Đồng phục của Lục Lê lớn hơn Khương Nghi hai size.
Khương Nghi cắn răng mặc vào mới phát hiện bộ đồ rộng thùng thình như trùm lên người, vạt áo dài gần tới đùi, tay áo cũng dài lượt thượt che khuất cả ngón tay.
Cậu cúi đầu kéo vạt áo xuống, cố làm cho bộ đồng phục rộng rinh này nhìn vừa vặn hơn một chút.
“Khương Nghi.”
Cô Lưu đi xuống kiểm tra tác phong với ánh mắt sắc lẻm, bà liếc qua bộ đồ thùng thình trên người Khương Nghi luôn ăn mặc chỉn chu mà giờ nhìn hết sức luộm thuộm.
Khương Nghi hồi hộp trong lòng, kết quả một giây sau cậu nghe thấy cô Lưu nghiêm túc nói: “Bài phải học, thể dục cũng phải tập.”
“Sức khỏe là vốn liếng để làm cách mạng.”
“Chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Khương Nghi sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, sau đó vội vàng gật đầu.
Ánh mắt cô Lưu lộ vẻ hài lòng, tiếp tục kiểm tra tác phong các học sinh phía sau.
Thái Phương dựng cuốn sách lên thì thào: “Khương Nghi, giờ thể dục cậu lấy nhầm đồ của người khác đúng không? Tan học tới phòng giáo vụ tìm trong đống đồ thất lạc thử xem, biết đâu lại tìm được đồng phục của cậu.”
Khương Nghi kéo tay áo lên, nghe vậy thì sờ mũi nói: “Không phải, tớ lấy nhầm đồ của bạn thôi.”
Thái Phương đoán có thể là nam sinh lớp tám tên Ứng Trác Hàn kia, bởi vì từ lúc khai giảng đến giờ hắn thường xuyên đến tìm Khương Nghi tán gẫu.
Hắn thở dài rồi nói với vẻ hâm mộ: “Bạn cậu cao thật đấy. Áo khoác dài đến đùi cậu luôn.”
Khương Nghi yên lặng kéo gấu quần lên để lộ đùi mình.
Thái Phương lại cổ vũ Khương Nghi: “Bình thường cậu đi chung với cậu ấy nhiều vào.”
Làm vậy tên con lai Lục Lê trong lớp quốc tế kia thấy bạn Khương Nghi cao to sẽ không dám lỗ mãng bắt nạt cậu nữa.
Khương Nghi trịnh trọng gật đầu, tự nhủ chắc mình phải đi chung với Lục Lê nhiều hơn, cùng uống sữa ăn thịt bò với hắn thì mới mau cao lên được.
Sau tiết học đầu tiên, Khương Nghi đem áo khoác đồng phục đến lớp quốc tế 2.
Giờ ra chơi lớp quốc tế hết sức náo nhiệt.
Lục Lê gối đầu lên áo khoác Khương Nghi, chóp mũi khẽ nhúc nhích, nghĩ thầm mình và Khương Nghi dùng chung nước giặt mà mùi hương trên đồng phục Khương Nghi chẳng giống mình chút nào.
Hương thơm thoang thoảng rất dễ gây nghiện.
Không hiểu sao Lục Lê cảm thấy răng nanh hơi ngứa, chắc vì mùi hương này cứ lượn lờ quanh quẩn khiến hắn bỗng sinh ra một nỗi khát khao, phải cắn Khương Nghi như lúc ở nhà thì mới thỏa mãn được.
Hắn không biết khát vọng thân mật xen lẫn chút hung hãn này có nghĩa gì, chỉ đơn giản cảm thấy mình muốn làm thì cứ làm thôi.
“Ê ê ê, nhìn ngoài lớp kìa——”
“Đệt, người lớp chọn tới đây làm gì? Đến trừ điểm à?”
Lớp chọn có không ít học sinh đảm nhiệm chức vụ ở bộ phận kỷ luật của hội học sinh, giờ ra chơi các học sinh trường trung học thực nghiệm thường xuyên thấy đám cán sự kia tới phát thẻ trừ điểm.
Tiếng bàn tán trong lớp đột nhiên tăng lên, cửa sổ kính bên cạnh Lục Lê bị gõ mấy cái.
Khương Nghi cầm áo khoác nhìn Lục Lê trong cửa mặc đồng phục ngắn tay, nghe thấy động tĩnh thì uể oải ngẩng đầu lên.
Khương Nghi đẩy cửa sổ ra rồi giơ lên đồng phục trong tay, vừa chỉ vào áo khoác trên bàn học Lục Lê vừa nói nhỏ: “Sáng nay lấy nhầm rồi. Đổi lại đi.”
Lục Lê im lặng, một lát sau mới thản nhiên nói: “Không đổi.”
Khương Nghi: “?”
Cậu thảng thốt: “Sao thế?”
Lục Lê tiếp tục thản nhiên nói: “Cũng đâu phải cậu chưa từng mặc đồ của tớ.”
Khương Nghi: “……”
Đám bạn học chung quanh Lục Lê đang dỏng tai nghe lỏm đồng loạt trợn tròn mắt.
Khi thấy Khương Nghi ở lớp chọn đến gõ cửa sổ thì bọn họ cực kỳ kích động, cứ tưởng sẽ có trò hay để xem, đám Tần Lan cũng hết sức phấn khích.
Dù sao bọn họ đều biết Lục Lê chướng mắt lớp chọn từ lâu lắm rồi.
Lớp chọn bắt đầu học bù, Lục Lê cáu kỉnh ra mặt, lớp chọn tình nguyện nhổ cỏ, Lục Lê xụ mặt cả ngày.
Nhìn hắn cứ như chỉ hận không thể vác xẻng ra đào nguyên bãi cỏ lên để đám học sinh tình nguyện kia khỏi giả bộ làm việc tốt nữa.
Tần Lan quay đầu ngơ ngác hỏi: “Lục ca nói gì thế?”
Một nam sinh khác đờ đẫn đáp: “Lục ca nói cũng đâu phải chưa từng mặc đồ cậu ấy.”
“……”
Tần Lan khó nhọc nói: “Chẳng phải cậu ấy mắc bệnh sạch sẽ à?”
Nam sinh kia há to miệng nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Đám người vây xem đều im bặt, hơn nửa lớp nghển cổ nhìn hai người tưởng chừng xa lạ đến nỗi bắn đại bác cũng không tới đang đứng cạnh cửa sổ.
Khương Nghi bất đắc dĩ nói: “Lúc nghỉ giữa giờ còn kiểm tra tác phong nữa đó.”
Lục Lê: “Đúng ha.”
Hắn nghĩ ngợi rồi nhoài người qua cửa sổ cầm áo khoác của mình trên tay Khương Nghi giũ mạnh, sau đó nhanh nhẹn mặc vào cho cậu rồi kéo khóa lên.
Quá trình không đến năm giây, động tác nước chảy mây trôi hết sức thuần thục.
Khương Nghi: “……”
Lục Lê hài lòng nhìn Khương Nghi mặc áo mình, hắn kéo khóa lên hết mức làm nửa khuôn mặt Khương Nghi bị cổ áo che khuất, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, những sợi tóc đen mượt lòa xòa trên má.
Nhìn ngoan cực kỳ.
Khương Nghi: “Cậu mặc đồ tớ không vừa đâu.”
Lục Lê: “Vừa hay không cậu cứ kệ tớ đi.”
Tần Lan và bạn học chung quanh mờ mịt nhìn nhau.
Bọn họ có cảm giác hình như hai người đang cãi nhau, mà hình như cũng không phải.
Cuối cùng khi tiếng chuông vào học reo lên, Khương Nghi vẫn mặc áo khoác rộng thùng thình kia về lớp.
Cậu vừa ngồi xuống thì thấy Thái Phương khẩn trương hỏi mình: “Khương Nghi, sao cậu lại có đồng phục của Lục Lê vậy?”
Khương Nghi bình thản đáp: “Nhặt được.”
Thái Phương gãi đầu: “Nhưng nghe nói Lục Lê cũng có đồng phục của cậu mà.”
Khương Nghi: “……”
Thái Phương giơ di động lên, chỉ thấy trên màn hình điện thoại đời cũ đổi mới tin tức trong nhóm liên tục, hầu hết đều đang bàn tán về học sinh giỏi nhất khối và lớp quốc tế.
Khương Nghi sửa chiếc điện thoại Thái Phương đang giơ lên cho thẳng lại rồi hỏi thầm: “Chép bài không?”
Thái Phương lập tức để điện thoại xuống, hấp tấp trả lời: “Chép!”
Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm rồi đưa vở sang.
Mấy ngày sau, lúc nào Khương Nghi cũng có cảm giác học sinh lớp quốc tế giả bộ đi ngang lớp mình.
Mỗi lần đều là những gương mặt khác nhau, đám người này lúc thì đi rầm rầm, lúc thì đi rón rén nhưng đặc điểm chung là hai mắt chỉ hận không thể dính chặt vào người Khương Nghi, cứ như thấy hoa mọc trên người cậu vậy.
Tần Lan và mấy nam sinh ngồi xổm gần lớp chọn với vẻ mặt đăm chiêu.
“Thời gian trùng khớp, bạn học cũ của tớ nói trước kia Lục Lê và Khương Nghi ngồi cùng bàn sáu năm, vẫn luôn học chung lớp chưa bao giờ thay đổi cả.”
“Từ năm lớp ba Khương Nghi đã vào lớp luyện thi Olympic rồi.”
“Sự kiện cũng trùng khớp, trận bóng rổ hôm đó đúng là Khương Nghi không tới thật.”
“……”
Sau khi ráp nối từng chi tiết, đám nam sinh hai mặt nhìn nhau: “Con trai?”
“Tiểu thanh mai?”
“……”
Cả đám im bặt rồi ăn ý ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
Lục Lê đi toilet xong thì bắt gặp đám người này, hắn đá mông Tần Lan nhíu mày hỏi: “Ngồi đây làm gì?”
Tần Lan nghĩ thầm đang đổi giới tính cho tiểu thanh mai của cậu chứ làm gì, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Có làm gì đâu.”
Lục Lê hắng giọng một cái rồi nói: “Tối nay tớ không đi tập bóng đâu. Cậu ấy phải học thêm nên tớ muốn chờ cậu ấy về chung.”
Tần Lan: “……”
Hắn có cảm giác như lời này cố tình nói cho cả đám nghe vậy.
Hơn bảy giờ tối.
Khương Nghi đeo cặp bước lên xe, trông thấy Lục Lê hình như chờ lâu quá nên đã ngủ thiếp đi.
Cậu rón rén ngồi xa một chút, ai ngờ người bên cạnh vẫn thức giấc.
Lục Lê chẳng buồn mở mắt ra mà càu nhàu bằng giọng khàn khàn: “Các cậu học thêm cái quái gì mà ngày càng về trễ thế hả. Có còn xem học sinh là người nữa không?”
Khương Nghi để cặp xuống rồi an ủi: “Sắp thi nên ai cũng muốn học thêm mà, đâu riêng gì tớ.”
Lục Lê vẫn xụ mặt.
Hắn không sao ưa nổi lớp chọn, cảm thấy cách dạy của lớp này thật chẳng khác nào vắt kiệt sức lực của học sinh cả.
Sau khi về nhà họ Lục, chín giờ tối Lục Lê tắt đèn thư phòng rồi xách Khương Nghi còn đang làm bài về phòng ngủ.
Mười phút sau.
Lục Lê tắt đèn phòng ngủ bảo Khương Nghi: “Nhắm mắt, đi ngủ.”
Khương Nghi tròn xoe mắt ậm ừ đáp lại.
Kết quả hai phút sau, Lục Lê phát hiện Khương Nghi nằm trong chăn vừa suy nghĩ bài học vừa viết viết vẽ vẽ bằng ngón tay.
Làm sao hắn phát hiện ra à?
Bởi vì ngón tay Khương Nghi đang viết lên bụng hắn, hơn nữa càng viết càng lệch chỗ.
Lục Lê có thể cảm nhận được Khương Nghi viết một chữ X và một chữ Y, còn có một đống chữ khác như gà bới nữa.
Hắn làm thinh hai giây, vừa định mở miệng thì phát hiện hình như Khương Nghi đang mải mê suy nghĩ gì đó mà ngón tay vô thức viết chữ X liên tục trên bụng hắn.
Nhiệt độ cơ thể Khương Nghi luôn thấp hơn hắn rất nhiều, ngón tay cũng lành lạnh, còn Lục Lê thì hoàn toàn trái ngược, thân nhiệt lúc nào cũng cao, hắn gồng cứng bụng, cảm nhận đầu ngón tay lạnh buốt lướt nhẹ vừa ngứa vừa tê.
Hơi thở của hắn chợt trở nên dồn dập, khát khao cắn người lại bùng lên mãnh liệt hơn cả lúc trước, hệt như nước có ga bị lắc thật lâu cần một lỗ hổng để thoát ra.
Lục Lê bất động trong bóng tối.
Khương Nghi mới giải được nửa bài thì bỗng cảm thấy vành tai mình bị cắn một cái.
Có vẻ là cắn nhưng không cắn mạnh mà giống như đang trút giận một cách thân mật hơn.
Khương Nghi không hề giật mình mà thản nhiên đẩy đầu tóc vàng óng kia sang một bên rồi nghiêm túc hỏi: “Cậu có biết tại sao mình hay cắn người không?”
Lục Lê ngẩn người thu răng nanh lại, băn khoăn hồi lâu mới đáp: “Không biết.”
Khương Nghi nghiêm túc nói: “Tớ hỏi bác sĩ rồi, họ nói có thể vì cậu thiếu canxi, thiếu kẽm hoặc chì quá cao nên mới gây ra phản ứng đặc biệt này. Chắc đây là bệnh đó, mấy ngày nữa tới bệnh viện khám đi.”
Lục Lê cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không thể nói rõ được, chỉ có thể gượng gạo nói: “Ồ, vậy sao.”
Khương Nghi lại an ủi: “Không phải bệnh nặng đâu, uống thuốc bổ sung nguyên tố là được rồi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Khương baby: Không sao đâu ——