Tiếng reo hò văng vẳng trên sân tập vẫn chưa tan đi, tiếng ve kêu râm ran hòa vào làn gió oi bức.
Trên con đường cỏ mọc xanh rì dẫn đến sân tập, một thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng đang đứng trước máy bán nước tự động.
Cậu khom lưng lấy chai nước suối ở ngăn dưới để lộ phần gáy trắng nõn, tóc đen mềm mại lòa xòa phía trên càng làm nổi bật vẻ thanh mảnh trắng trẻo.
Khương Nghi cầm chai nước đứng dậy, chỉ tích tắc sau đã bị một bàn tay nóng rực dễ dàng chụp gáy, sau khi vuốt nhẹ mấy cái thì cả người đều bị ôm đi.
Người kia cao lớn hơn cậu rất nhiều, hình như mới vận động mạnh nên nhiệt độ cơ thể rất cao, cổ tay đeo băng bảo vệ thỉnh thoảng cọ xát vào gáy cậu hơi nhột.
Khương Nghi bị ôm tới tận toilet.
Cửa phòng vệ sinh đóng rầm một tiếng, chiếc khăn trắng tinh trên đầu Khương Nghi bị kéo xuống.
Khương Nghi mở to mắt nhìn nam sinh kiêu ngạo lạnh lùng trước mặt, mái tóc màu vàng óng hơi ẩm ướt, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn xuống cậu từ trên cao, môi mỏng mím chặt lộ ra vẻ âm trầm.
Hắn bóp gáy Khương Nghi rồi nhìn cậu chằm chằm: “Sao không đến xem tớ đấu bóng?”
Khương Nghi suy nghĩ giây lát, vừa định mở miệng thì nghe Lục Lê lạnh lùng nói: “Đừng bảo tớ vì cậu bận mua nước nên bỏ lỡ cả trận đấu đấy nhé.”
Khương Nghi: “……”
Cậu xoa mũi thành thật nói khẽ: “Quên mất.”
Lục Lê cười lạnh một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao không thấy cậu quên giải đề hả?”
Ngày nào cũng giải đống đề vớ vẩn kia, giải đến nỗi ngay cả hắn thi đấu cũng quên béng.
Khương Nghi chớp mắt hỏi: “Đấu thắng không?”
Lục Lê hờ hững đáp: “Thua rồi.”
Khương Nghi giật mình mở to mắt.
Lục Lê tiếp tục lạnh mặt nói: “Thua nên bị người ta chỉ vào đầu mắng rác rưởi, thua nên tớ bị cả trường ném vỏ chai, thua nên tớ bị huấn luyện viên mắng cho một trận.”
Khương Nghi thảng thốt: “Lớp 8 chơi giỏi vậy sao?”
Cậu lẩm bẩm: “Tớ nhớ rõ ràng Ứng Trác Hàn nói lớp cậu ấy chơi bóng không giỏi lắm mà……”
Sau đó Khương Nghi vỡ lẽ ra Lục Lê đang nói lẫy nên ngước mắt nhìn hắn, quả nhiên Lục Lê đã sắp tức điên lên.
Lục Lê nắm gáy cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Trong lòng cậu nghĩ tớ chơi bóng tệ vậy sao?”
Khương Nghi lập tức nói đâu có.
Lục Lê càng nghĩ càng tức, hắn giật khăn trắng xuống nhét vào ngực Khương Nghi rồi trừng cậu nói: “Lau mồ hôi cho tớ đi.”
Khương Nghi: “……”
Cậu thấy trán người trước mặt đã khô ráo nên thành thật ngây ngô nói: “Chẳng phải lau sạch rồi sao?”
Lục Lê hung dữ nói: “Cậu cứ kệ tớ. Có biết cảm giác nghi thức là gì không hả?”
Mặc dù Khương Nghi không hiểu lắm nhưng vẫn nghiêm túc cầm khăn lau mồ hôi không hề tồn tại cho Lục Lê.
Lục Lê lại xụ mặt nói: “Đưa nước cho tớ.”
Khương Nghi khó hiểu đưa chai nước trong ngực cho hắn.
Lục Lê tỏ vẻ hài lòng, vừa vặn nắp chai nước suối vừa tưởng tượng ra cảnh Khương Nghi đến sân bóng rổ đưa nước cho mình, sau đó nghe thấy Khương Nghi thở dài bảo hắn: “Đây là nhà vệ sinh mà.”
Lục Lê: “……”
Khương Nghi tiếp tục thở dài hỏi: “Cậu khát lắm à?”
Lục Lê nhịn không được bóp gáy Khương Nghi mấy cái, vừa định lên tiếng thì nghe tiếng chuông báo vào học reo lên.
Hắn và Khương Nghi không học chung lớp nhưng cũng biết lớp chọn khác với lớp mình, lớp chọn quản lý rất nghiêm, quả nhiên Khương Nghi ngẩng đầu lên nói: “Vào lớp rồi kìa. Tớ phải về đây.”. Truyện Nữ Phụ
Lục Lê không nói gì mà chỉ mím môi, hồi lâu sau mới buông tay rồi theo Khương Nghi ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người đi một trước một sau, nam sinh tóc vàng cầm chai nước suối lạnh mặt đi sau lưng nam sinh tóc đen.
Khương Nghi cảm thấy có người theo sau nhưng không muốn tiến lên đi song song với mình thì bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Hai tháng trước khi nhập học, từ khi Lục Lê biết hai người không học chung với nhau thì đòi Lục Đình chuyển lớp cho mình.
Nhà trẻ chung lớp, cấp một cũng chung lớp nên lên cấp hai Lục Lê không cho phép hai người tách ra.
Cho dù học chung một trường, thậm chí chung một tầng lầu cũng vậy.
Nhưng Khương Nghi không chịu.
Bởi vì cậu biết rõ ngữ văn luôn là điểm yếu của Lục Lê, vào lớp chọn sẽ rất khó theo kịp tiến độ.
Vì thế hai người còn chiến tranh lạnh một thời gian, mãi đến gần đây mới làm hòa.
Chuyện chia lớp cứ định như thế, Khương Nghi vào lớp chọn, Lục Lê vào lớp quốc tế 2, lúc trước vì chiến tranh lạnh nên ở trường hai người chẳng qua lại gì với nhau.
Nhìn như không hề quen biết.
Vì vậy khi Khương Nghi bước vào phòng học, cả lớp đang xì xào bàn tán lập tức im bặt, chờ cậu về chỗ ngồi mới tiếp tục thì thầm với nhau.
“Lục Lê? Tên con lai ở lớp 2 ấy à? Tớ biết cậu ta mà, sao cậu ta lại xích mích với Khương Nghi chứ?”
“Chẳng biết nữa, nghe nói cả lớp 7 đều thấy Lục Lê kéo Khương Nghi vào nhà vệ sinh, nhìn có vẻ dữ tợn lắm.”
Mấy học sinh ngồi cuối lớp thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Khương Nghi rồi lo lắng nói: “Nhìn Khương Nghi cũng đâu giống người gây sự……”
“Khương Nghi không giống người gây sự nhưng Lục Lê thì giống đấy! Học sinh lớp quốc tế đều là mắt cao hơn trời, tớ nghe nói Lục Lê chơi bóng rổ xong thì sầm mặt bỏ đi……”
“Trời ạ, chơi bóng xong lập tức đi tìm Khương Nghi tính sổ à? Thù này phải lớn cỡ nào chứ……”
Khương Nghi ngồi trên ghế nghe cậu bạn đeo kính bên cạnh rụt rè lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu không sao chứ?”
Ngón tay trắng nõn của Khương Nghi cất phiếu ăn đi, cậu ngẩng đầu lên nói: “Không sao, có chuyện gì à?”
Bạn ngồi cùng bàn vội lắc đầu, do dự một hồi lại nói cà lăm: “Có chuyện gì cậu cứ nói với giáo viên đi. Họ sẽ đứng ra phân xử cho mình.”
Khương Nghi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu nói: “Ừ.”
Bạn ngồi cùng bàn tỏ vẻ lo lắng, trong mắt hắn Khương Nghi học cực giỏi, lúc nào cũng đứng nhất khối, còn đẹp trai tốt tính nữa, trước đây hắn hết sức hãnh diện khi nói mình ngồi chung bàn với học sinh giỏi nhất khối.
Khương Nghi như vậy sao lại chọc đến học sinh lớp quốc tế được chứ?
Nghĩ tới đây hắn do dự một lát rồi thấp thỏm hỏi: “Cậu thật sự không có chuyện gì đấy chứ?”
Khương Nghi im lặng nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói: “Có một chuyện.”
Bạn ngồi cùng bàn vội hỏi: “Chuyện gì vậy? Muốn mách giáo viên đúng không? Tớ sẽ đi chung với cậu, cậu đừng sợ.”
Khương Nghi lắc đầu: “Không phải là mách giáo viên. Cậu có biết khi nào lớp 2 và lớp 7 đấu bóng rổ không?”
Bạn ngồi cùng bàn trợn tròn mắt rồi lúng túng đáp: “Chẳng biết nữa.”
Mặc dù Khương Nghi hơi tiếc nuối nhưng vẫn gật đầu nói: “Không sao, để tớ đi hỏi người khác vậy.”
Thấy cậu bạn luôn chăm chỉ hiếu học kia ngồi ngẩn ra, Khương Nghi nhắc hắn: “Đến giờ học rồi, vào tiết toán đấy.”
Bạn ngồi cùng bàn định thần lại rồi luống cuống lấy sách toán ra.
Khương Nghi luôn rất tập trung trong lớp và hầu như không bao giờ nói chuyện riêng, bạn ngồi cùng bàn nhiều lần muốn mở miệng nhưng thấy vẻ chăm chú của Khương Nghi đành phải thôi.
———
Hết tiết học, giờ ra chơi lớp 2 không giống lớp chọn sau khi chuông reo còn miệt mài giải đề mà hết sức náo nhiệt.
“Cú ném ba điểm của tớ lúc nãy đẹp trai muốn chết luôn!”
Mấy nam sinh cao lớn ngồi cuối lớp cười nói sôi nổi, hiển nhiên vẫn chưa hết hào hứng với trận đấu bóng rổ mới kết thúc cách đây chưa lâu.
Giữa tiếng cười đùa rộn rã, một nam sinh mặc đồng phục chơi bóng nhíu mày chỉ vào Lục Lê đang gối đầu lên tay nhắm mắt không nói năng gì, sau đó làm khẩu hình với mấy người chung quanh: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Một nam sinh cười hì hì: “Còn chuyện gì nữa, tại tiểu thanh mai của cậu ấy không đến thôi.”
Nam sinh ngồi bàn sau nháy mắt thì thầm: “Nói nhỏ một chút, Lục ca đã cố tình dành ghế đầu cho tiểu thanh mai của mình đấy……”
Ai ngờ suốt cả trận đấu chỗ kia vẫn trống không.
Nam sinh mặc đồng phục chơi bóng đã hiểu ra, không khỏi cảm thán: “Tiểu thanh mai của cậu ấy chắc phải là thần tiên ấy nhỉ……”
Bọn họ đều có gia thế ngang nhau, cùng là người trong giới thượng lưu nên thỉnh thoảng gặp mặt ở câu lạc bộ cưỡi ngựa hoặc mấy câu lạc bộ khác, so với những học sinh còn lại trong lớp quốc tế thì bọn họ làm quen rất nhanh.
Nam sinh ngồi bàn sau thở dài: “Ai biết được, dù sao tớ cũng chưa thấy bao giờ.”
Không chỉ mình hắn mà cả nhóm bạn chơi thân với Lục Lê cũng chưa từng gặp.
Chỉ biết Lục Lê ở câu lạc bộ cưỡi ngựa có một tiểu thanh mai mà hắn xem như bảo bối, găng tay và băng cổ tay tiểu thanh mai kia tặng cho hắn người khác đừng hòng đụng vào.
Sau giờ học cưỡi ngựa, Lục Lê đi nhanh hơn bất kỳ ai, hỏi tới thì hắn nói phải đi đón tiểu thanh mai ở lớp Olympic toán.
Lý do tại sao cả đám đều đoán chắc người này là tiểu thanh mai lớn lên từ nhỏ với Lục Lê dĩ nhiên là vì hắn dương dương đắc ý khoe với bọn họ rằng người tặng băng cổ tay kia nhỏ hơn mình và cực kỳ đẹp, còn rất đáng yêu nữa.
Vừa xinh đẹp vừa đáng yêu ắt hẳn là nữ sinh thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Tiếc là Lục Lê xấu tính rất hiếm khi kể về tiểu thanh mai này với bọn họ, cả đám chỉ lờ mờ đoán được tiểu thanh mai cũng học ở trường trung học thực nghiệm.
Nếu không Lục Lê đã chẳng đeo băng cổ tay tiểu thanh mai tặng để thi đấu trận bóng rổ này, còn cố ý để dành ghế hàng đầu nữa.
Nhưng bọn họ đã quan sát rất lâu mà vẫn không thấy Lục Lê thân thiết với nữ sinh lớp nào, chỉ có thể suy đoán loại trừ từng lớp mà thôi.
Đám nam sinh vừa đến tuổi dậy thì tràn đầy tinh lực như bầy khỉ, hăng hái bàn tán suy đoán rốt cuộc tiểu thanh mai trong truyền thuyết của Lục Lê học lớp nào.
Lớp đầu tiên bị loại trừ chính là lớp chọn.
Bởi vì mỗi lần nhắc tới lớp chọn thì sắc mặt Lục Lê cực kỳ khó coi, chắc vì ghét lớp chọn ngày nào trước khi vào lớp cũng đọc thuộc lòng ồn ào, tiểu thanh mai thần tiên kia chắc chắn không thể ở lớp này được.
Lớp kế tiếp bị loại trừ là lớp 8, dù sao hôm nay bọn họ đấu với lớp 8 cả trận dài mà không thấy Lục Lê đi tìm nữ sinh nào ở lớp 8 cả.
Quanh đi quẩn lại loại trừ một vòng cũng chẳng tìm được người nào thích hợp nên bọn họ đành tiếc nuối bỏ cuộc.
Trong đó có một nam sinh nói nhiều khát nước, đúng lúc nước suối trên bàn mình đã bị uống sạch khi đấu bóng rổ, hắn quay đầu thấy trên bàn Lục Lê có chai nước suối còn đầy, nhìn như vẫn chưa khui.
Bọn họ thường thay phiên nhau đãi các bạn trong lớp uống nước, nam sinh tưởng Lục Lê tiện tay mua thêm nên nói với hắn một tiếng rồi định khui chai nước suối kia.
Ai ngờ Lục Lê mới nãy còn gục xuống bàn lập tức ngẩng phắt lên rồi nheo mắt nhìn chằm chằm nam sinh không nói lời nào, sau đó ném một chai nước tăng lực cho hắn rồi cất nước suối vào cặp.
Bộ dạng này y như lúc không cho người khác đụng vào băng cổ tay của hắn vậy.
Nam sinh ôm chai nước tăng lực, giờ mới vỡ lẽ chai nước suối kia đoán chừng không đơn giản nên cười hì hì hỏi Lục Lê là ai tặng.
Vẻ mặt Lục Lê vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng khóe miệng nhơi nhếch lên, lười biếng nói người khác tặng.
Đám nam sinh nháy mắt đầy ẩn ý rồi cười rộ lên.
Sắp vào tiết, mấy nữ sinh ngồi đầu lớp đột nhiên bàn tán xôn xao, hình như thấy gì đó nên nhao nhao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Lan mặc đồ chơi bóng ngó qua cửa sổ rồi bĩu môi lẩm bẩm: “Tuần này lớp chọn lại được lãnh cờ luân lưu nữa rồi.”
Cờ luân lưu là một lá cờ hình tam giác màu đỏ được trao cho lớp có điểm cao nhất tuần, chấm điểm bao gồm vệ sinh sức khỏe và các mặt khác nữa.
Có người thắc mắc: “Sao lúc nào lớp chọn cũng cử người này đến phòng giáo vụ lãnh cờ luân lưu thế? Chẳng phải lớp trưởng là nữ sinh à?”
Tần Lan tặc lưỡi: “Cậu thì biết gì, cậu ấy là học trò cưng của cô Lưu dạy lớp chọn đấy, kỳ nào cũng đứng nhất, chẳng phải mỗi ngày cô Lưu đều lôi cậu ấy ra khoe à?”
Lục Lê đang nằm bò trên bàn đột ngột đứng phắt dậy kéo màn cửa che nắng ra, tấm màn bay phất phơ, luồng sáng chói lọi bên ngoài kéo dài vô tận chia cắt bóng râm thành từng mảnh vuông vức.
Thiếu niên đi trên hành lang rực nắng, dưới ánh sáng chói mắt tựa như một nắm tuyết mới, vẻ mặt trầm tĩnh, góc nghiêng rõ ràng sắc nét, đôi môi màu hồng nhạt nhìn hơi ốm yếu.
Nhưng vẫn cực kỳ đẹp.
Dây cờ luân lưu quấn quanh tay cậu, thậm chí Lục Lê còn thấy được vết đỏ hằn trên mu bàn tay.
Nhưng hắn biết rõ không phải dây cờ siết quá chặt mà là da Khương Nghi rất dễ hiện lên dấu vết.
Trước kia chơi đùa hắn cắn nhẹ cánh tay Khương Nghi, phải vài ngày sau dấu răng mới tan hết.
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô, nhìn không chớp mắt vào Khương Nghi cầm cờ luân lưu dần đi xa.
Khương Nghi cầm cờ về lớp treo lên bục giảng.
Khi về chỗ ngồi thì tiếng chuông vào học cũng vừa reo lên, bạn ngồi cùng bàn với cậu ngẩng đầu lên khỏi đống bài tập rồi đẩy kính hâm mộ nhìn vở chép bài đã được soạn hoàn chỉnh trên bàn Khương Nghi.
Rõ ràng mọi người đều nghe chung một bài giảng nhưng hiếm ai có thể vừa nghe vừa ghi chép đầy đủ như vậy, hắn chỉ có thể ghi trước những điểm chính rồi học xong mới chép bù lại.
Thấy bạn ngồi cùng bàn Thái Phương dán mắt vào vở mình, Khương Nghi lập tức đưa vở cho hắn.
Thái Phương hơi ngại ngùng, dù sao lớp chọn cạnh tranh rất khốc liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đào thải, nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng hắn vẫn không cưỡng lại được sức cám dỗ của học sinh giỏi nhất khối nên cầm lấy vở của Khương Nghi.
Thái Phương nói: “Lát nữa kết quả thi tháng này và bảng xếp hạng sẽ được dán lên bảng thông báo đấy, cậu có định đi xem không?”
Khương Nghi lắc đầu, Thái Phương xung phong nói: “Vậy lát nữa tớ sẽ xuống xem giùm cậu hạng nhì thua cậu bao nhiêu điểm.”
Khi chuông tan học reo lên, Khương Nghi vừa để bút xuống đã thấy Thái Phương hối hả chạy xuống lầu với các bạn khác trong lớp.
Dưới lầu, đám học sinh xúm xít vây quanh bảng thông báo hết sức náo nhiệt.
Cách đó không xa có mấy nam sinh lớp quốc tế dựa vào lan can, băn khoăn nhìn Lục Lê không tới xem điểm của mình mà đứng tại chỗ với vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Tần Lan thì thầm: “Chắc đang chờ tiểu thanh mai của mình chứ gì.”
Lần nào có kết quả xếp hạng cũng tới đứng cạnh bảng thông báo một hồi lâu.
Mấy nam sinh tò mò hết nhìn Đông lại ngó Tây, háo hức muốn diện kiến tiểu thanh mai kia.
Đám đông bàn tán ầm ĩ.
“Kỳ thi tháng này Khương Nghi học lớp chọn lại đứng nhất nữa rồi.”
“Lúc nào cũng hạng nhất, đỉnh thật.”
“Học sinh lớp chọn có khác……”
Lục Lê đắc ý nghe đám học sinh kia luôn miệng khen Khương Nghi, hắn chỉ ước trên miệng mỗi người đều gắn một cái loa kết nối với phòng phát thanh rồi phát những lời này khắp trường bảy tám lần.
“Thái Phương! Bạn ngồi cùng bàn với cậu lợi hại thật đấy, lúc nào cũng đứng nhất cả!”
“Chứ sao, cậu ấy học siêu lắm, ghi bài vừa đủ vừa nhanh nữa!”
Lục Lê khựng lại rồi nheo mắt nhìn sang hai nam sinh đang nói kia.
Trong đó có một nam sinh đẩy kính cận vui vẻ nói: “Giáo viên nói ba tháng mới đổi chỗ một lần, tớ và Khương Nghi còn ngồi chung bàn một tháng nữa lận.”
Nam sinh còn lại trầm trồ: “Đỉnh thật, được ngồi chung với Khương Nghi lâu như vậy, nghe nói cậu ấy giảng bài kỹ lắm, có khi còn kỹ hơn giáo viên nữa cơ.”
Vẻ mặt nam sinh đeo kính tràn đầy kiêu ngạo và tự hào, cứ như ngồi chung bàn với học sinh giỏi nhất khối Khương Nghi là niềm vinh dự hết sức lớn lao, còn làm ra vẻ thân thiết nữa.
Lục Lê lạnh lùng trừng hai nam sinh chạy xa dần.
Nửa ngày sau hắn mới bực bội hừ lạnh một tiếng.
Ngồi chung bàn với học sinh giỏi nhất khối đã là gì, mỗi đêm hắn còn đắp chung chăn với học sinh giỏi nhất khối nữa kìa.
Thế mà hắn có lên mặt không?
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
+1 Đêm nay ngủ chung chăn với Khương Baby (ngoáy mông)