Nếu có thể, ngươi muốn theo ta không?
Nhã Tịnh nghe Dạ Nguyệt Tu Kiệt hỏi trong lòng liền có chút kinh ngạc, nàng vừa quay lại liền thấy hắn mỉm cười.
– Ta chỉ nói đùa vậy thôi, ngươi không cần để tâm. Đi đi, có lẽ Tứ vương gia đang chờ người ở nhà đấy!
Thu lại lời muốn nói, đáp trả Dạ Nguyệt Tu Kiệt một nụ cười nàng gật đầu.
– Vậy ta đi trước, cảm ơn người vì hôm nay. Nếu sau này có khó khăn hãy tìm gặp ta, ta sẽ dốc hết sức nhỏ này giúp người!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt gật đầu, lần này nàng mới an lòng lên xe. Mở cửa sổ vẫy tay tạm biệt Dạ Nguyệt Tu Kiệt nàng quay về với chốn xa hoa kia, Nhã Tịnh khẽ cười. Nếu đây thật sự là một bộ tiểu thuyết có lẽ nàng sẽ chết trong lời chửi bới của độc giả nhỉ? Nhìn bàn tay ngọc ngà lúc trước giờ càng ngày càng trai sân nàng mệt mỏi cố nhấc lên nụ cười cũng chẳng thể, gần bên Dạ Nguyệt Tu Kiệt khiến nàng nhẹ lòng hơn đôi chút. Chính nàng cũng không thể hiểu tại sao, chỉ là như vậy giống như nàng đang lợi dụng hắn.
– Vương phi, đã về tới phủ!
Tiếng phu xe đánh thức nàng khỏi những đắn đo suy tư, nhìn Lang Minh Triết đứng tại cửa Nhã Tịnh bước xuống xe. Lang Minh Triết vội tiến tới nắm lấy tay nàng, vừa cầm được tay Nhã Tịnh Lang Minh Triết lập tức diễn.
– Phu nhân đi thật lâu, vi phu thật nhớ nàng! Đúng rồi, ta còn chưa ăn gì đâu, nàng đã làm gì ta rồi? Không phải đồ ăn nàng nấu ta ăn chẳng vào, cả ngày nay đều chịu đói. Nàng nói xem, phải bồi thường cho ta như nào đây?
Nhã Tịnh vừa về liền ngơ luôn, thấp thoáng thấy bóng dáng Nhã Như Tuyết bên cửa Nhã Tịnh như đã hiểu mỉm cười vuốt ve lớp mặt nạ của Lang Minh Triết.
– Phu quân ngoan, giờ ta về nấu ăn cho người đây!
Nghe nàng nói vậy Lang Minh Triết mỉm cười kéo má nàng hôn lên, Nhã Tịnh được sủng mà sợ bay hồn. Có phải nàng sắp lên thớt rồi không? Nhưng Nhã Tịnh không quên bản thân phải trấn tĩnh, nở ra một nụ cười tiêu chuẩn nàng nắm tay Lang Minh Triết vào nhà. Đi qua Nhã Như Tuyết liếc, nàng cũng không thèm liếc nàng ta. Lại một ngày bình phàm khác trôi qua, mới sớm hôm sau vừa mở mắt nàng đã nghe thấy tiếng Nhã Như Tuyết bên ngoài. Vừa chán nản quay đầu nàng liền va phải lồng ngực rắn chắc của Lang Minh Triết, hắn nằm sát nàng như vậy sao?
Nhã Tịnh tính lui ra liền bị bàn tay to của Lang Minh Triết chặn lại, hắn nở nụ cười nhìn nàng ngốc manh như vậy thấy vô cùng đáng yêu.
– Nàng lui nữa sẽ ngã đấy, hôm nay ta ở nhà. Nàng cứ ngủ thêm chút nữa đi!
Nghe lời này của Lang Minh Triết, nàng cũng không buồn ngủ thêm chút nào.
– Được rồi, cũng muộn rồi! Ta có chút đói, chúng ta tỉnh thôi.
Lang Minh Triết gật đầu đứng dậy trước nàng, nghe tiếng động A Hoa quen thuộc đem nước vào. Nhã Tịnh tỉnh lại vừa rửa mặt xong liền như thói quen bị Lang Minh Triết lôi đi ăn sáng. Có vẻ dạo gần đây nàng ăn có chút nhiều, dù tập luyện mỗi ngày Nhã Tịnh vẫn biết mình mập lên. Cáo lui vương gia, Nhã Tịnh cùng A Hoa dạo hồ sen. Không ngờ tới Lang Minh Triết cũng nằng nặc bám theo nàng, Nhã Tịnh cũng không dám không nghe. Bây giờ là mùa nào rồi nhỉ? Là cuối hè, gần sang thu rồi, mưa cũng nhiều hơn. Trong không khí còn có chút se lạnh, Nhã Như Tuyết đứng tại trên cầu. Lang Minh Triết ngồi trong đình châm trà, nhìn Nhã Tịnh lên cầu có chút thở dài. Vụ việc hôm qua người của hắn cũng đã báo lại, nàng đúng là một nữ nhân kỳ lạ.
A Hoa bên cạnh thấy Lang Minh Triết không dời mắt khỏi Nhã Tịnh liền lên tiếng.
– Vương gia, tì nữ to gan muốn hỏi, người là thích vương phi thật lòng sao?
Lang Minh Triết chỉ cười không nói, hắn biết bản thân còn có nhiều việc, trong đó chắc chắn không thoát khỏi làm hại tới nàng. Thích ư? Hắn đang tự hỏi lại bản thân, cả đời này hắn âm mưu đủ thứ. Từ khi nàng xuất hiện, từng việc một như đi lệch khỏi quỹ đạo của hắn. Lệch khỏi những tính toán, nhìn hình bóng của nàng in sâu nơi đáy mắt hắn vô vọng. Đúng vậy, là không thể ngăn cản bản thân nhìn về phía nàng, vô vọng khi nhận ra hắn không biết tiếp theo nên làm như nào.
Muốn giữ nàng bên cạnh, mà trong mắt nàng lại nhìn ra tự do. Muốn dùng mỗi ngày bên nàng, để nàng nhìn ra chân tình. Nàng lại mỗi ngày sợ hắn lấy đi mạng nhỏ của mình…
Vừa thấy Nhã Tịnh lên cầu, Nhã Như Tuyết mặc đẹp đẽ trang điểm tinh xảo nhếch môi cười.
– Yo! Người đẹp vì lụa nhỉ? Nhưng đáng tiếc, dù ngươi có cuốn thêm bao lớp vải quý đắt tiền cũng không thể che đi dòng máu bẩn thỉu của ngươi đâu!
Nhã Tịnh khẽ cười.
– Ngươi có từng nghe qua phụ tử máu huyết tương liên hay chưa? Khi nhận phụ thân mọi người cũng thường nhỏ máu nhận thân, ý của tỷ tỷ là như thế nào đây?
Sống ở nơi không có khoa học, nàng sẽ dùng chính điểm yếu này để nói. Ha, nói nàng mang dòng máu bẩn? Làm ơn, chúng ta có cùng phụ thân đó! Não nàng ta làm sao vậy kìa?
– Ngươi! Dù thế nào đừng tưởng có thể thay ta lên kiệu hoa, làm vài việc cho phụ thân liền có thể lên mặt!
– Tỷ tỷ, người biết một câu không? Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Tại nơi này, ta không những có thể vênh mặt với tỷ, thậm chí ta đánh tỷ cũng sẽ không ai dám làm gì ta! Tỷ tin không?
Nhã Như Tuyết nhìn qua Lang Minh Triết bắt đầu nhếch môi cười, Nhã Tịnh nhìn một màn như vậy liền đếm thầm trong lòng. Một, hai, ba!
Nhã Như Tuyết bắt đầu diễn.
– Ta sẽ không để cho ngươi như ý nguyện đâu!
Bám lấy ống tay áo nàng giằng co, Nhã Như Tuyết bắt đầu dùng lực kéo nàng. Với một con gà yếu ớt như nàng ta muốn diễn trò ám hại một kẻ trâu bò địch không nổi như nàng? Ha! Ngã hồ sao? Kẻ đọc qua bảy bảy bốn chín loại cung đấu cổ trang như nàng còn chưa gặp qua sao?
Nhã Tịnh một tay kéo mạnh nàng ta về phía mình, cùng lúc Nhã Lâm vì lo cho Nhã Như Tuyết chạy tới nhìn một màn Nhã Như Tuyết mất cân bằng lao tới đẩy nàng ngã xuống hồ.
Rồi xong, xong thật rồi! Nhã Tịnh nhân lúc váy áo theo gió bung ra chớp lấy điểm mù kéo cả Nhã Như Tuyết xuống chung. Làm gì có chuyện một mình nàng ăn khổ chứ, nàng không bao giờ dại dột vậy đâu! Có chết thì phải chết chung, còn lâu vì nghiệp diễn nàng hi sinh một mình!
Lang Minh Triết thấy vậy đang tính đứng lên đi ra kéo nàng liền thấy Nhã Tịnh rất nhanh ngoi đầu lên bơi vào bờ, mặc cho Nhã Như Tuyết đang lặn ngụp dưới nước. Lão già Nhã Lâm kia cả tâm tư đều xót hết cả lên rồi! Vội vã phi thân tới vớt Nhã Như Tuyết lên, nàng bơi lên tới bờ cả người cũng đều ướt sũng liền thấy một áo lớn choàng qua mình. Nhìn lên chủ nhân chiếc áo nàng liền thấy Lang Minh Triết cúi xuống ôm nàng lên. Bên kia Nhã Như Tuyết cũng được lão già kia cứu lên ôm lấy lão, nàng ta uất ức khóc rống lên. Nhã Tịnh nhếch môi cười bắt đầu quay lại nghiệp diễn. Má nó! Nàng đường đường là một ca sĩ, xuyên tới nơi này mỗi ngày đều phải diễn như một diễn viên đích thực! Diễn viên nổi tiếng chưa chắc đã phải chạy show 24/24 như nàng đâu! Cay cú nhổ một cái trong lòng, Nhã Tịnh cũng ấm ức rơi nước mắt.
– Phu quân, ta làm gì sai sao? Sao muội muội lại đẩy ta như vậy chứ?
Nhã Lâm vừa cứu Nhã Như Tuyết về tới nơi liền nghe Nhã Tịnh nói vậy thiếu chút nữa phun tào trong lòng. Phải biết rằng ám hại vương phi cũng là một tội không nhỏ, nhất là khi mọi người đều nhìn thấy! Đáng lẽ nàng ta phải im miệng rời đi thì mọi chuyện đã khác.
– Việc này ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng, phải không tướng quân? Chuyện lúc nãy chắc người cũng đều đã nhìn ra?
Nhã Lâm bị gọi tên như vậy cũng vô cùng bất đắc dĩ, chuyện này thực sự khó mà giải thích.
– Trời có chút lạnh, để vương phi cùng tiểu nhi nữ của ta đi thay đồ đã!
Lang Minh Triết nghe vậy gật đầu chính hắn ôm nàng hiên ngang tới một phòng khác thay đồ, còn Nhã Như Tuyết bị đẩn tới một căn phòng khác thay đồ. Chỉ là khi Lang Minh Triết và Nhã Lâm vừa đi, nàng ta không phục liền chạy tới tìm nàng!
Nghe tiếng mở cửa Nhã Tịnh liền đoán ra nàng ta, nhếch môi nhẹ cười nhìn nữ nhân trước mắt.
– Ngươi không nhìn gương sao? Lần sau có ý ngã xuống hồ thì đừng trang điểm, ngươi so với một con hề cũng không khác là bao đâu? À quên! Nơi đây thì làm gì có hề chứ nhỉ? Ngươi so với một kẻ ăn xin cũng không khác đâu!
Nhã Tịnh đưa chiếc gương Lang Minh Triết tặng nàng cho Nhã Như Tuyết ngắm chính nàng ta thê thảm như nào.
– Á!
Một tiếng hét lên, Nhã Lâm nghe tiếng hét quen thuộc liền chạy tới. Thấy là phòng thay đồ liền không dám bước vào, may mắn A Hoa gần đó liền chạy vào.
Thấy A Hoa, Nhã Như Tuyết xấu hổ chạy ra liền bắt gặp Nhã Lâm cùng Lang Minh Triết đang đi tới. Kẻ mi, son môi nàng ta đều bị nước làm nhòe trông vô cùng thảm, vô cùng xấu xí!
Thấy bản thân xấu xí cùng thêm bị mọi người nhìn thấy Nhã Như Tuyết xấu hổ càng xấu hổ hơn, Nhã Tịnh bước ra nhìn nàng ta rối rắm liền nói.
– Muội muội sao lại tới tìm ta nói lặng lời như vậy, ta cũng không có kéo muội xuống hồ mà! Mọi người đều thấy, ta biết bơi nhưng lúc ngã xuống đó đầu óc choáng váng nên nào biết muội ngã xuống cùng ta! Muội cũng không kêu cứu sao có thể trách tỷ vô tình?
Nhã Như Tuyết nghe nàng nói mà ngơ luôn, nàng ta cũng đâu nói gì tới vấn đề này? Trọng điểm là nàng ta đang ở chỗ thay đồ của Nhã Tịnh, cũng là nàng ta thét lên và mọi người cũng thấy chính nàng ta tự tay đẩy Nhã Tịnh xuống hồ. Vậy ai sẽ tin Nhã Như Tuyết đây?
Cũng may Nhã Tịnh đã thay xong y phục, Lang Minh Triết bước tới ôm nàng vào lòng còn Nhã Như Tuyết lại được Nhã Lâm kéo ra sau bảo hộ.
– Hai đứa dù sao cũng là tỷ muội một nhà, hà cớ làm lớn chuyện?
Nhã Tịnh nghe vậy môi khẽ cười.
– Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Hà cớ có thể lấy lý do người một nhà để tha thứ cho người muốn ám hại mình? Đây không phải là câu nói của phụ thân lúc ba năm trước hay sao? Vào ngày người tổ chức yến tiệc, con cùng Nhã Tịnh ngã xuống hồ phụ thân đã nói vậy không phải sao?