Mẹ tròn con vuông, sinh con xong Dương Hi Văn cũng vượt qua cửa ải của thần chết. Bây giờ cô chỉ cần ở viện hồi sức, vì do cơ thể mình yếu hơn người khác nên bác sĩ buột cô ở lại đây vài hôm để quan sát, chắc chắn sức khỏe đã ổn rồi mới về nhà được.
Đã ba ngày trôi qua, Mộ Tần ngày ngày chạy đến đây chăm sóc cô. Hứa Thành cũng đến, nhìn thấy đứa nhỏ nằm bên cạnh cô thì anh cười, kéo ghế ngồi xuống.
“Chúc mừng em, em đã làm mẹ rồi”.
“Đứa bé thật đáng yêu” Hứa Thành bảo.
” Cảm ơn anh, anh có muốn bế con không?” Dương Hi Văn hỏi.
” Được sao?” Hứa Thành nghiêng đầu.
“ Dĩ nhiên là được chứ, dù gì anh cũng là ba nuôi của đứa nhỏ mà” Mộ Tần đang rót nước bên cạnh cũng lên tiếng.
“ Con nuôi? Em chấp nhận cho đứa nhỏ làm con trai nuôi anh sao?” Hứa Thành bất ngờ, hai mắt rơm rớm nước mắt.
” Đúng vậy…”
Dương Hi Văn đưa đứa nhỏ trên tay sang cho Hứa Thành, anh đỡ lấy, bế thằng bé trong tay không ngừng run rẩy.
“ Con là Mộ Thiên Sơ, sau này mong ba Hứa Thành chăm sóc con rồi “ Dương Hi Văn mỉm cười bảo.
Mộ Thiên Sơ là tên do Mộ Tần đặt, anh đã suy nghĩ rất lâu mới ra.
“Chào con, con trai” Hứa Thành cười trong hạnh phúc rồi nói nhỏ.
Mộ Tần giờ đây cũng không so đo với Hứa Thành bất cứ chuyện gì nữa, sau chuyện này Hứa Thành lẫn anh đã có nhiều bài học cho bản thân, cả hai thay đổi suy nghĩ và trưởng thành hơn trước rồi.
Dương Hi Văn quay sang nhìn Mộ Tần, cô mỉm cười. Ngày tháng êm đềm đã đến với mẹ con cô rồi.
Buổi tối, Dương Hi Văn vì mệt mà ngủ say, con của cô cũng thế.
Mộ Tần trở về phòng bệnh, phía sau chính là Tần Chí Khiêm.
Tại nhà của Tần Chí Khiêm, Mộ Tần bất ngờ xuất hiện, anh đến tìm ông.
“Ông có muốn đến gặp cháu ngoại và nhìn Hi Văn một chút không?” Vừa đến, anh đã đi thẳng vào vấn đề mà không cần vòng vo dài dòng gì.
“ Được sao?” Tần Chí Khiêm nghe lời đề nghị của Mộ Tần liền đứng lên, ông không nghĩ mình có cơ hội ngàn vàng đó, cũng không tin Mộ Tần lại chủ động đến tìm mình.
“Dù gì đó cũng là con gái ông, cũng là cháu ngoại ông “.
“Cô ấy là vợ tôi, ông cũng chính là ba vợ của tôi “ Mộ Tần bảo.
“Được…được chứ”
“ Tôi nhất định sẽ đến.”
Tại phòng bệnh, Tần Chí Khiêm xúc động nhìn đứa cháu nhỏ của mình, ông quay sang nhìn Dương Hi Văn đang ngủ say, Tần Chí Khiêm đưa tay vuốt tóc cô rồi nói nhỏ:” Con gái, con làm tốt lắm”
” Cháu nữa…cháu thật ngoan khi đã không làm mẹ bị thương “
Ông nói nhỏ.
Mộ Tần đứng bên cạnh, anh thở dài nhìn cảnh tượng trước mắt. Rõ ràng là cha con đều muốn nhận lại nhau, gọi nhau một tiếng ba một tiếng con cái. Vì cái cớ gì mà cứ chia cắt nhau như vậy?
Đến cả việc gặp con gái và cháu ngoại cũng phải lén la lén lút như vậy.
Mộ Tần đứng lên, đi đến vỗ vai Tần Chí Khiêm, ông thở dài, lòng đầy tâm tư.
Ngồi ở đó được một lúc thì Mộ Tần và Tần Chí Khiêm rời đi. Đưa ông về nhà, Mộ Tần bất ngờ lên tiếng.
“Ba vợ “.
“ Con hi vọng ba sẽ nhận Hi Văn “ Mộ Tần nói.
Tần Chí Khiêm đứng như tượng, nhìn con rể trước mặt mình, có thể lúc này Dương Hi Văn hận ông, nhưng đứa trẻ trước mắt lại rất hiểu chuyện, ông…
“ Ba cũng hi vọng ngày đó đến sớm nhất có thể ” Tần Chí Khiêm đáp.
Ông đã hứa với Tần phu nhân, muốn nhận lại con gái, trừ phi ông sắp trút hơi thở cuối cùng…
Nếu như ông qua đời, Tần phu nhân mới buông tha cho ông tha cho con gái ông. Tần Chí Khiêm lầm lỡ đã nửa đời người, ông không muốn phần đời còn lại phải sống trong ân hận và đau khổ.
Tốt nhất ông vẫn nên ôm lấy nỗi đau này, tự chôn vùi sâu trong lòng mình. Đến khi chết…mới nói rõ cho con gái biết sau vậy.
Mộ Tần lái xe quay về bệnh viện, anh không nghĩ… Vừa đẩy cửa đi vào anh đã thấy Dương Hi Văn ngồi trên giường, cô ôm mình lại rồi nhìn ra cửa sổ.
” Hi Văn…”
Lúc nãy…cô chưa ngủ sao?
“ Ông ấy đã đến đây phải không?” Dương Hi Văn nhỏ giọng hỏi để tránh làm con trai thức giấc.
Mộ Tần gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng làm ba rồi, anh hiểu tâm tư của một người làm ba là như thế nào nên mới…”
“ Em…đừng giận anh nhé?”Mộ Tần nói.
“ Không, em không giận ” Cô lắc đầu nói, quay lại nhìn anh.
“Anh làm tốt lắm “
“ Em cũng nghĩ kĩ chứ, cho dù ông ấy không muốn nhận em…nhưng ít nhất cũng nên nhận đứa cháu ngoại này “.
“ Thằng bé đáng yêu vậy mà “.
“ Ông xã, cảm ơn anh đã quan tâm đến em và cảm nhận của ông ấy “.
Mộ Tần đi đến, ôm lấy cô, để cô sà vào lòng mình rồi bảo:” Anh không tin ông ấy lại tuyệt tình không muốn nhận lại em”.
“ Nhất định ông ấy có nỗi khổ, bất đắc dĩ mới tránh né em như thế, đừng giận ông ấy…chúng ta cùng chờ ông ấy cho câu trả lời được không?”.
Dương Hi Văn gật đầu, cô nắm lấy áo anh:” Em hiểu, em hiểu chứ”.
“ Chỉ là…em sợ mình chờ đợi quá lâu thôi . Hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều hơn ” Cô nhỏ giọng bảo.
Mộ Tần xoa xoa đầu cô, anh biết cô vẫn đang mong chờ ba mình cho câu trả lời thích đáng nhất, anh hôn lên tóc cô, cả hai nhìn ra cửa sổ.
Một nhà ba người gói gọn trong căn phòng bệnh nhỏ, cùng ánh sáng len lỏi của ánh trăng bên ngoài chiếu vào.
Đã đến ngày được xuất viện, Dương Hi Văn ôm con về nhà với sự chào đón của mọi người, người người trong nhà đều đang háo hức nhìn thấy cậu chủ nhỏ xuất hiện.
Dương Hi Văn đặt con xuống nôi, cô đến giường ngồi xuống hít một hơi thật sâu. Mấy ngày ở viện cô cảm thấy thật sự ngột ngạt,
về đến nhà rồi thật thoải mái.
Những ngày qua Mộ Tần cũng đã cho người trang trí phòng lại, cũng mua những đồ dùng cần thiết, có vẻ anh đang nghiêm túc cho việc làm ba của mình lắm đây.
Cô đứng lên, lại nôi cúi xuống rồi bảo:” Con đó, con có phúc hưởng lắm đấy nha “.
Cứ tưởng về nhà rồi thoải mái hơn trước, nhưng mà về đến rồi Mộ Tần và Dương Hi Văn cảm thấy bắt đầu kiệt sức và bất lực rồi.
Về nhà được ba hôm, Mộ Thiên Sơ cứ không ngừng khóc mỗi đêm, thắng bé không cho cô và anh chợp mắt được chút nào. Đêm nay lại thế…
Dương Hi Văn không có sữa cho con bú, chỉ có thể dùng sữa ngoài. Mộ Tần mỗi đêm đều gật gù đi pha sữa, thử sữa xem đã ổn hay chưa mới cho con uống.
Thằng nhóc nằm trong nôi khóc lớn, Dương Hi Văn kiệt sức ngồi lên đi đến bế con lên rồi dỗ, Mộ Tần cũng bị đánh thức chung, anh chỉ mới chợp mắt được mười phút trước.
Thấy cô mệt, anh bảo.” Để con cho anh “.
Anh đi đến ôm lấy Thiên Sơ qua bên mình.
“Tiếng con khóc ồn lắm, em sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi “
Mộ Tần bảo.
“ Nhưng mà…”
“Em ngủ đi, ngủ dậy rồi thay anh chăm con” Mộ Tần bảo. Dương Hi Văn gật đầu, cô đẩy cửa rời đi, còn Mộ Tần ở đây bắt đầu làm công việc quen thuộc của mình.
“Ngoan nào, ngoan nào “
“ Thiên Sơ của ba rất ngoan mà”
Anh càng dỗ càng nói, đứa nhỏ càng khóc lớn hơn. Mộ Tần chợt nhận ra giấc mộng làm ba không hề màu hường như anh nghĩ.