Nhã Tịnh tổ chức ra một kỳ thi, cùng với một cuộc bình chọn giữa mùa hè năm thứ ba nàng lên ngôi. Đó là một ngày trời trong xanh, thậm chí còn chẳng có nổi một gợn mây. Chiếu chỉ tuyên ra khiến người dân hoang mang, trong phiếu kia không có tên nàng. Trong những năm này, nàng đã giúp đất nước dần trở thành một trong tam quốc có nguồn lực kinh tế phát triển mạnh nhất sau chiến tranh. Giúp lưu thông hàng hóa phát triển hơn, cũng có người dần quen với hai từ “bình đẳng” tỷ lệ ăn xin đã giảm đi rất nhiều. Nhiều nữ nhân đã tìm ra con đường cho riêng mình, nàng được ca ngợi là thánh quân trời ban của Khánh Quốc. Tước vị quá nặng, nàng nào dám ở lại lâu. Nhưng, tuy rằng người dân không muốn phải thay Hoàng Thượng, ý nàng đã quyết đành phải tuân theo. Các vị vương gia ai cũng thi nhau lấy lòng người dân, tổ chức các buổi diễn thuyết. Nàng cũng ban hành một luật lệ mới, bất cứ ai khi làm hoàng thượng, trong vòng ba năm, nếu dân chúng không mãn ý, có thể tự mở cuộc bầu phiếu cho một người đủ tài đức khác lên. Điều này nhằm đảm bảo kẻ nắm quyền phải thật sự được lòng dân. Ai đấy cũng dần có chính kiến hơn, nhưng không vì vậy mà quyền lực hoàng thất bị hủy bỏ. Bởi nàng có điều luật đi kèm, kẻ nào mà tự ý mở ra cuộc bầu chọn trong khi hoàng thượng đang làm tốt công việc của mình sẽ bị xem như tội phản quốc. Xử tử tam họ!
Nhã Tịnh nhìn người dân nô nức đi bỏ phiếu, dự tới đông sẽ xong. Chờ xuân năm sau nàng có thể thoái vị rồi!
Tiếng chuông chùa vang vọng từ xa, Nhã Tịnh thở dài. Có lẽ, nàng biết mình cần đi đâu rồi!
Quả nhiên, mùa xuân năm sau, nàng chính thức nhường lại ngôi vị cho Lục Vương gia, Khánh Dư Quân. Đồng thời, trước mắt muôn dân, nàng quy y.
A Hoa và Diễm An nhìn nàng xuống đi từng lọn tóc, hai mắt đã ướt nhòa. Vốn không tha thiết thế thái nữa, nàng lấy pháp danh Vô Cầu quy y tại Thiên Linh Tự. Nàng cầu trụ trì, để nàng tu tại trong một hang động sau chùa, không liên quan tới thế thái nữa. Không vướng tình si ái ố, không tham vọng bất cứ điều gì. Tiểu Bảo bên ngoài hang quỳ ba ngày ba đêm, cũng bị nàng đuổi đi. Nàng biết, A Hoa và Diễm An sẽ thay nàng chăm sóc cho tiểu bảo. Bởi vì, sau lần này nàng không chắc bản thân còn sống hay không. Thà để cho mọi người nghĩ, nàng quy y dứt bỏ thế tục, còn hơn để họ biết nàng đi tìm cái chết. Họ hẳn sẽ đau lòng lắm!
Cuối cùng, đám người Hắc các đã đi tìm tới nàng, nhìn nàng vẫn bận áo vải, đầu đã cạo trắng khiến tên đứng đầu không kìm được nở nụ cười.
– Ây ya, lần nào gặp người cũng cho ta sự kinh hỉ đấy!
Nhã Tịnh chỉ liếc qua hắn, không nói nhiều.
– Bây giờ chúng ta xuất phát!
– Quân đội của hai chúng ta dần tiếp cận tới hang ổ của Ám các rồi, người mai phục của ta ở đó cũng đang chuẩn bị. Có vẻ như bọn chúng đã nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi. Hoàng thất Tư Đồ quốc đã trở thành những con nghiện rất nặng, chúng ta có thể dễ dàng tóm gọn chúng. Nhưng, người biết mà, chúng ta đâu hứng thú với Tư Đồ quốc. Chỉ là, chúng ta cần một kẻ ở trong để dễ dàng nắm bắt tình hình.
– Nói vào chuyện chính!
– Tư Đồ Minh Hạo, hắn là hoàng tử thất lạc của Tư Đồ vương, ta đã tìm ra hắn. Hắn bất mãn về chế độ của Tư Đồ quốc và hoàng thất kia. Chúng ta có thể đẩy hắn vào hoàng cung, sau đó cho hắn mượn lực lên ngôi và hắn sẽ giúp chúng ta có cái cớ để tấn công cả hoàng thành Tư Đồ quốc một cách chính đáng nhất.
– Vậy nên, ngươi nghĩ binh lính nơi đó đáng tin sao? Cả kẻ đó?
– Không kẻ nào đáng tin, ta không muốn mượn binh lực Tư Đồ quốc, thứ ta muốn là thao túng tư đồ quốc để người lên ngôi thôi! Ta khá thích cách cô nương đây vận hành Khánh quốc.
– Bớt đùa đi, ta không hứng thú với chúng.
– Vậy, để ta nói thật, ta chính là vị vương tử bị Tư Đồ quốc bỏ rơi kia. Người yên tâm, ta sẽ tái thiết lại nơi đó.
– Ta có cảm giác ta bị lợi dụng rất nhiều!
– Không phải cảm giác đâu, ta nhất định sẽ cho Khánh Vương đây những điều xứng đáng với công sức người bỏ ra.
Nhã Tịnh chẳng biết đây là thế giới quái quỷ gì, sơ hở là gặp người hoàng thất. Nàng có thêm tự tin, đây chắc chắn là tiểu thuyết rồi, người bình thường sao có thể có vận cứt chó này.
– Tại sao ta phải tin ngươi?
– Ta sẽ cho tiểu thư mở thương hội của Vô Tình sơn trang tại Tư Đồ quốc không thu thuế trong mười năm.
– Đại gia, có gì cần sai bảo cứ nói!
Đúng là người có tiền, nhìn hắn đẹp trai hơn hẳn!
– Được rồi, hôm nay ta bàn luận tới đây. Người của tiểu thư, ta đã cho người của ta bảo vệ, nên chỉ cần người dốc hết lòng giúp ta là được, đừng phân tâm về bất cứ điều gì.
Nhã Tịnh nghiêng đầu, nhìn ra bầu trời đêm.
– Tới lúc xuất phát rồi, vừa đi chúng ta vừa bàn luận đi!
Nhã Tịnh gật đầu, vừa đi nàng vừa tập luyện thêm võ thuật, nàng vẫn nhớ ngày hôm đó khi mà nàng bại dưới tay Tư Đồ Kha Luân, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Nàng vẫn muốn đâm cho hắn vài phát nữa, một phát sao đủ cho được. Nghe hắn sắp lên ngôi vương cũng đã nạp thiếp vào hậu cung của mình. Nghe nói, người kia chính là con gái của tể tướng, tướng quốc nữa chứ. Thật nực cười, nàng lần này phải quậy bay Tư Đồ quốc như cách hắn quậy Khánh quốc của nàng.
Phụ mẫu nàng đang an hưởng tuổi già tại núi cao, nàng cũng đã cho người bảo vệ nghiêm ngặt. Chuyện phui mẫu nàng còn sống may mắn chỉ có cực ít người biết nên nàng có thể an tâm giúp hắn.
Dù nàng có chết đi, hẳn cũng sẽ không ai biết. Họ sẽ chỉ nghĩ rằng nàng xuống tóc đi tu, cả đời sẽ không gặp lại mà thôi.
Gió đêm lạnh lẽo, nhìn xuống hoàng thành sáng xa hoa, đêm về sầm uất, nàng cuối cùng cũng có thể rời đi rồi.
Tạm biệt.