“A…” Tây Môn Đoạt Hồng bỗng nhiên ôm ngực, ngã vào một gốc mai, si ngốc nhìn lên cao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thân ảnh thon gầy nhẹ nhàng thu thập tuyết thủy trên mai, đến lúc hắn nhìn rõ lại, thân ảnh người nọ đột nhiên không còn nhìn thấy.
“Kính Hương… Kính Hương…”
Nội tâm đau đớn, Tây Môn Đoạt Hồng hai hàng lệ ròng ròng: “Ngươi đối với ta… rốt cuộc… rốt cuộc có hay không có một tia tình ý? Lúc ngươi thu thập tuyết thủy cho ta… lúc đó, sự hạnh phúc cùng thâm tình của ngươi… chẳng lẽ… tất cả đều là giả sao? Vì cái gì thời điểm ngươi xuống tay, đều… đều không có một tia do dự? Vì cái gì, ngươi đối với ta…”
Tây Môn Đoạt Hồng nghẹn ngào lầm bầm lầu bầu, hắn biết sẽ không ai nghe thấy nội tâm mình thống khổ, cũng bởi vì thế, hắn mới dám ở chỗ này thống khoái khóc một hồi, thân là Ma cung cung chủ, nước mắt cùng thương tâm, đúng là không thể để cho người khác thấy.
Lại qua hai ngày, Ma cung ngoài ý muốn tiếp hai vị khách nhân, chính là hai người lần trước trì hoãn không tới Tư Không Lãm Nguyệt cùng Tô Đông Ly. Trên đường đi hai người nghe được một ít đồn đãi, cho nên vội vàng tới, vừa mới vào trong cung, liền được bọn hạ nhân cho biết chuyện đã xảy ra.
Nhìn thấy Tây Môn Đoạt Hồng, nói nói mấy câu, Tây Môn Đoạt Hồng vốn muốn đuổi bọn hắn đi, nhưng mà gặp hai người phong trần mệt mỏi, liền không thể mở miệng nói ra, liền cho người an bài họ ở một tĩnh viện.
Vừa vào phòng, Tô Đông Ly trái nhìn phải nhìn thấy không người, liền đóng cửa lại, trịnh trọng nhìn Tư Không Lãm Nguyệt nói: “Tư Không, chuyện này không đúng.”
Tư Không Lãm Nguyệt kinh hách, vội vàng khẩn trương nói: “Như thế nào không đúng?”
Tô Đông Ly đi đến bên cạnh Tư Không Lãm Nguyệt ngồi xuống, cau mày nói: “Cái gì cũng không đúng. Vì chúng ta tới trễ, bố cục mọi chuyện, những việc Hoa Kính Hương làm, tất cả đều cực kỳ không đúng.”
Tư Không Lãm Nguyệt ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người yêu lại đem tất cả mọi việc nói không đúng, lập tức vội vàng nịnh nọt mà rót một ly trà, sắc mặt ngưng trọng nói: “Nói rõ ra xem.”
“Người ngăn cản chúng ta, chính là người của Bách Hoa lâm. Vì sao bảy vị cung chủ, chỉ cản trở hai người chúng ta? Hơn nữa chỉ là lừa chúng ta đến một mê cung để kéo dài thời gian, không dùng độc cũng không dùng quỷ kế, ngươi cũng từng nói, việc này không phải là tác phong của các nàng sao? Sau đó, lúc chúng ta không tới Ma cung kịp, chuyện đó lại xảy ra.”
“Việc đó cùng Hoa Kính Hương có quan hệ gì đâu?” Tư Không Lãm Nguyệt khó hiểu: “Vì cái gì lại ngăn cản chúng ta? Chúng ta không hề biết âm mưu kế hoạch của Hoa Kính Hương.”
Tô Đông Ly giận dữ nói: “Ngươi nghe ta chậm rãi nói. Theo như bọn hạ nhân nói, tâm tư của Hoa Kính Hương cũng không phải bình thường, hắn là người vô cùng kín đáo, hắn có tài đến nổi ở trong Ma cung năm năm mà không cò người nào phát hiện, còn được mọi người nhất mực yêu thích, Tư Không, nếu là ngươi, ngươi có thể làm được điều này sao?”
Tư Không Lãm Nguyệt nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Ta không thể. Nhưng Hoa Kính Hương tính tình dịu dàng, hắn được mọi người yêu thích cũng không có gì kì quái a.”
Tô Đông Ly nói: “Dù vậy, nhưng hắn làm nội gián ở Ma cung, mỗi ngày đều nên phải cẩn thận làm việc nghĩ cách sớm rời khỏi. Nếu ở càng lâu, áp lực càng tăng, phàm là nếu có cơ hội chấm dứt, tuyệt đối sẽ không kéo dài, nhưng mà nghe nói Hoa Kính Hương cùng cung chủ đã có tình ái chi hoan, theo lý mà nói, hắn hoàn toàn có thể ở trên giường mà hấp thụ công lực của cung chủ, sau đó thong dong rời đi, vì sau phải chờ lâu như vậy làm ra nước cờ hiểm này, lại để thất bại trong gang tấc a?”
“Nga, có lẽ… mục đích của hắn là vì tập hợp tất cả chúng ta rồi giết chết, mà không phải là hấp thụ công lực a?” Tô Đông Ly phân tích như vậy, Tư Không Lãm Nguyệt cũng hiểu được đây là điểm đáng ngờ rất lớn.
“Hắn không phải là người Bách Hoa lâm sao? Người của Bách Hoa lâm làm việc, cũng không phải muốn mạng người, mà chỉ cần các ngươi thống khổ. Hấp thụ công lực của các ngươi, khiến cho các ngươi trở thành phế nhân, còn có sự tình nào thống khổ hơn thế sao? Cũng bởi vậy, Cung chủ Bách Hoa lâm trăm phương ngàn kế, đểu là vì muốn công lực của các ngươi, chỉ là không có cơ hội thôi, vì cái gì Hoa Kính Hương lại không làm như vậy?”
“Ách, này…”
Tư Không Lãm Nguyệt cũng không nói được. Lại nghe Tô Đông Ly nói: “Hơn nữa, còn có điểm đáng ngờ khác. Ta cũng tinh thông y thuật, ta thực sự hiểu được, người thông hiểu y thuật đối với các loại dược cùng chứng bệnh, đều là phi thường mẫn cảm. Hoa Kính Hương nếu tinh tường dụng độc, như vậy hắn ở Ma cung nếu muốn bảo vệ mình cùng giết người,không thể nghi ngờ sử dụng độc là phương pháp tối hiệu quả nhất, trong tình huống này, hắn làm sao có thể thành khẩn cùng lão đại phu trao đổi y thuật. Nhất là vô ý lại để lộ ra nhiều vị thuốc giải trừ mê dược, những thứ đó, nếu hắn không nói, cũng không ai biết hắn có, việc làm đó không phải là tự gây nguy hiểm cho tương lai của mình sao?”
Tư Không Lãm Nguyệt chỉ có thể gật đầu, đối với Tô Đông Ly nói: “Đúng vậy, này thật sự là làm người ta khó hiểu, Đông Ly, còn có điểm gì đáng ngờ, ngươi hãy nói ra, ta muốn nghe.”
“Lại còn việc hắn làm bị thương Tây Môn cung chủ.” Tô Đông Ly nhíu mày: “Không cần nói đến một người tinh thông y thuật, nếu chỉ là một người luyện võ bình thường, cũng tuyệt đối sẽ không đem vị trí của trái tim mà lầm lẫn đi? Mà một đao hắn đâm vào ngực Tây Môn Đoạt Hồng, lại không đâm trúng tim, ngược lại đem độc huyết thanh trừ hơn phân nửa, Tư Không, không phải đây là việc làm ngu ngốc nhất trong thiên hạ sao? Nói đến quan hệ của Tây Môn cung chủ cùng Hoa Kính Hương, bọn họ thân cận ba năm, đừng nói trái tim, ngay cả trên người đối phương có mấy nốt ruồi, cũng có thể rành mạch a?.”
Tư Không Lãm Nguyệt hít một hơi lãnh khí, lẩm bẩm nói: “Ý của ngươi là nói… ý của ngươi là nói…” Hắn ngập ngừng sau một lúc lâu, nhưng vẫn là không đem lời nói nói ra, bởi vì thật quá tàn nhẫn cùng khó tin.
Tô Đông Ly gật gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, ý của ta là, âm mưu này thoạt nhìn tàn nhẫn đến cực điểm, hắn không phải thiết kế cục diện dành cho cung chủ, thật giống như là vì hắn mà thiết hạ, trên đời này lại có người kiên quyết xuống tay với chính mình sao? Hắn rõ ràng biết hậu quả là cái gì, Tây Môn cung chủ sẽ hận hắn cả đời, hắn… hắn như thế nào lại cam tâm mang theo loại cảm giác bị người yêu oán hận khắc cốt ghi tâm chết đi, như vậy chết thật là thê thảm?”
Tô Đông Ly vừa dứt lời, chợt nghe Tư Không Lãm Nguyệt hét lớn: “Ai?”
Tiếp theo hắn phi thân lên, một cước đá văng cửa phòng, ngay sau đó hắn lại ngây ngẩn cả người, chỉ thấy người đứng ngoài cửa, rõ ràng là Tây Môn Đoạt Hồng sắc mặt hắc ảm như quỷ sai.
“Đoạt… Đoạt Hồng, ngươi… sao ngươi lại tới đây?” Tư Không Lãm Nguyệt có chút nói lắp, không biết Tây Môn Đoạt Hồng nghe thấy được nhiều ít, loại đã kích này hắn không thể chịu đựng được, chỉ cần ngẫm lại chính mình lúc trước trong tình huống Tô Đông Ly sinh tử chưa biết có bao nhiêu thống khổ, huống chi, Hoa Kính Hương đã chết, hắn thật sự đã chết.
“Đều nghe được, nên nghe… đều nghe được …”
Tây Môn Đoạt Hồng giống như biết được ý nghĩ của Tư Không Lãm Nguyệt, hắn lộ vẻ sầu thảm cười, sau đó bước vào phòng, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Đông Ly, chậm rãi nói: “Quả nhiên không hổ là tài tử đệ nhất thiên hạ, ngươi đem mọi chuyện phân tích, rốt cuộc đem những nghi hoặc mà ngày thường ta nghĩ cũng không dám nghĩ mở ra, ta chỉ hận, vì sao ngày đó các ngươi chưa có tới? Nếu không có lẽ… có lẽ…”
Tô Đông Ly thở dài, lắc đầu nói: “Tây Môn cung chủ, hiện giờ xem ra, ngày đó chúng ta không tới được, cũng là một trong những tính toán của Hoa công tử, lão đại phu tuy là thầy thuốc, nhưng mà dù sao tuổi già, lại chịu ân của lão cung chủ, cừu hận như vậy, như thế nào lại chịu thay Hoa công tử suy nghĩ? Các vị cung chủ cũng bị cừu hận làm mờ mắt, cũng khó có thể tìm ra điểm đáng ngờ. Nhưng nếu là ta ở đó, ta và các ngươi tình cảm cũng không sâu đậm, lại biết tâm tính của thầy thuốc, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nếu không nghĩ kỹ, cũng không thể tìm ra điểm đáng ngờ trong đó. Cho nên hắn cho người cản đường ta và Tư Không, để làm cho kế hoạch thuận lợi tiến hành.”
Hắn nói tới đây, lại sâu kín thở dài, lắc đầu nói: “Tuy rằng ta hiện tại đều phân tích như vậy, nhưng mà dưới tình huống đó, ta cũng không thể cam đoan có phải như vậy hay không, nhưng Hoa công tử quá mức cẩn thận, rốt cục đem ta nhốt tại bên ngoài, từ đó có thể biết, hắn vì âm mưu này suy nghĩ vô cùng chu đáo. Ta nghĩ, hắn nhất định là có dụng ý, nhưng đến tột cùng vì sao, chúng ta không có khả năng biết được.”
“Tốt lắm Đông Ly, sự tình như vậy còn chưa rõ, chúng ta đừng vội nói lung tung, huống chi những gì ngươi nói, cũng chưa chắc điều đúng.”
Tư Không Lãm Nguyệt liếc mắt nhìn Tô Đông Ly một cái, Tô Đông Ly hiểu được dụng ý của hắn, gục đầu xuống im lặng không nói, nhớ tới việc Hoa Kính Hương tuyệt thế xinh đẹp đã về bụi đất, trong lòng bất giác ảm đạm cùng tổn thương.
Tây Môn Đoạt Hồng thân thể hoảng sợ đến lợi hại, lại cái gì cũng không nói, xoay người trở về, Tư Không Lãm Nguyệt sợ hắn có việc gì, vội vàng đỡ lấy hắn, lại nghe hắn cười thảm nói: “Ngươi sợ ta đi tìm chết sao? Sẽ không a. Ta là Ma cung cung chủ, ta còn có Bách Hoa lâm chưa diệt, ta còn nhiều việc chưa làm, ta muốn đi bồi hắn, dù sao cũng phải chờ mọi việc đều hoàn thành, mới có thể đi…”
Vừa nói, vừa đầy cửa ra, thất tha thất thểu một đường mà đi, trên mặt tuyết lưu lại dấu chân sâu cạn không đồng nhất, gió bắc thê lương thổi qua, càng khiến cho thân ảnh đó đặc biệt thống khổ.
“Tây Môn cung chủ hắn… không có việc gì đi?”
Tô Đông Ly lo lắng đứng lên, đã thấy Tư Không Lãm Nguyệt mắt ứa lệ, lắc đầu nói: “Bộ dáng này của hắn, so với ta ngày đó còn muốn đáng sợ. Tối thiểu khi đó, ta còn có thể khóc, nhưng hắn hiện tại… ta… ta thật sự là cảm thấy sợ nổi da gà, không được, ta phải thông báo cho bọn Kinh Đào, Thiên Trảm …” Vừa nói vừa ra cửa vội vàng mà đi.
Tây Môn Đoạt Hồng nhẹ nhàng phiêu đãng, cũng không biết như thế nào có thể trở về phòng, cảm thấy hồn phách tuy là ở trong cơ thể, nhưng cơ thể như không hồn.
Trở về phòng, đóng cửa lại, không còn khí lực chống đỡ thân thể, suy sụp ngã xuống mặt đất.
“Kính Hương…” Chỉ nói ra hai chữ, thì cảm thấy cổ họng một mảnh ngọt, “Oa” một tiếng, phun ra một búng máu to, thì ra đau lòng như vậy, không ngờ đúng là khí huyết công tâm.
Giương mắt mờ mịt nhìn chung quanh, không chỗ nào không có thân ảnh của Hoa Kính Hương, hoặc dịu dàng cười yếu ớt, hoặc trầm tĩnh đọc sách, hoặc bận rộn ra vào, hoặc trêu chọc mình sau đó bỡn cợt cười.
Tây Môn Đoạt Hồng trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng, cố sức đứng lên, hướng ảo ảnh trước mắt đi tới, bổ nhào vào khoảng không, thân thể té ngã trên đất. thân ảnh đầy phòng đều biến mất.
Hắn ngơ ngác nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên nước mắt chảy xuống, nức nở nói: “Kính Hương, ngươi… ngươi ở đây, có phải hay không? Ta biết, ngươi ở đây… đây là nơi ngươi ở, là nơi ngươi cùng ta chung sống. Ngươi… ngươi mặc dù là đã chết, cũng không thể rời đi. Kính Hương, ngươi… ngươi đi ra, ta không sợ quỷ, lúc ngươi chết thật thê thảm, ngươi đi ra đi… hảo hảo giúp ta rửa mặt chảy đầu, cho tới bây giờ ngươi đều tựa như thần tiên xinh đẹp, ngươi yêu nhất là sạch sẽ a…”
Hắn đột nhiên làm rối tóc của mình, đánh mạnh lên mặt hai cái, lớn tiếng mắng: “Ta hỗn đản, ta không phải người, ta… ta ngay cả lần cuối gặp mặt ngươi cũng không, ta… ta thậm chí không biết lúc ngươi chết là bộ dáng gì, Kính Hương, ngươi oán hận ta, mới không chịu đi ra có phải hay không? Kính Hương, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi…”
“Kỳ thật ngày đó, ta ngày đó thật sự muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đối với ta có hay không từng có một tia chân tình? Ta thực dốt nát, nếu ta hỏi, ngươi nhất định sẽ thương tâm muốn chết, ánh mắt của ngươi nhất định sẽ có sơ hở lộ ra, ta vì cái gì không có hỏi, vì cái gì ta không có hỏi? Kính Hương, ngươi có phải hay không cũng luôn luôn chờ ta hỏi ngươi, ngươi luôn luôn chờ, luôn luôn chờ, thẳng đến ngươi nhắm mắt lại, ngươi vẫn muốn biết ta vì sao không hỏi ngươi có phải hay không? Nếu ta hỏi, có lẽ chúng ta hôm nay cũng có thể giống bọn Tư Không Lãm Nguyệt hạnh phúc có phải hay không?”
Tô Đông Ly đứng ngoài cửa suy sụp thở dài, hắn thật sự là nghe không vô nữa. Nhìn thấy bọn thị vệ vì âm thanh kinh hãi của cung chủ mà đi đến, hắn vô lực lắc lắc tay, nhẹ giọng nói: “Để cho cung chủ yên tĩnh chốc lát, nhìn hắn, đừng để cho hắn gặp chuyện không may.” Nói xong từng bước nhẹ nhàng rời đi.
Trong phòng lúc thì khóc lúc thì cười, âm thanh điên cuồng truyền ra khỏi phòng, cuối cùng biến mất trong gió.
Đám người Bách Lý Kinh Đào rất nhanh đã trở lại, khoảng mười ngày sau, mà lúc này đây, Nam Cung Giang Độ còn mang theo một người khác đến, là một trong những đàn chủ của Bách Hoa lâm Yến Phương Quỳnh.
Thật ra, nàng cũng là một phân đàn chủ của Bách Hoa lâm, không tính đến Hoa Kính Hương làm nội gián bên ngoài Yến Phương Quỳnh này là đàn chủ duy nhất của Bách Hoa Lâm không làm cho người ta ghét, nàng không cùng Ma cung đối ngịch, cùng với Nam Cung Giang Độ nước giếng không phạm nước sông, thậm chí có khi còn lui tới, mà ngày đó giữ chân Tư Không Lãm Nguyệt, chính là Yến Phương Quỳnh.
Lúc ban đầu tất cả mọi người đều không rõ Nam Cung Giang Độ mang Yến Phương Quỳnh tới làm gì, bất quá bọn họ rất nhanh liền hiểu được. Bởi vì Yến Phương Quỳnh vừa nhìn thấy ánh mắt trống rỗng cùng biểu tình hờ hững của Tây Môn Đoạt Hồng, câu đầu tiên nói chính là: “Chính là Hoa Kính Hương kêu ta giữ chân Tô Đông Ly cùng Tư Không Lãm Nguyệt.”
Những lời này so với linh đan diệu dược còn muốn tốt hơn, chỉ thấy Tây Môn Đoạt Hồng đầu tiên là sửng sờ, tiếp theo liền đứng lên, chống tay lên bàn run giọng hỏi: “Ngươi…ngươi tại sao phải làm như vậy? Vì cái gì muốn hại chết Kính Hương? Ngươi không có lương tâm sao?”
Yến Phương Quỳnh biểu tình không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ta không phải muốn hại chết Kính Hương, trong Bách Hoa lâm, chỉ có hắn là bằng hữu tốt nhất của ta. Cho nên ta mới giúp hắn. Về phần Kính Hương trăm phương ngàn kế thiết hạ tử cục này, bất quá đó cũng là do hắn muốn mà thôi, Tây Môn cung chủ cũng không cần thương tâm.”
“Được rồi Yến Phương Quỳnh, ngươi đừng nói những điều đó, ngươi xem Đoạt Hồng bây giờ còn có thể nghe được những lời nói đó sao? Ngươi liền đem tiền căn cùng hậu quả nói rõ ra, bằng không ta mang ngươi tới làm gì? Mời ăn mời uống a?” Nam Cung Giang Độ phất phất tay, ý bảo Yến Phương Quỳnh nhanh vào chủ đề chính.
“Kính Hương trước khi đến đây, hắn đã trúng độc, không có thuốc giải của Lâm chúa, hắn sớm hay muộn cũng phải chết, hắn khổ tâm bày ra cục diện này, chỉ vì muốn sau này Tây Môn cung chủ sống hạnh phúc hơn, ngươi ngàn lần vạn lần không cần phụ lòng hắn.” Yến Phương Quỳnh thở dài, tựa hồ không biết nên nói từ đâu, đành phải đơn giản đem mục đích của Hoa Kính Hương nói ra.
“Ta có tinh nguyệt a, Kính Hương hắn biết rất rõ rằng ta có tinh nguyệt.” Tây Môn Đoạt Hồng căn bản không tin lý do của Yến Phương Quỳnh, cho rằng đối phương chỉ là đang an ủi hắn mà thôi.
Yến Phương Quỳnh cười lạnh một tiếng nói: “Tây Môn cung chủ, tinh nguyệt đúng thật là linh đơn diệu dược, có thể giải vạn độc, khởi tử hoàn sinh, nhưng là, thế gian này có quy luật, nếu có công dụng, cũng sẽ có loại độc không thể giải a. Nếu không phải như vậy, cung chủ của chúng ta như thế nào có thể đưa đệ tử nàng đắc ý nhất nhưng cũng là người mà nàng tối không có biện pháp để khống chế đến Ma cung chứ?”
“Là loại độc gì? Mà tinh nguyệt không thể giải được? Cũng chưa từng thấy Bách Hoa lâm của các ngươi sử dụng a?” Người hỏi chính là Tô Đông Ly, Hạnh Lâm quốc thủ mở to đôi mắt, quả thực không thể tin đây là sự thật.
“Chúng ta gọi nó quỷ cổ, nếu bị vật đó xâm nhập vào cơ thể, sớm hay muộn cũng phải đi làm cô hồn dã quỷ, đây là do cung chủ dùng công lực cả một đời mới luyện thành một con, thế gian cũng chỉ có một con, vì vậy nàng mới dùng nó trên người Kính Hương, trừ bỏ Bách Hoa cung chủ, không ai có thể giải được quỷ cổ trên người Kính Hương, không ai có thể lấy nó ra.” Yến Phương Quỳnh lúc nói đến quỷ cổ, nhịn không được rùng mình một cái, cho thấy có sự sợ hãi sâu sắc với nó.
Tất cả mọi người chưa từng nghe qua loại độc dược này, nhưng Yến Phương Quỳnh một khi đã nói như vậy, tất nhiên nó sẽ tồn tại. Lại nghĩ, chính là, Hoa Kính Hương biết rõ tây Môn Đoạt Hồng có tinh nguyệt, nếu có thể giải độc đó, hắn hoàn toàn có thể đem chuyện nói ra, sau đó dùng tinh nguyệt cứu chính mình, nhân lúc đêm đến Tây Môn Đoạt Hồng đã ngủ cứ thế mà rời đi, cần gì phải thiết hạ một kết cục thảm thiết như vậy, mang theo toàn bộ oán hận của Tây Môn Đoạt Hồng đối với hắn mà rời khỏi nhân gian?
Yến Phương Quỳnh thấy mọi người đều im lặng, lúc này mới có thời gian sửa lại ý nghĩ trong đầu, đem tiền căn hậu quả của mọi chuyện từ đầu tới cuối nói ra.
“Kính Hương là một cô nhi, lúc năm tuổi bị Lâm chúa nhìn đến, có lẽ là nhìn trúng tư chất của hắn đi, Lâm chúa thế nhưng phá cung quy, lần đầu mang nam hài tử về Bách Hoa lâm.”
“Sau đó Lâm chúa dốc lòng bồi dưỡng đào tạo hắn, dạy hắn mị công, võ công của chúng ta cũng không phải thượng thừa, nhưng Kính Hương thông minh tuyệt đỉnh, võ công của hắn nhưng lại cao hơn chúng ta mấy phần, hơn nữa hắn tinh thông dụng độc giải độc, có thể nói, hắn hoàn toàn thừa kế y bát của Lâm chúa, lại có thể nói là trò giỏi hơn thầy.”
“Tất cả người trong Bách Hoa lâm đều biết Lâm chúa tận tâm tận lực nuôi quỷ cổ, nhưng chúng ta không biết phương pháp, chỉ biết quỷ cổ này vô cùng đáng sợ. Lâm chúa cái gì cũng dạy cho Kính Hương, chỉ có việc đó, nàng cũng không chịu để lộ ra nửa điểm, có lẽ lúc đó, nàng cũng đã quyết định dùng quỷ cổ để khống chế Kính Hương đi.”
“Chúng ta cứ thế lớn lên, tỷ muội trong Bách Hoa lâm đều bị lâm chúa tẩy não, có giấc mộng không làm mà hưởng hấp thụ công lực của Ma cung cung chủ rồi xưng bá võ lâm. Chỉ có ta cùng Kính Hương không như vậy, bởi vậy hai chúng ta đặc biệt thân, rất nhiều điều không thể nói trước mặt người khác, chúng ta sẽ nói cho nhau nghe, nếu không phải như vậy, tại nơi giống như nhà giam kia, chỉ sợ chúng ta đã sớm phát điên rồi.”
“Kính Hương có một tâm nguyện, chính là giải tán Bách Hoa lâm, để cho tất cả mọi người có cuộc sống bình thường, giúp chồng dạy con nam canh nữ đan. Có lẽ sẽ phải giết Bách Hoa nữ những người đã bị tẩy nảo a, nhưng mà, về sau sẽ không lại có Bách Hoa lâm, sẽ không có bi kịch của Bách hoa nữ. Vì nguyện vọng đó, hắn hao tổn tâm cơ, lãnh huyết vô tình, dẫm lên vô số thi thể rồi bước lên vị trí dưới một người trên vạn người.”
“Tất cả người trong Bách Hoa lâm đều sợ hắn, đều nói hắn là con quỷ tối lãnh huyết cùng vô tình. Nhưng mà chỉ có ta hiểu được, Kính Hương nếu không diệt trừ những người đó, những người đó sẽ diệt trừ hắn, Bách Hoa lâm, vốn là một địa ngục.”
“Có lẽ vì nguyên nhân đó, hắn cuối cùng cũng đạt được tính nhiệm của Lâm chúa, lúc hắn chủ động yêu cầu đi giết Ma cung cung chủ, Lâm chúa đáp ứng. Nhưng điều kiện là, muốn hắn ăn vào quỷ cổ duy nhất kia.”
Lúc Yến Phương Quỳnh nói tới đây, tất cả mọi người không tránh khỏi lộ ra vẻ cảm động, Tây Môn Đoạt Hồng gắt gao nắm lấy vạt áo chính mình, âm thanh run rẩy, lẩm bẩm nói: “Hắn… hắn ăn vào? Hắn… tên ngu ngốc này, hắn thế nhưng lại ăn vào?”
Yến Phương Quỳnh liếc mắt nhìn Tây Môn Đoạt Hồng, thở dài nói: “Hủy diệt Bách Hoa lâm, đó là tâm niệm của Hoa Kính Hương, lại cũng là vì muốn trả thù Lâm chúa. Hắn hận lâm chúa cướp đi tự do của hắn, huấn luyện hắn thành công cụ đối phó Ma cung, đường đường nam nhi bảy thước, lợi hại nhất lại là mị công. Kỳ thật, Kính Hương cũng có một mặt lãnh huyết vô tình, tối thiểu đối với Lâm chúa, hắn không nghĩ tới lưu tình, mà thời điểm lúc hắn chuẩn bị đến Ma cung, quả thật hắn mang theo sát khí mà đến.”
Tây Môn Đoạt Hồng oán hận gật đầu, nghĩ đến việc Hoa Kính Hương chỉ cần không yêu thương mình, mình đối với hắn đầy tín nhiệm cùng yêu say đắm, hắn hoàn toàn có thế toàn mạng mà trở về, về Bách Hoa lâm lấy giải dược, ngồi lên vị trí Lâm chúa, sau đó hoàn thành nguyện vọng của hắn, giải tán Bách Hoa lâm. Nhưng là cũng bởi vì hắn đã yêu mình, cuối cùng lại có một kết cục thê thảm như vậy, tại đường lớn gió lạnh đến tận xương đem theo phẫn hận mà chết đi, lúc hắn chết, bên cạnh không có người nào.
Nghĩ đến đây, bất giác cảm giác đau đớn đến khom người xuống, kịch liệt ho khan vài tiếng, một luồng máu chảy ra, bị hắn nhẹ nhàng hủy diệt.
Yến Phương Quỳnh nhìn hắn một cái, vẫn là ngữ khí lạnh nhạt: “Tây Môn cung chủ, Kính Hương lo lắng hết lòng nghĩ ra mưu kế này, từ lúc hắn biết hắn yêu ngươi, vì sinh mệnh cùng hạnh phúc của ngươi mà tận tâm tính toán. Cuối cùng hắn dùng sinh mạng mình đổi lấy mạng cùng sự oán hận của ngươi. Đó là do hắn muốn, vì vậy trước khi chết cũng là đối với ngươi không hề có một tia oán hận, chỉ một lòng chúc phúc cho ngươi, nhưng ngươi là như vậy báo đáp hắn sao? Ngươi bây giờ một bộ dáng sống dở chết dở, tùy lúc nào cũng có thể chết đi, ngươi như thế nào thay hắn hoàn thành tâm nguyện?”
Tây Môn Đoạt Hồng im lặng không nói.
Yến Phương Quỳnh lại nói: “Kính Hương trước khi tới ma cung, từng có nói chuyện với ta, hắn hạ quyết tâm muốn giết chết ngươi. Ta nói sợ hắn sẽ yêu ngươi, hắn còn nói đó là trò cười, hắn không phải là người có tâm.”
“Nhưng sau khi ta nghe Nam Cung Giang Độ nói về những chuyện đã xảy ra. Ta liền biết, không biết khi nào hắn đã hạ liên tâm chi độc trên người ngươi. Nhưng về sau này, hắn nhất định đã dùng toàn lực giải độc giúp ngươi, dao găm mà hắn đâm ngươi, chính là bước giải độc cuối cùng. Ta không biết hắn ở bên cạnh ngươi vài năm, tâm tư như thế nào lại chậm rãi biến hóa, nhưng ta biết, hắn nhất định là dùng hết toàn lực yêu ngươi, bằng không… hắn như thế nào chịu được thống khổ lớn như vậy mà chết đi.”
“Cho nên, việc ngươi hiện tại phải làm, chính là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Kính Hương, ngươi là người yêu của hắn, việc này, hẳn là ngươi phải thay hắn hoàn thành a.” Yến Phương Quỳnh nói ra mọi việc, cuối cùng liền tổng kết lại.
“Ta sẽ làm, nếu đó là tâm nguyện của Kính Hương, ta nhất định sẽ thay hắn hoàn thành.”
Tây Môn Đoạt Hồng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mọi người chung quanh, sau đó hắn từng chữ từng chữ nói: “Các ngươi yên tâm, trước khi diệt trừ Bách Hoa lâm, ta sẽ hảo hảo sống, ta sẽ hảo hảo bảo trọng chính mình, cho đến khi giết chết lão thái bà bắt Kính Hương ăn quỷ cổ kia.”
Mọi người gật đầu, nhưng vẫn rất lo lắng, ý tứ của Tây Môn Đoạt Hồng thực sự rất rõ ràng, muốn thay Hoa Kính Hương hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn, giết chết Bách Hoa lâm cung chủ, giải tán Bách Hoa lâm, nhưng mà nếu mọi việc đều làm xong? Hắn có hay không sẽ hảo hảo sống, bảo trọng chính mình?
Mỗi người đều có nghi vấn như vậy, nhưng cũng không ai dám nói thành lời. Thần kinh Tây Môn Đoạt Hồng hiện tại là cực kỳ yếu ớt, ai cũng không dám làm cho hắn bị kích thích dù là nhỏ nhất.
Mọi người ở đây trừ bỏ Yến Phương Quỳnh, đều là trải qua tình cảm khắc cốt ghi tâm, ngẫm lại cuối cùng, đều được ở bên người yêu, nhưng mà tây Môn Đoạt Hồng cùng Hoa Kính Hương đã là thiên địa vĩnh viễn xa cách, nhưng có thể coi như hắn đã tự tay hại chết đối phương, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.
Sau đó, Tây Môn Đoạt Hồng sai quản gia thiết yến nồng hậu chiêu đãi mọi người, còn hắn trở về phòng ngồi một mình, từ ngăn tủ lấy ra một cái bao tay bằng băng tàm ti, nghĩ đến khi Hoa Kính Hương làm cái bao tay này, trong lòng tràn ngập tình yêu, hắn liền cảm thấy đau tê tâm liệt phế.
Đem bao tay đặt sát vào trong ngực, giống như có thể cảm giác được hơi thở dịu dàng của ái nhân.
Tây Môn Đoạt Hồng hai mắt mơ hồ, lẩm bẩm nói: “Ta vốn muốn đem bao tay này ném đi, nhưng chẳng biết tại sao, mở ngăn kéo ra bao nhiêu lần, lại thủy chung là luyến tiếc. Hiện giờ mới biết, thì ra ông trời đối với ta cuối cùng cũng có một chút chiếu cố, tốt xấu, còn để lại một vật của ngươi bên cạnh ta, chính là, Kính Hương, vật còn ở đây, ngươi lại ở nơi nào? Nếu ngươi có thể tận mắt thấy ta thay ngươi hủy diệt Bách Hoa lâm, sẽ tốt biết bao nhiêu, tốt biết bao nhiêu…”
Trăng tròn mọc lên ở phương đông, trong phòng không hề thắp nến, ánh trăng nhẹ nhàng mà sâu kín chiếu thẳng vào phòng.
Tây Môn Đoạt Hồng đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, chính mình cũng không thắp nến, sau đó Hoa Kính Hương liền đến, thay hắn thắp nến từng cây từng cây một. Nhiều năm như vậy, nến trong phòng hắn đều do ái nhân thắp.