Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 20



Bảy giờ tối.

Hoàng hôn màu tím vàng bao trùm cả dinh thự nhà họ Lục giữa sườn đồi, mái ngói cao vút của tòa nhà theo lối kiến trúc Châu Âu được nhuộm trong sắc vàng lung linh.

Giữa thành phố S tấc đất tấc vàng, dinh thự xa hoa này chiếm diện tích hơn sáu ngàn mét vuông, đứng trên sân thượng rộng rãi phía sau có thể thấy được toàn cảnh thành phố.

Cánh cổng chạm trổ bằng sắt đen từ từ mở ra, bầu không khí trong chiếc xe màu đen trở nên căng thẳng.

Khương Nghi ưỡn lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm trang, dè dặt hỏi: “Tớ nhớ hình như hôm nay dì ở nhà đúng không?”

Cặp chân dài của Lục Lê tùy ý gác lên người cậu, lười biếng nói: “Không đâu. Hôm nay mẹ tớ đi mua sắm với hội chị em rồi, yên tâm đi.”

Khương Nghi lo lắng ôm cặp sách, ngờ vực hỏi: “Thật không?”

Lục Lê: “Lừa cậu thì tớ làm chó con.”

“Chú Khương cũng đi công tác với cha tớ rồi, đến ngày mười tám mới về, đêm nay cậu đừng hòng lén lút chạy về nhà ngủ một mình.”

Khương Nghi thở phào một hơi, nghe Lục Lê nói thế thì lẩm bẩm: “Tớ về nhà mình ngủ sao lại thành lén lút chạy về chứ, nghe cứ như ăn trộm vậy……”

Lục Lê giả điếc rồi càm ràm với cậu chiều nào lớp chọn cũng học bù quá lâu, tan học trễ ơi là trễ, ngày nào cũng vậy lỡ học sinh đói chết thì sao.

Khương Nghi: “Vẫn ổn mà, chỉ học thêm một tiếng thôi, không đói chết được đâu.”

Lục Lê hừ lạnh, rõ ràng là không hề đồng tình.

Chiếc xe màu đen từ từ dừng lại, hai người xuống xe rồi sóng vai nhau đi qua cửa vòm dát vàng vào đại sảnh.

Đại sảnh rộng lớn xa hoa lộng lẫy, đèn chùm pha lê óng ánh chiếu xuống người phụ nữ ngồi cạnh bàn ăn dài.

Người phụ nữ có nhan sắc vô cùng diễm lệ, khí chất trang nhã, mái tóc dài vàng óng được búi cao, đôi môi khẽ nhếch, gương mặt có rất nhiều nét giống Lục Lê, đẹp không gì sánh nổi.

Bà dựa vào ghế ngắm nghía bộ móng tay màu đỏ sáng lấp lánh của mình, trước mặt là một bàn đồ ăn phong phú nhìn hết sức ngon lành.

Khương Nghi cứng đờ tại chỗ, chân khựng lại, Lục Lê trước mặt cậu cũng đứng sững.

Nghe thấy động tĩnh, ánh mắt mẹ Lục đang ngả người trên ghế lập tức lóe sáng, bà ngẩng đầu lên rồi bật dậy chạy nhanh tới hớn hở nói: “Cục cưng dễ thương! Có nhớ dì không nè?”

Lục Lê đeo cặp của Khương Nghi, vừa mở miệng thì nghe thấy mẹ ruột vui vẻ bảo mình: “Arno tránh ra coi, đừng có cản đường chứ.”

Lục Lê nghiêng người hờ hững nhìn người phụ nữ ôm chầm lấy Khương Nghi rồi vui vẻ chà xát: “Bé ngoan đúng là càng lớn càng xinh mà!”

Đầu Khương Nghi bị ôm chặt, gượng gạo nói: “Dì cũng càng ngày càng đẹp đấy ạ.”

Mẹ Lục cười buông cậu ra rồi véo má Khương Nghi một cái: “Sao lại gầy thế hả?”

Lục Lê gỡ tay mẹ mình xuống, bất mãn nói: “Tháng trước cậu ấy mới tăng hai ký mà.”

Mẹ Lục nghiêm mặt nói: “Chỉ hai ký thôi à?”

Khương Nghi lí nhí: “Dì ơi, hai ký cũng nhiều mà……”

Mẹ Lục tỏ vẻ lo lắng: “Con có thấy ngày nào Arno cũng ăn như trâu không, sao con ăn chung với nó mà chỉ có chút xíu thịt vậy hả?”

Lục Lê để cặp xuống rồi dắt Khương Nghi tới ngồi cạnh bàn ăn: “Cậu ấy kén ăn lắm, ngày nào cũng ăn như mèo vậy, có bấy nhiêu thịt đã là không dễ rồi.”

Mẹ Lục sẵng giọng: “Sao lại nói bé ngoan vậy hả, bé ngoan ăn cơm nghe lời lắm mà.”

Bà hăng hái mở nắp mấy thố canh trên bàn ăn rồi dịu dàng hỏi Khương Nghi: “Đúng không bé ngoan?”

Khương Nghi: “……”

Cậu nhìn dãy thố đựng đầy canh đủ loại, im lặng rất lâu mới gượng gạo thốt ra một câu: “Dạ.”

Mẹ Lục càng hiền hòa hơn: “Cơm cũng sẽ ngoan ngoãn ăn hết đúng không?”

Khương Nghi bưng bát ỉu xìu đáp: “Dạ.”

Mẹ Lục hài lòng, Lục Lê cũng mãn nguyện.

Hai người tóc vàng ngồi ở bàn ăn chống cằm ngắm Khương Nghi ăn canh.

Quanh năm mẹ Lục bận lo sự nghiệp ở nước ngoài, thành lập thương hiệu trang sức của riêng mình, mấy năm trước việc kinh doanh đỡ bận rộn hơn nên thỉnh thoảng lại về nước ở với Lục Lê.

Sau khi về nước gặp Khương Nghi, mẹ Lục lập tức phải lòng cậu bạn cây non trong truyền thuyết này, bà là nhà thiết kế trang sức nên theo đuổi cái đẹp cuồng nhiệt hơn người thường rất nhiều.

Trong mắt bà, Khương Nghi đẹp như búp bê vậy, quả thực chẳng khác nào một món đồ sưu tầm cả.

Mẹ Lục rất mê món Hoa, trong đó thích nhất là nấu canh vì món này đơn giản nên khó bị lật xe.

Mỗi lần về nhà họ Lục bà đều nấu đủ loại canh ép Khương Nghi bồi bổ sức khỏe.

Lục Lê uể oải nghĩ thầm không hổ là người một nhà, ánh mắt nhìn người cũng y chang nhau.

Tên đầu quắn Ứng Trác Hàn kia còn nói mình không có mẹ, Khương Nghi cũng không có mẹ nên hai người xứng đôi nhất đời.

Hắn muốn phản bác lại rằng mẹ hắn thích Khương Nghi như vậy, hai người họ mới xứng nhất đời chứ.

Khương Nghi vừa bưng chén canh lên đã ngửi thấy mùi thuốc Bắc kỳ quái nhưng vẫn thấy chết không sờn chịu khó uống một hớp.

Kinh nghiệm nhiều năm nay cho cậu biết tuyệt đối không nên hỏi mẹ Lục rốt cuộc chén canh này bồi bổ cái gì, nếu không sẽ càng khó uống hơn.

Sau khi cậu uống hết hai bát thì mẹ Lục đi nghe điện thoại, Khương Nghi lanh tay lẹ mắt bóp miệng Lục Lê ra đổ canh vào.

Lục Lê: “……”

Rót xong một bát, Khương Nghi còn không quên trút vào miệng Lục Lê hai muỗng cơm to.

Mẹ Lục nghe điện thoại xong quay đầu lại thấy Khương Nghi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ba chén canh bên cạnh đều đã uống cạn, ngay cả cơm trong chén cũng vơi đi quá nửa.

Bà mừng rỡ nói: “Dạo này bé ngoan ăn ngon hơn rồi nhỉ. Vậy mới đúng chứ, ăn nhiều một chút mới khỏe được.”

Quai hàm Khương Nghi khẽ nhúc nhích, nghiêm túc gật đầu.

Lục Lê nhéo eo cậu hỏi thầm: “Có tin lát nữa tớ mách mẹ không hả?”

Hai má Khương Nghi phồng lên, vừa chăm chú nhai cơm vừa lúng búng nói: “Ai thèm tin lời chó con chứ?”

Lục Lê: “Bảo đảm mẹ tớ sẽ tin ngay, bà mà biết được kiểu gì cũng bắt cậu mặc váy ——”

Còn chưa nói hết Lục Lê đã bị đạp mạnh một cái, Khương Nghi phồng má trừng hắn: “Im miệng.”

Lục Lê cũng chẳng nao núng mà kẹp chân Khương Nghi giữa hai đầu gối mình rồi cố ý thì thầm với vẻ ngây thơ: “Không đấy, cứ thích nói đấy.”

Hắn lười biếng nói: “Trên lầu còn ảnh chụp cậu lúc đó mà.”

Khương Nghi mắt điếc tai ngơ, lần đầu tự ăn hết cơm mà không cần sự giúp đỡ của Lục Lê.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Khương Nghi mặc kệ Lục Lê, bỏ vào thư phòng làm bài tập.

Lục Lê ngồi bên kia bàn học ngoéo chân Khương Nghi, hí hửng nói: “Tớ đem ảnh chụp đến rồi này, cậu không xem thật sao?”

Khương Nghi yên lặng học thuộc công thức.

Lục Lê chống cằm giơ tấm ảnh lên ngắm nghía, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Mai mốt con gái cậu sẽ giống vậy à?”

Trong ảnh, Khương Nghi ngồi trên ghế salon, nhìn cậu khoảng bảy tám tuổi, cúi đầu nắm vạt váy đính ngọc trai, đôi mắt long lanh lộ ra vẻ ngơ ngác.

Khương Nghi bảy tuổi mặc váy công chúa viền ren cầu kỳ, làn da trắng như tuyết chẳng có chút huyết sắc nào, hàng mi dài rậm cong vút, khuôn mặt thanh tú như búp bê sứ, thân hình bé nhỏ ngồi trên ghế salon giống hệt búp bê xinh xắn đặt trong tủ kính.

Mái tóc đen mềm xù lên sau chiếc băng đô viền ren càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh ngoan ngoãn mở to nhìn vào ống kính.

Lục Lê càng ngắm càng thích: “Nếu mai mốt con gái cậu cũng đáng yêu thế này thì tốt quá, tớ mà có con trai bảo đảm nó sẽ mê mệt con gái cậu cho xem. À không.”

Lục Lê chống cằm suy tư giây lát rồi nói: “Tớ thấy chắc con trai mình không xứng đâu.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đồ Mi Không Tranh Xuân
2. Em Là Chân Ái
3. Sóng Nước Venice
4. Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
=====================================

Khương Nghi: “……”

Cậu yên lặng thu dọn cặp sách, yên lặng đẩy cửa thư phòng rồi yên lặng đi ra ngoài.

Lục Lê còn mải chìm đắm trong suy nghĩ sau này con mình không xứng với con gái Khương Nghi, rốt cuộc phải là nam sinh thế nào mới xứng với con gái cậu, bởi vậy không hề hay biết Khương Nghi đã rời đi.

Khương Nghi ôm cặp rón rén đi ra đại sảnh, sau khi biết chắc tối nay mẹ Lục đi chơi với hội chị em của mình thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm rồi xách cặp chạy về nhà.

Về đến nhà, rốt cuộc Khương Nghi cũng thấy thư thái, cậu ngắm nhìn khung cảnh yên tĩnh tuyệt đối và dãy sách rực rỡ muôn màu chung quanh, thở phào một hơi dài rồi mở cặp lấy bút ra bắt đầu làm bài tập.

Hơn một tiếng sau.

Khương Nghi đậy nắp bút lại, phát hiện điện thoại đã tắt chuông trên bàn chớp lóe liên tục.

Điện thoại này do cha Khương mua cho cậu để liên lạc hàng ngày, cha Khương rất yên tâm về tính tự giác của cậu nên từ lúc mua đến giờ chưa từng kiểm tra điện thoại lần nào.

Khương Nghi mở khóa màn hình, phát hiện trong một tiếng mình làm bài tập Lục Lê nhắn tin dồn dập.

Lục Lê: Đâu rồi?

Lục Lê:……

Có lẽ cảm thấy Khương Nghi vẫn để bụng chuyện tối nay mình lừa cậu đến nhà ăn canh, Lục Lê trầm tư mấy phút rồi nhắn tin cho cậu.

Lục Lê: Gâu

Lục Lê: Khi nào làm bài xong tớ đến đón cậu nhé

Thấy Khương Nghi không trả lời, Lục Lê im lặng nửa tiếng rồi lại nhắn tin cho cậu.

Lục Lê: { Hình ảnh }

Lục Lê: Con tin đang nằm trong tay tớ, nếu đêm nay cậu không đến thì tớ sẽ giết con tin.

Khương Nghi mở ảnh ra xem, phát hiện đó là con ngựa đồ chơi què chân của cậu lúc nhỏ, ba cái chân bị một bàn tay túm chặt đầy vẻ đe dọa.

Khóe môi Khương Nghi cong lên, ngón tay gõ chữ gửi sang một tin nhắn.

Khương Nghi: Đừng xé, qua ngay đây.

Bên kia lập tức trả lời ngay.

Lục Lê: Muộn rồi.

Lục Lê: Giờ nó hoàn toàn thay đổi rồi.

Khương Nghi thu dọn cặp sách đến nhà họ Lục.

Nửa tiếng sau.

Trong phòng ngủ trên lầu hai, Lục Lê tắm xong xụ mặt nằm dài trên giường nhìn Khương Nghi đẩy cửa phòng tắm ra hỏi: “Con ngựa đâu?”

Lục Lê nghiêm mặt đáp: “Giết con tin rồi.”

Khương Nghi vừa liếc mắt đã thấy chú ngựa con nằm trên giường, cậu xách lên cái chân thứ tư vừa được Lục Lê nối lại, ngắm nghía một lát rồi nói ngay trọng tâm: “Đúng là hoàn toàn thay đổi rồi này.”

Cậu vỗ đầu Lục Lê: “Nhưng tớ thích lắm.”

Lục Lê hất đầu hừ lạnh một tiếng.

Ngày hôm sau.

Vì đêm qua chơi trễ quá nên Khương Nghi và Lục Lê đều ngủ mê mệt, kết quả đồng hồ báo thức reo lên rất lâu mới tỉnh giấc.

Nội quy lớp chọn của Khương Nghi hết sức khắt khe, đi học trễ sẽ bị trừ điểm, Khương Nghi hấp tấp cắn hai lát bánh mì rồi lên xe.

Một đường chạy tới trường, rốt cuộc Khương Nghi cũng kịp vào lớp đúng lúc chuông reo.

Một tay cậu cầm áo khoác đồng phục còn tay kia ôm cặp, bình an vô sự ngồi xuống ghế.

Thái Phương cũng hồi hộp giùm cậu, thấy cậu ngồi xuống thì vội nói: “Mau mặc áo khoác vào đi, lát nữa cô Lưu sẽ kiểm tra tác phong đấy.”

Khương Nghi để cặp xuống rồi cầm đồng phục lên, sau khi mặc vào mới thấy có gì đó sai sai.

Thái Phương cũng thắc mắc: “Sao hôm nay đồng phục của cậu rộng thế?”

Khương Nghi cúi đầu nhìn đồng phục dài thêm cả khúc, bàng hoàng phát hiện bộ đồ trên người mình là của Lục Lê.

Hai người đi vội quá nên mặc nhầm đồng phục rồi.

– ——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lê: Áo vợ thơm thơm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.