Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 36



Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Hà cớ có thể lấy lý do người một nhà để tha thứ cho người muốn ám hại mình? Đây không phải là câu nói của phụ thân lúc ba năm trước hay sao? Vào ngày người tổ chức yến tiệc, con cùng Nhã Tịnh ngã xuống hồ phụ thân đã nói vậy không phải sao?

Ngày đó như hiện về trong nàng, ngày đó là yến tiệc mừng gì đó chính nàng cũng chẳng nhớ. Tướng quân phủ có một hồ, không mấy lớn nuôi cá. Đó chính là sở thích nhỏ của lão ta, ngày đó các tỷ tỷ cùng ca ca đều mặc những bộ đồ lộng lẫy xinh đẹp. Nhã Tịnh phải bưng bê đồ cùng người hầu, vừa hay đi qua cầu Nhã Như Tuyết cũng lên cầu. Nàng ta vì không muốn bước chung một cầu với nàng liền cho Nhã Ngọc đẩy ngã nàng xuống hồ, lúc đó không có ai! Chỉ tiếc lúc nàng ngã vô tình kéo lấy áo của Nhã Như Tuyết cùng ngã xuống. Vụ việc này nhanh chóng tới tai Nhã Lâm, ngày đó nàng vừa lạnh vừa ướt nhìn phụ thân bên trên mặc kệ lời nói của quan khách phạt nàng ba mươi trượng. Ngày đó lão ta trên đó, Nhã Tịnh không bao giờ quên…

Nhã Lâm thực sự cứng họng rồi, lão ta giường như nhớ ra ngày đó như thế nào! Trong lòng lão ta vừa phẫn hận lại thêm phần sợ hãi nhìn chằm chằm nàng.

– Ba mươi trượng!

Nhã Như Tuyết bên cạnh nghe cũng muốn đơ luôn, Nhã Lâm trực tiếp sợ hãi. Nhìn thấy một màn này Nhã Tịnh mới hài lòng đôi chút mỉm cười, vuốt lấy vạt áo cho phẳng nàng tách khỏi Lang Minh Triết.

– Nhã Tịnh muội muội từ bé được cha tôi luyện trong quân doanh, ba mươi trượng hẳn sẽ chịu nổi nha? Phụ thân, người nói phải không?

Ba mươi trượng so với hình phạt tội cố ý hãm hại vương phi hẳn nhẹ hơn rất nhiều, chỉ tiếc thân thể nàng ta từ trước đã yếu ớt hẳn sẽ không chịu được. Nhưng nàng biết lại chẳng quan tâm, lão già kia sẽ không để nàng được như ý nguyện.

– Con sao lại có thể làm như vậy với muội muội mình? Con bé lo lắng con ốm và buồn vì sự việc của Nhã Ngọc mới tới đây chăm sóc cho con, con bé cũng là lo lắng cho con hà cớ con phải đuổi cùng giết tận? Ta đã nói trước kia tỷ muội phải yêu thương lẫn nhau, đừng vì con là vương phi, thân phận cao hơn nó mà quên đi gia giáo!

– Phụ thân, người lại nhầm lẫn gì rồi? Là muội muội đẩy con xuống hồ, mọi người đều thấy! Sao lại thành con đuổi cùng giết tận? Con quên đi gia giáo? Lúc muội đẩy con xuống hồ, có nghĩ tới gia giáo yêu thương tỷ muội hay chưa? Hơn nữa từ khi muội muội tới đây, muội ấy chưa từng phải làm bất cứ việc gì, cũng không phải bầu bạn với con. Muội ấy chỉ cần ăn và chơi, con cũng chưa từng bắt nạt hay làm gì muội ấy. Như vậy không đủ yêu thương sao? Có vẻ con đi chưa được ba tháng phụ thân đã quên, con mới là người phụ thân yêu thương nhất! Sao phụ thân lại chỉ bênh vực muội ấy? Nếu phụ thân không muốn muội ấy bị đánh ba mươi trượng cũng được thôi. Phu quân, tội ám sát vương phi theo luật triều ta xử như nào a?

Không cần nói, mọi người đều biết. Kẻ nào có ý định hành thích người hoàng gia, không chết cũng khó mà bảo toàn được mạng sống! Nhã Như Tuyết lần đầu trải qua tủi nhục như vậy, nỗi hận như bùng lên trong nàng ta.

– Ngươi là cái đồ ăn cháo đá bát! Phụ thân yêu thương ngươi…

Không để Nhã Như Tuyết nói lão già Nhã Lâm kia cay nghiệt tóm nàng ta lại.

– Muội muội con thân thể dạo này đã yếu ớt hơn nhiều, qua sự việc của Nhã Ngọc đã không tốt như trước. Lần này cảnh cáo nó, hai mươi trượng, ta sẽ quản thúc và có hình phạt thích đáng cho nó!

Nhã Tịnh đặt lại vạt áo của mình về chỗ cũ, nhã nhặn mỉm cười.

– Vậy phiền phụ thân rồi, người đâu! Đem nàng ta tới phòng phạt!

Nàng vừa nói xong, hai tên gia đinh liền đi tới xách nàng ta lên kéo đi. Nghe tiếng gào thảm thiết của Nhã Như Tuyết, Nhã Tịnh lạnh lẽo xoay người. Ngày đó nàng cầu xin như nào cũng không ai ngó ngàng, dựa vào đâu mà khi họ cầu xin nàng phải mềm lòng chứ?

– Tao nhất định sẽ phải giết mày!

Nhã Như Tuyết bị kéo đi, luôn miệng chửi rủa nàng. Lang Minh Triết và Nhã Lâm cùng nàng ngồi ngoài phòng dụng hình, nghe tiếng chửi bới thoát ra Lang Minh Triết nhíu mày.

– Nàng ta chửi nàng lần này là đủ 20 câu rồi, ta đánh thêm hai mươi trượng nhé?

Nhã Lâm ngồi cạnh nghe vậy sống lưng cũng lạnh lẽo, Nhã Tịnh bóc vỏ nho cho lên miệng cười.

– Chó xích thích cắn bậy, chàng quan tâm làm gì? Để cho nàng ta nói đi, nhưng chuyện này truyền ra ngoài hẳn mọi người đều sẽ bị ảnh hưởng.

Một lời nói như nhắc nhở Nhã Lâm nên biết đường mà im miệng, chuyện này lan ra với tướng quân phủ không phải là chuyện tốt! Ngược lại còn có thể là một trong những phát cắn khiến chúng yếu đi!

Đánh xong hai mươi trượng, Nhã Lâm liền lập tức lôi nàng ta về. Lang Minh Triết cùng nàng vào phòng dụng hình nhặt lấy cuốn sách lên Nhã Tịnh cười.

– Nàng làm vậy có được hay không? Ta trả thù giúp nàng nhé?

Quay người lại nàng xoa má Lang Minh Triết nhẹ giọng nói.

– Phu quân, những con cờ kia vẫn còn cần để lợi dụng, để nàng ta ăn khổ ngã hồ và mất mặt trước mọi người đánh vào lòng tự tôn kích thích nàng ra trước. Lão già kia tinh anh một đời nên hiểu không thể có điểm yếu. Đáng tiếc, dù hiểu lão ta vẫn mắc phải sai lầm chí mạng, sớm hay muộn tướng quân phủ cũng sẽ bị Nhã Như Tuyết hại diệt vong thôi. Còn người, hãy cố gắng nhớ giao ước của chúng ta. Trả cho ta tự do!

Lang Minh Triết học theo, đưa tay lên phác họa khuân mặt nàng mỉm cười.

– Nhất định!

Còn nhất định chuyện gì hắn không nói, Lang Minh Triết nhìn nàng thật lâu. Cho tới khi Nhã Tịnh rời khỏi nơi này hắn vẫn còn nhìn lấy nơi nàng ngồi rồi mỉm cười. Lần đầu hắn mong mọi chuyện đừng quá suôn sẻ, cho nàng lợi dụng hắn lâu một chút, cho nàng gần hắn thêm một chút. Để hắn có đủ thời gian xích con chim hoàng yến này ở cạnh mình, khiến cho cô không thể rời xa.

Nếu cô nghe được lời này của hắn sẽ không ngại gào lên ” ích kỷ” nhưng cô sẽ không biết. Không bao giờ biết bản thân càng lún sâu xuống bùn, lại càng khó thoát ra.

Trên xe ngựa Nhã Lâm lo lắng nhìn con gái mình, nhưng may mắn lão ta thấy Nhã Như Tuyết không bị thương. Nghĩ lại Nhã Tịnh làm như vậy, hẳn là tạo một đường sống cho Nhã Như Tuyết thoát khỏi móng vuốt của Lang Minh Triết. Càng nghĩ lão càng công nhận thực lực của Nhã Tịnh, nhưng Nhã Như Tuyết thì không. Bởi lẽ năm roi cuối sách bị đem ra, cũng là năm roi cuối ấy vô cùng mạnh mẽ. Nàng ta đau tới sống đi chết lại, vậy mà nhìn ánh mắt kia của phụ thân chính là thầm khen ngợi con hồ ly tinh kia.

– Phụ thân! Nàng ta đã đánh con thật đau!

Nhã Như Tuyết đáng thương nhìn phụ thân thương mình, ý muốn khiến phụ thân chú ý. Quên đi con hồ ly kia, chỉ tiếc. Giờ nhìn đứa con cưng của mình, Nhã Lâm chỉ tiếc hận rèn sắt không thành! Thà ở trong Tướng quân phủ nàng ta gây chuyện lão ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ tới lại dám đi tới Minh vương phủ gây sự! Nếu không có Nhã Tịnh chống lưng, nàng ta hẳn sẽ kéo cả tướng quân phủ đi xuống cùng mình.

Hơn nữa Nhã Như Tuyết bây giờ cũng không phải thân phận đại tiểu thư mà chỉ là một đứa con của thê thiếp, thân phận thấp hèn. Dám gây chuyện như vậy, lão thật sự tức muốn chết, chưa kể còn dám chửi bới Vương phi xíu nữa làm lộ chuyện.

– Con nên ngoan ngoãn ở tại Tướng quân phủ hối lỗi đi! Ta phạt con cấm túc ba tháng, viết một trăm lần nữ tắc!

Nhã Lâm tức giận xuống xe ngựa, Nhã Như Tuyết thấy phụ thân như vậy khóc rống lên. Nhã Lâm có chút mủi lòng, nhưng nghĩ tới chuyện hôm nay vẫn là để nàng ta ăn khổ một chút. Như vậy sau này mới tiện nói chuyện! Cũng mong lần này Nhã Như Tuyết đóng cửa suy nghĩ sẽ trưởng thành hơn, bớt gây sự cho lão!

Nhã Như Tuyết lại không hiểu điều ấy, nàng ta nghĩ rằng Nhã Tịnh đã lấy đi sự quan tâm của phụ thân dành cho mình! Lấy đi vị trí vương phi của mình, lấy đi mọi ánh sáng!

Nhã Tịnh nhìn trăng sáng trên bầu trời, lại một ngày mệt mỏi trôi qua! Sở thích duy nhất của nàng khi ở nơi này, ngoài cờ bạc ra chính là trồng hoa!

Ngày tháng mau trôi, Nhã Tịnh không biết nàng đã ở đây bao lâu. Chỉ là nỗi nhớ nhà thêm lớn. Nhìn tuyết đang rơi, vạn vật cũng xác xơ tiêu điều Lang Minh Triết như thói quen ôm nàng vào lòng.

– Mai là tết trung thu, sẽ có vài đoàn sứ giả tới nàng sẽ cùng ta vào cung dự tiệc. Lúc đó đừng tách khỏi ta, trong cung bây giờ khá loạn.

Nhã Tịnh gục đầu vào vai Lang Minh Triết cười.

– Vương gia người nói xem, người muốn khi nào thu lưới đây?

– Làm việc lớn không nên vội vã!

Nhã Tịnh không nói thêm, cùng Lang Minh Triết ngắm bầu trời đã chẳng còn nhiều sao kia dần bị mây đen che khuất. Nhìn đi, trời sao cũng không muốn cho nàng ngắm. Tách khỏi Lang Minh Triết lần đầu ngắm nhìn nam nhân này, đưa tay gỡ ra mặt nạ hắn nàng có chút đem lòng trêu chọc Lang Minh Triết.

– Phu quân!

Nhã Tịnh gọi vậy khiến hắn có chút bất ngờ, nếu bình thường không cần diễn nàng sẽ không bao giờ gọi hắn như vậy. Có phải trong lòng nàng dần có hắn hay không?

– Phu nhân!

Lang Minh Triết đáp lời nàng, hai người không nói thêm. Tay đan trong tay về phòng nghỉ, nàng cùng Lang Minh Triết cũng đã bàn bạc xong lần diễn tết trung thu kia nên diễn gì rồi. Một màn hỉ sự nhỉ?

Ngày trung thu cũng tới, Lang Minh Triết cùng nàng chọn một bộ y phục màu tím cắt tỉa gọn gàng. Nhã Tịnh đeo bụng giả khiến phần bụng có chút nhô lên nho nhỏ, không nên to quá sẽ khiến mọi người nghi ngờ. Trên xe ngựa Nhã Tịnh có chút mệt mỏi tựa vào vai Lang Minh Triết, không ngờ tới lại có vài người dân đen chặn đường.

Phu xe dừng xe ngựa, Lang Minh Triết trong xe nói vọng ra.

– Chuyện gì?

– Đại nhân, đại nhân làm ơn làm chứng cho tiểu nhân! Tên ăn mày này dám ăn trộm bánh trung thu của tiểu nhân!

Người dân kia hẳn đã hiểu lầm Lang Minh Triết thành vị quan nào đó, cũng đúng thôi nay Lang Minh Triết làm hơi quá mang theo cả quan binh hộ tống hai người.

Nhã Tịnh giữ Lang Minh Triết ở trong đem theo túi bạc bước ra ngoài. Người kia vừa thấy nàng liền vội cúi người, nhìn quần áo nàng ta hẳn là một vị phu nhân của quan viên kia.

– Hôm nay là Trung thu, các ngươi không nên làm lớn chuyện.

Nàng nói rồi nhìn qua tên ăn mày kia, thì ra là một cậu nhóc còn chưa tới mười tuổi.

– Tên ngươi là gì?

Tên ăn mày có chút giật mình nhìn nàng, Nhã Tịnh cười hiền hắn mới có chút nhẹ lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.