A Hoa và Diễm An luôn lải nhải bên tai nàng, từ lúc gặp cho tới khi hầu hạ nàng tắm rửa. Họ vừa về nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi, nàng đành mặc kệ. A Hoa nhìn vết sẹo trên ngực nàng, rồi lại một vết lớn trên lưng. Cả người đều vết sẹo lớn nhỏ, chỉ có sợ hơn, không có sợ ít đi. Tiểu thư nhà nàng, lúc trước gặp cũng chỉ có mấy vết roi vọt nhẹ nhàng, mỗi ngày trôi qua, rồi mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi năm không biết từ lúc nào đã chẳng còn chỗ nào lành lặn như trước. Nhưng, nàng vẫn thấy được ánh sáng nơi đôi mắt kia, chẳng bị mây đen che đi.
– Hoàng thượng, người tại sao lại phải làm đến mức này. Vốn chỉ cần chạy đi là được, chạy trốn tới một nơi khác, như người vẫn luôn chạy trốn. Từ trước tới giờ…
Nàng biết, A Hoa xót cho nàng. Nhưng mà, nếu câu này lộ ra ngoài sẽ rất nguy hiểm. Nàng chỉ có thể thở dài.
– Nếu một ngày nào đó, có người cho ta cơ hội bỏ chạy ta sẽ chạy và chẳng quay lại đâu. Chỉ là, ta đã không có cơ hội đó. Ta cũng không cần cơ hội đó.
Ta cũng đang tự tạo cơ hội rồi, nhưng lại chẳng thể nói cho A Hoa. Chẳng phải vì nàng không tin tưởng A Hoa mà là nơi này tai vách mạch rừng rất nhiều. Nếu việc nàng vốn muốn thoái ngôi lộ ra, vậy sớm muộn trong cung sẽ gây một hồi gió tanh mưa máu. Thôi, thì để cho người ngoài nghĩ nàng tham lam, như vậy cũng tốt. Dù sao, nàng vẫn cần mượn thế lực Khánh Quốc đối đầu Hắc các. Nếu nàng tính đúng. Tư Đồ quốc chính là địa điểm chính bọn chúng đặt căn cứ, người nàng cử đi chỉ cần do thám xem những gì nàng suy đoán đúng hay sai thôi. Ám các sẽ nhận lệnh bảo vệ người của nàng, nếu đã vậy việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bên kia, Lang Minh Triết cũng bắt đầu bước vào giai đoạn lọc người. Hắn tránh mặt đi tới đây, tất cả cũng chỉ để đám Hắc các kia lơ là cảnh giác mà thôi.
Nhìn A Hoa và Diễm An, nàng chợt nghĩ. Đã lâu như vậy rồi, liệu họ đã có người mình thầm thương hay chưa? Diễm An bây giờ đã trở thành một thiếu nữ, khuân mặt mười phần khả ái. A Hoa cũng trưởng thành hơn nhiều, nàng tin không ít vị công tử chú ý tới hai nàng.
– Trong khi các người du ngoạn, đã tìm được người mình muốn gửi gắm cả đời hay chưa?
– Tiểu thư, người lại hỏi vậy rồi. Đối với A Hoa, phục vụ người là ưu tiên hàng đầu. Những chuyện khác thần không tính tới.
Dù có như thế nào, thân phận nàng cũng chỉ là nha hoàn, dù cho có được nàng trả lại khế ước và cho đất đai cùng tửu lầu cũng vậy thôi. Nếu có gả, cũng chỉ có thể làm thiếp các quan lại hoặc phu nhân thường dân. A Hoa nghĩ tới cảnh tam thê tứ thiếp, lại nghĩ tới những gì nàng chỉ dạy. Hà cớ chi phải đi tranh đoạt một nam nhân, hà cớ chi phải lấy dây buộc mình.
Diễm An cũng vậy, cô bé ngày nào đã có giọng nói thiếu nữ ngọt ngào nhưng hào sảng.
– Nếu tiểu thư bắt ta đi kiếm phu quân, ta thà bái đường với các bản vẻ khóa và bẫy còn hơn.
Nàng chỉ cười không nói, đó là lựa chọn của họ. Nàng tôn trọng.
– Đó là chúng ta còn chưa nói, tại sao người lại lừa chúng ta. Vốn dĩ không có vị cao nhân kia đúng chứ? Chúng ta đã tin lời người, đi từ vùng chiến sự tới bình địa. Rất lâu, gặp cũng nhiều người. Ai cũng nói vốn dĩ chưa từng nghe tên người đó. Tại sao người lại nói dối chúng ta? Người không tin tưởng chúng ta sao? Hay người coi chúng ta là gánh nặng?
Nàng hiểu Diễm An bức xúc vì điều gì, chỉ là…
– Ta mất Ý Hiên và A Vệ đã quá đủ rồi. Ta chỉ còn hai người, phụ mẫu và Bảo Bảo thôi. Ta không muốn mất thêm ai nữa.
Ngày đó, dù cho như nào nàng vẫn để lại ám vệ canh mộ cho Ý Hiên và A Vệ sợ rằng có kẻ giở trò. Thi thoảng nàng vẫn tới nơi đó, ngẩn người nhớ lại những khoảnh khắc cùng nhau, sau đó lại uống tới say mềm. Nàng vốn dĩ đâu phải sâu rượu đâu chứ, chỉ là những cơn đau hằng đêm xen lẫn với ác mộng khiến nàng chẳng thể chịu đựng. Uống say đi, để bản thân say mèm, chỉ có như vậy. Nàng mới có đủ sức tiến bước.
Sau đó, nàng đem A Hoa và Diễm An đi gặp tiểu Bảo. Vừa gặp nhau, ba người liền mở đại hội trách mắng nàng. Thời gian bình yên như vậy, nàng đã lâu không cảm nhận được rồi. Đem ánh mắt dịu dàng nhìn họ chơi đùa với nhau, nàng dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ là vì quá thoải mái, cũng quá đỗi bình yên.
Lại ba năm nữa trôi qua, nàng không biết tại sao, cơ thể ngày càng suy nhược. Tiểu Bảo cũng đã lớn, các vương tôn quý tộc nàng đào tạo cũng dần đi vào quỹ đạo. Những kỹ năng canh tác mới cùng sơ đồ tưới tiêu ruộng vườn nàng đã ban hành ra để cho các nông dân học tập đem lại thu hoạch lớn. Người dân ngày càng đa dạng mặt hàng, rồi nàng điều chỉnh chế độ quan lại. Làm giảm đi khả năng quan liêu, nếu như phát hiện ra kẻ dám làm xằng bậy, người dân có thể trực tiếp kêu oan. Nếu chứng minh được bị oan, ngay lập tức quan sẽ bị xử tử. Chỉ như vậy, bọn chúng mới có thể ngoan ngoãn. Nàng cũng ra một chế độ mới về hôn nhân, hôn nhân dựa trên cơ sở tự nguyện, một vợ một chồng.
Nam, nữ, già, trẻ đều có thể đi học chữ.
Nàng còn mở rộng các hiệu sách khắp nơi trong nước, nâng cao dân trí. Càng ngày, Khánh Quốc lại càng khiến cho các nước khác e dè. Mặc dù, từ đầu những luật lệ nàng đưa ra vấp phải nhiều ý kiến trái chiều nhưng dần dần họ cũng quen. Đương nhiên, đối với các cặp phu phụ đã bái đường trước ngày ra luật vẫn giữ nguyên như vậy. Nữ nhân cũng có thể buôn bán, có thể làm quan. Quan trường dần mở rộng hơn, các câu hỏi cũng không xoay vòng tứ thư, ngũ kinh. Nó xoay vòng vào đời sống nhân dân, bắt buộc người muốn làm quan phải hiểu dân cần gì. Cũng vì vậy, nàng kiếm được không ít quan phụ mẫu tốt cho dân, ích cho nước. Vị trí nữ giới cũng được nâng cao, không ít phu nhân sẵn sàng hòa ly với phu quân để ra ngoài kiếm tiền. Dần dần, nữ nhân có trí đã tìm được nơi mình thuộc về.
Đêm lại về, chiếc khăn tay trắng của nàng đã đẫm màu máu. Nhã Tịnh hiểu, thời gian của nàng đã không còn nhiều.