Mộ Tần nhận được điện thoại của Tần Chí Khương lập tức lái xe đưa Dương Hi Văn đến bệnh viện, ngồi trên xe cô không thể không lo lắng, trong lòng như lửa đốt còn liên tục hối thúc anh chạy nhanh lên:” Tần, làm ơn tăng tốc đi”.
“Em bình tĩnh đi, anh sẽ đến bệnh viện nhanh nhất có thể mà “
“Nếu tăng tốc nữa chúng ta sẽ gặp tai nạn đấy” Mộ Tần nói, anh biết người đang nằm trên bàn mổ kia chính là ba ruột của cô và là ba vợ của anh, nhưng anh không thể làm liều được, nhanh một phút là chậm cả đời thật đấy.
Đến bệnh viện, Dương Hi Văn cùng Mộ Tần lập tức đến chỗ Tần Chí Khương. Chẳng cần hỏi nhiều cô liền đi theo y tá để lấy máu, còn Tần Chí Khương chỉ biết đứng đó miệng liên tục nói xin lỗi Dương Hi Văn. Anh và ba không thể giúp cho em được, cuối cùng gặp chuyện lại phải phiền đến em.
Mộ Tần vỗ vai Tần Chí Khương, anh cố gắng an ủi người đàn ông này, dù gì cũng là người một nhà, với tình huống này cũng chẳng phải là lúc nên cãi nhau nữa.
“Mọi chuyện sẽ không sao đâu”
Mộ Tần nói.
Tần Chí Khương gật đầu, anh hít thật sâu rồi thở nhẹ ra để lấy bình tĩnh.
Lát sau cô quay trở lại, Dương Hi Văn được Mộ Tần đỡ ngồi xuống ghế, cô cố chỉnh lại hô hấp vì lúc nãy mới rút rất nhiều máu, nếu không cẩn thận cô sẽ ngất xỉu ngay tại đây mất.
Ba người ngồi chung dãy ghế nhưng lại không nói gì với nhau, mặt cứ nhìn về cánh cửa đó, trong lòng trùng xuống, bầu không khí thật sự nặng nề khiến người ta không muốn bước đến gần họ chút nào.
Dương Hi Văn dựa ra sau, cô đưa tay ôm mặt, không thể ngờ lại xảy ra chuyện này. Ba cô lén la lén lút đến tiệc đầy tháng của cháu trai rồi lại gặp tai nạn thế này, vừa mới vui vẻ được mấy phút trước bây giờ lại bị ném xuống hố đen như vậy… Còn gì nữa không? Đến một lúc luôn đi.
Vài giờ sau bác sĩ đi ra, cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc, cũng may có sự xuất hiện của Dương Hi Văn nhanh nhất có thể mà đã kịp cứu ông, bây giờ cần nghỉ ngơi tốt và dưỡng thương, nhập viện mấy hôm để quan sát tình hình.
Dương Hi Văn nghe được những lời này cô như được cứu sống, cả người ngã vào Mộ Tần, anh đỡ lấy cô, biết rõ Dương Hi Văn đang lo lắng cho ba mình như thế nào.
“ Không sao rồi, không sao rồi “ Anh nói nhỏ.
Dương Hi Văn vùi mặt vào áo anh, cô khóc thút thít trong đó, khóc vì an tâm, khóc vì ba cô đã vượt qua ải của thần chết rồi.
Tần Chí Khương cũng thấy nhẹ lòng rồi, anh nhìn cô, rồi cúi đầu xuống: “Cảm ơn em đã đồng ý đến đây”
“ Cũng vì có em nên ba mới…”
“ Không cần cảm ơn “
Dương Hi Văn đưa tay lau nước mắt rồi bảo:” Dù gì ông ấy cũng là ba ruột của tôi “.
“ Cũng chính là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể thấy chết mà không cứu được ” Dương Hi Văn nhỏ giọng bảo.
Tần Chí Khương mỉm cười, Hi Văn nói như thế có nghĩa là… Cô đang tha thứ cho ba rồi sao?
Hôm sau.
Mộ Thiên Sơ ở nhà được ba chăm sóc, còn cô đến bệnh viện thăm Tần Chí Khiêm. Đứng bên ngoài nhìn ông đang nằm trên giường, ông đã tỉnh lại, nhưng đã thiếp đi vì vết thương trên người.
Cô mở cửa đi vào, kéo ghế ngồi xuống rồi đặt tay lên tay ông, lúc này nhìn kĩ cô mới nhận ra ba mình lớn tuổi rồi, ông đã già rồi. “ Hi Văn?” Tần Chí Khiêm mở mắt ra đã thấy cô, ông bất ngờ.
Dương Hi Văn vội rụt tay lại, ngại ngùng quay đầu đi.
“Con đến thăm ba sao? Ba có mơ không được ở gần con gái của mình như thế này” Tần Chí Khiêm nói.
“ Ông không có mơ, là tôi”
“ Tôi đến chăm sóc cho ông, anh Chí Khương có việc phải đi gấp, tôi đành thay anh ấy làm việc này ” Dương Hi Văn bảo.
Nghe có vẻ miễn cưỡng nhưng thật ra là cô rất muốn đến đây, chỉ là cô đang biện hộ mà thôi!
Tần Chí Khiêm bật cười, đứa con gái này thật sự giống ông khả năng nói dối chả giỏi gì cả. Không biết trước kia con bé làm sát thủ, làm sao để diễn đạt tiếp cận mục tiêu vậy nhỉ?
“ Chỉ cần con đến ba vui rồi ” Tần Chí Khiêm bảo.
Dương Hi Văn đứng dậy, rót cho ông li nước rồi hỏi:” Ông có muốn uống nước không?”.
Dương Hi Văn đỡ ông lên rồi đưa cho ông li nước, cô ngồi nhìn ông rồi bảo:” Lần sau ông nên chú ý một chút, cũng nên cẩn thận”
” Đừng để xảy ra tai nạn thêm lần nào nữa, tôi không muốn đến bệnh viện làm bình máu di dộng đâu “ Cô nói nhỏ.
” Ba xin lỗi, làm con và Chí Khương lo lắng rồi ” Ông bảo.
“ Tôi không có lo cho ông, tôi chỉ lo cho máu của mình thôi “Cô nói, đúng là vẫn mạnh miệng được mà.
Tần Chí Khiêm chỉ cười, tuy là mấy lời cứng nhắc trông có vẻ không có chút tình cảm nào nhưng ông vẫn thấy rất ấm áp, cô vẫn quan tâm đến ông, vẫn lo cho cái thân già này và sợ ông xảy ra chuyện.
“Hi Văn, xin lỗi con”
“ Xin lỗi vì không nhận con” Ông nói nhỏ.
“ Ông đừng nói chuyện đó nữa” Dương Hi Văn tức giận đứng lên nói.
“Ông không muốn nhận tôi thì cũng được, đừng có nhắc chuyện đó mãi rồi xin lỗi tôi “
Nói xong cô rời khỏi phòng bệnh, Tần Chí Khiêm nhìn cô đang rời đi, ông thở dài, lão già này lại làm cho con gái không vui rồi, hiếm khi cô chịu đến đây vậy mà.
Cứ nghĩ Dương Hi Văn đã rời đi luôn, nào ngờ lát sau cô quay lại với đồ ăn và trái cây trên tay.
Cô ngồi xuống, đút cháo cho Tần Chí Khiêm ăn rồi gọt trái cây, còn mở ti vi cho ông xem tránh buồn chán. Từ đầu đến cuối cô không nói thêm một lời nào với ông nhưng như đó cũng đủ làm cho Tần Chí Khiêm tràn ngập trong niềm vui.
Đến lúc ra về, Dương Hi Văn chắc chắn ông đã ngủ say rồi mới ra về, trước khi đi còn kéo mền lên đắp cho ông ngay ngắn xong nói nhỏ:” Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt”.
Cô cầm túi xách lên, đến cửa rồi nhanh chóng ra khỏi đó.
Đến cổng bệnh viện, xe của Mộ Tần đã đợi sẵn ở đó, anh đến đón cô, cô còn con nhỏ không thể để Mộ Thiên Sơ ở nhà một mình được. Tần Chí Khương nói cũng sắp quay lại bệnh viện nên cô phải về nhà nhanh nhất có thể.
Dương Hi Văn vừa rời đi chưa lâu thì Tần phu nhân xuất hiện. Bà ta lén la lén lút vào phòng nhìn người chồng cũ của mình khắp người bị thương đang ngủ say trên giường kia, kéo ghế ngồi xuống, bà nhìn ông.
Bà biết Dương Hi Văn vừa đến đây, trong ánh mắt liền không vui, còn rất tức giận.
“ Ông đã hứa với tôi sẽ không nhận con bé đó mà?”.
“ Bây giờ ông muốn thất hứa sao?”.
Tần Chí Khương quay lại bệnh viện, thấy cửa phòng bệnh của ba anh vẫn chưa được đóng anh liền chạy đến, nhìn vào thì chỉ thấy ba anh còn đang ngủ. Kì lạ, Dương Hi Văn bảo với anh cô đã về nhà trước đó mười lăm phút rồi, cô cũng không thể vô ý tứ để cửa mở như vậy mà rời đi, nhất định em gái anh không phải người như thế.
Anh lo lắng, đi đến xem ba mình có chuyện gì hay không, cũng may là không bị thương thêm chỗ nào, ông chỉ là đang ngủ say quá mà thôi.
Vậy…đã có ai đến căn phòng này sao?
“ Ai đã vào đây?” Tần Chí Khương lẩm bẩm, anh bắt đầu hoài nghi, việc ba anh gặp tai nạn chỉ có vài người biết, giới báo chí còn không đánh hơi được ra chuyện này…
Ai đang nhắm vào ba anh sao?