vào cố gắng của mình luyện mị công, làm Lâm chúa. Nhưng Kính Hương lại là một nam nhân chân chính, một người nam nhân, mị công so với một bán nam bán nữ còn lợi hại hơn, ngươi làm sao có thể cam tâm…”
“Tây Môn Đoạt Hồng…” Bách Hoa lâm chúa chợt quát to một tiếng, nàng ném tuyết hồ trên tay xuống, thét chói tai đánh về phía Tây Môn Đoạt Hồng, khuôn mặt của nàng đã bị hận ý ăn mòn vặn vẹo xấu xí vô cùng, tóc hoa râm rối tung, nhìn qua không giống người, như là từ địa ngục thoát ra một con ác quỷ khô gầy.
Động tác của Bách Hoa lâm chúa không thể nói là không nhanh, nếu là sáu vị cung chủ ở trong này, nhất định sẽ kinh ngạc vì một nữ nhân sao lại có thể phát ra thực lực đáng sợ như vậy.
Nhưng mà trên mặt Tây Môn Đoạt Hồng cũng không lộ vẻ gì, lúc Lâm chúa tiến lại gần hắn, một thanh kiếm không chút lưu tình đâm vào ngực nàng, xuyên thủng ra phía sau.
“Ngươi rất bi ai, bởi vì ngươi… vĩnh viễn cũng kém Kính Hương, mà tối bi ai chính là, ngươi muốn đem Kính Hương xuống vũng bùn dơ bẩn, nhưng hắn lại không bao giờ nhiễm bùn, ngạo nghễ đứng thẳng trước mặt các ngươi. Ngươi hãy mang theo tiếc nuối cùng không cam lòng, xuống địa ngục đi thôi.”
Đến câu nói sau cùng, Tây Môn Đoạt Hồng cả người đều thay đổi, âm thanh bình tĩnh bỗng biến thành rống to, sau đó hắn không chút lưu tình đá vào thân thể khô gầy của Lâm chúa, vì thế lão phụ kia bay ra khỏi thân kiếm, lại bay ra thật xa, mới tế mạnh lăn trên mặt đất.
“Ha ha ha… Tây Môn Đoạt Hồng, ngươi đi chết đi, nếu không muốn người kia… ở dưới bị ta khi dễ, ngươi ngàn vạn lần cần phải chết a… Khụ khụ khụ… Ta… ta ở dưới, nhìn các ngươi thiên địa vĩnh viễn xa cách, thống khổ cả đời, ha ha ha ha…”
Âm thanh cuồng tiếu đột nhiên ngừng lại, nhìn kỹ, đã thấy lão quái vật bán nam bán nữ không còn hơi thở. Bách Hoa lâm chúa thần bí nhất trong gian hồ, ngay tại địa phương của mình không chịu được một kích của Ma cung cung chủ dẫn đến mất mạng.
“Kính Hương, lão quái vật đã chết, ngươi… có sợ không? Không có việc gì mà, vi phu vì ngươi mà đến, ngươi xem, nàng ngay cả một chiêu của ta cũng không tránh khỏi, có phải hay không thực sự vô dụng? Ngươi không cần phải gấp a, ta đây đã tới rồi.”
Tây Môn Đoạt Hồng nhẹ nhàng vuốt ve cái bao tay, trên mặt đích biểu tình say mê mà hân hoan, biểu tình quái dị nhìn nữ nhân đã chết trên mặt đất.
Mũi kiếm chuyển hướng đến trái tim mình, Tây Môn Đoạt Hồng đột nhiên cũng có chút khẩn trương, hắn nghĩ đến chỉ cần đem chuôi kiếm nầy đâm vào thân thể, như vậy có thể đi âm phủ tìm người hắn ngày nhớ đêm mong, trong lòng của hắn tràn đầy hưng phấn, hưng phấn đến nỗi xuống tay có chút run rẩy.
“Xèo xèo chi…” Dưới chân bỗng nhiên vang lên một trận tiếng kêu, có cái gì đó mạnh mẽ túm ống quần của hắn. Tây Môn Đoạt Hồng không thèm để ý, đang muốn dùng kiếm đâm vào trái tim, nhưng mà chợt nghe “Giễu cợt lạp” một tiếng, quần thế nhưng lại bị vật kia làm rách một mảnh.
Tây Môn Đoạt Hồng giận dữ, hôm nay hắn mặc chính là bộ quần áo Hoa Kính Hương thích nhất, cẩn thận đến ngay cả một tia huyết cũng không dính phải, chỉ vì để đi cửu tuyền gặp ái nhân, ai ngờ lúc này lại bị con cáo xé rách.
“Súc sinh…” Tây Môn Đoạt Hồng oán hận mắng một câu, phẫn nộ nhìn con tuyết hồ dưới chân mình, ngay sau đó, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Con tuyết hồ này thời điểm Tây Môn Đoạt Hồng nhìn nó nó cũng ngửa đầu nhìn lại Tây Môn Đoạt Hổng, đôi mắt dịu dàng giống như biết nói tràn ngập biểu tình lo lắng, nó cắn cắn ống quần Tây Môn Đoạt Hồng đích ống quần, liều mạng kéo, tựa hồ muốn kéo hắn đi theo nó.
Tây Môn Đoạt Hồng không tự chủ được buông kiếm trong tay xuống, cất bước đi theo con tuyết hồ. bởi vì ánh mắt con tuyết hồ này rất giống một người, một người sớm đã không còn ở thế gian, chính là người yêu của hắn —— Hoa Kính Hương.
Có lẽ, nó muốn mang ta đi tìm di vật của Kính Hương đi? Cũng có thể nó muốn nói cho ta biết trước kia Kính Hương sống ở nơi nào. Tây Môn Đoạt Hồng nghĩ như vậy, chỉ trong nháy mắt, hắn liền nhận định con tuyết hồ này chính là sủng vật mà Hoa Kính Hương dưỡng đi, trừ bỏ người yêu, người khác cũng sẽ không thể dưỡng ra sủng vật có ánh mắt như vậy.
Tuyết hồ ly túm Tây Môn Đoạt Hồng, đi vào một thạch thất.
Làm cho hắn có chút nghi hoặc. Tuy rằng biết Bách Hoa lâm chúa không tín nhiệm Hoa Kính Hương, thậm chí đối với hắn vô cùng ghen ghét, nhưng mặc kệ thế nào, Kính Hương cũng là đồ đệ đắc ý nhất của nàng, lại có thể là Lâm chúa tiếp theo, như thế nào cũng không có khả năng ở gian thạch thất đơn sơ âm trầm này a.
Còn đang nghi hoặc, dưới thạch thất bỗng truyền đến vài tiếng ho khan.
Tây Môn Đoạt Hồng lập tức như bị sét đánh. Thanh âm này hắn thật sự quen thuộc, là tiếng ho khan của người yêu hắn.
Không sai, sẽ không sai. Thân thể Hoa Kính Hương không tốt, tuy rằng bệnh không nặng, nhưng cũng có một chút suy nhược, ngày thường thường nghe hắn ho khan vài tiếng, mặc kệ Tây Môn Đoạt Hồng dùng mọi cách thay hắn điều trị cũng không có tác dụng. Mà sau khi hắn mất, âm thanh của hắn không lúc nào là không vang vọng bên tai mình, mỗi khi nhớ tới, nội tâm đau đớn đến không thể ngủ được.
“Kính… Kính Hương…”
Thân thể Tây Môn Đoạt Hồng run rẩy lợi hại, hắn không còn có thể suy xét người yêu như thế nào mà chết đi sống lại. suy nghĩ bị đình chỉ, chỉ có một ý niệm trong đầu: đúng là Kính Hương, dưới thạch thất chính là Kính Hương, chính là Kính Hương mà mình yêu nhất.