Cứ như thế này thật sự không ổn chút nào, Mộ Tần và Dương Hi Văn đành giơ tay đầu hàng với con trai, cuối cùng họ phải tìm bảo mẫu chăm sóc con trai, cũng như có thể học nhiều thứ hơn rút kinh nghiệm cho những lần sai lầm của mình.
Dương Hi Văn ôm con trên tay ngồi trong phòng, gần đây Mộ Thiên Sơ đã ngoan hơn rồi, cũng chịu ngủ nhiều hơn trước, thiếu chút nữa cô và Mộ Tần muốn gục ngã thật sự rồi.
Nhưng nói gì thì nói là con của cô mà, đành chịu thôi, phải làm tròn trách nhiệm của người làm ba người làm mẹ chứ!
Dương Hi Văn nhìn con, bất ngờ giúp việc tiến ra bảo” Phu nhân, có người đến tìm cô”.
“ Người ấy bảo mình chính là Tần Chí Khương” Nghe xong cô khựng lại, quay mặt đi, lưỡng lự một lúc rồi nói:” Được rồi, bảo anh ta đợi tôi một chút”.
“ Cô trông chừng thằng bé giúp tôi ” Dương Hi Văn đưa con sang cho nữ giúp việc, cô ấy bế lấy Thiên Sơ còn Dương Hi Văn quay người rời đi xuống nhà tìm Tần Chí Khương gặp mặt.
Nhìn thấy cô xuất hiện Tần Chí Khương vui mừng muốn nhảy lên, cứ tưởng em gái không chịu gặp mặt anh chứ.
Cô ngồi xuống ghế, nhìn Tần Chí Khương” Anh đến đây làm gì?”.
“Anh đến thăm em, em gái mới sinh con…nên anh…”
Dương Hi Văn nhìn anh, bên cạnh là vài túi đồ đặt đó.
“ Anh biết em mới sinh con xong nên đã mua rất nhiều đồ bổ cho em, nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân đó “ Tần Chí Khương nói.
“ Cảm ơn anh đã quan tâm “ Hi Văn lạnh nhạt đáp, cô không biết nên làm sao với người đàn ông này.
“ Hi Văn này…em đang giận anh và ba sao?” Tần Chí Khương ngập ngừng hỏi.
“ Tôi không dám”.
“Dù gì tôi cũng chưa có phúc gọi Tần lão gia là ba mình, ông ấy là Tần Chí Khiêm, là người tài giỏi thành đạt ai cũng biết, vang danh khắp nơi “.
“Có một đứa con gái là sát thủ, suốt thời gian dài tay chỉ có nhuốm máu đỏ như tôi thì…”
“Có lẽ ông ấy không nên nhận tôi thì hơn “
“Hi Văn, mọi chuyện không phải như thế “
“ Chứ như thế nào mới không phải hả?” Dương Hi Văn hỏi lại.
“Hi Văn, anh…”
Tần Chí Khương không biết nên nói cho cô biết sự thật không, nhưng mà ba anh đã nói phải giữ bí mật, nếu như để cô biết thì…
“ Anh làm sao?” Dương Hi Văn cau mày hỏi, hình như Tần Chí Khương đang muốn nói gì đó với cô?
“ Anh xin lỗi, anh làm phiền thời gian nghỉ ngơi của em và con rồi”.
Tần Chí Khương đứng lên nói rồi nhanh chóng rời đi. Dương Hi Văn ngồi đó, trong lòng thật sự muốn đuổi theo anh hỏi cho ra lẽ mọi chuyện trong thời gian qua nhưng tay chân lại không cho phép, cô cứ ngồi yên đó đưa mắt nhìn anh đang rời đi một lúc một xa.
Dương Hi Văn siết chặt tay, cắn môi dưới rồi lẩm bẩm:” Mặc kệ vậy”.
Thoáng chốc Mộ Thiên Sơ đã tròn một tháng tuổi. Mộ Tần liền mở tiệc đầy tháng cho con mình, anh bí mật mời Tần Chí Khiêm đến.
Tần Chí Khiêm chỉnh bộ vest của mình lại, ông đứng trước gương rồi tự đeo cà vạt vào cho mình, nghiêm túc quan sát một lần nữa rồi cầm áo khoác vào.
” Được rồi, đi thôi “ Ông vui vẻ bảo, cầm phần quà đã được ông chuẩn bị từ trước đó lên rời khỏi nhà trong tâm trạng vui vẻ và hào hứng. Nay ông có thể gặp mặt con gái và cháu ngoại của mình, mặc dù là bí mật lén la lén lút đến nhưng có thể nhìn thấy Dương Hi Văn và Mộ Thiên Sơ từ xa ông cũng vui rồi.
Tần Chí Khương cũng được mời đến, nhưng do công việc nên bảo sẽ đến trễ hơn dự định. Tần Chí Khiêm tự mình lái xe đến Mộ gia.
Mộ Tần cũng đã sắp xếp hết, cho ông ngồi ở chỗ có thể nhìn thấy hai mẹ con cô dễ dàng mà không để Dương Hi Văn phát hiện.
Tần Chí Khiêm nhìn con gái mình bước ra, trên tay bế Mộ Thiên Sơ, không kiềm được xúc động mà bật khóc, ông đưa tay lên lau những giọt nước mắt kia.
Hôm nay ông đến đây để nhìn con gái mà, việc gì phải khóc lóc như thế này chứ?
Từ đầu đến cuối bữa tiệc cô có cảm giác ai đó cứ nhìn mình từ xa, nhưng khi cô quan sát xung quanh thì không thể biết người đó là ai. Bữa tiệc kết thúc, Tần Chí Khiêm đưa quà của mình cho Mộ Tần rồi nhanh chóng rời đi tránh để cô nhìn thấy mình rồi không vui.
Mộ Tần cũng lén lút tiễn ba vợ của mình rời đi, đứng vẫy tay chào tạm biệt ông rồi vào nhà. Dương Hi Văn đã sinh nghi từ đầu, nhìn cái túi trên tay anh đang cầm thì hỏi:” Đây là?”.
“Là của Vệ Khanh ” Mộ Tần nói.
Xin lỗi, nhưng tôi đành lấy cậu ra làm bia đỡ đạn mà thôi.
Biết anh đang nói dối mình, Dương Hi Văn liếc mắt với anh một cái khiến cho Mộ Tần lạnh sống lưng, không xong rồi cô sắp vạch trần anh rồi, đứng trước những câu hỏi của Dương Hi Văn anh thật sự chỉ có thể chịu thua mà thôi.
Ai bảo anh sợ vợ chứ, chỉ là anh đội vợ lên đầu mà sống thôi. Dương Hi Văn đưa tay ra nhận lấy, khỏi cần hỏi cô cũng biết Tần Chí Khiêm đã đến đây, còn đây chính là đồ ông đưa đến.
“ Đưa đây, anh về phòng nghỉ ngơi tắm rửa đi” Cô bảo. Mộ Tần thấy cô không vứt bỏ món quà trên tay đi thì thở nhẹ ra, anh về phòng để cô ngồi đó. Dương Hi Văn ngồi xuống sofa, cô không mở ra xem bên trong là gì, chỉ ôm túi đồ trên tay vào lòng rồi nói nhỏ:” Cảm ơn vì đã đến “.
Bệnh viện.
Tần Chí Khương chạy theo chiếc giường đang được đẩy đi, người nằm trên đó nhuốm đầy máu và bị thương nặng chính là Tần Chí Khiêm.
“Ba…ba…”.
“ Ba… đừng xảy ra chuyện gì…con cầu xin ba.” Tần Chí Khương đứng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, trên đường ba anh từ Mộ gia về nhà đã không may xảy ra tai nạn, lúc nhận tin anh thật sự không tin vào tai mình.
Tần Chí Khương ngồi xuống ghế, anh chấp tay cầu nguyện mong ba mình bên trong không sao, chỉ vừa mới đi gặp con gái về lại thành ra thế này..
Ba làm ơn…
Dương Hi Văn ở phía này cũng thấy có gì đó không ổn, tim cô đau đến quặn lại, cô đặt tay lên lồng ngực trái, mặt mày cũng nhăn nhó lại vì đau.
“ Mình sao thế này?” Cô lẩm bẩm một mình, cố điều chỉnh hơi thở để lấy lại sức, đi đến chỗ ghế ngồi tạm bợ xuống tránh bị ngã xuống sàn.
Cô ngẩng mặt nhìn cửa sổ, sao lại…
Cô cứ thấy có gì đó đang xảy ra, chuyện động trời gì đó mà cô không hề biết phải không?
Dương Hi Văn muốn đứng lên nhưng đầu óc không ngừng choáng váng, cô làm sao thế này.
“ Hi Văn?”.
Thấy cô chưa trở về phòng anh lo lắng đi tìm thấy cô ngồi đây Mộ Tần tiến đến.
“Em làm sao vậy? Sao mặt mũi xanh xao thế này?”Mộ Tần hỏi.
“ Em không sao, chỉ là bất thình lình tim em nhói lên mà thôi ” Dương Hi Văn bảo.
“ Tần, em cảm thấy có gì đó không ổn…”
” Ba em… anh có thể gọi cho ông ấy không?”.
Mộ Tần nhìn cô, cô nói như thế nhất định có gì đó không ổn. Dù gì họ là cha con ruột thịt máu mủ, có liên kết của người thân với nhau…
Mộ Tần lấy điện thoại trong túi ra, định gọi cho Tần Chí Khiêm hỏi ông về nhà an toàn chưa thì Tần Chí Khương đã gọi đến. Đúng lúc thật, Tần Chí Khương có lẽ muốn bảo ba mình đã về nhà từ sớm rồi.
“Alo…”
[ Mau đến bệnh viện, tôi cần Hi Văn giúp gấp l
[ Ba…xảy ra chuyện rồi, ông ấy gặp tai nạn giao thông ]
[ Ông ấy mất máu quá nhiều, tôi cần con bé giúp, nếu không ba sẽ bỏ mạng mất ]