Sau một tháng ăn dầm nằm dề tại nhà bạn thân thì Dương Đình Quân cũng chịu bỏ cuộc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về sau bữa tối no nê do đích thân Lâm Nhã Tịnh chuẩn bị.
“Tiểu Tịnh, không ngờ tay nghề nấu ăn của em lại ngon đến vậy. Ở đây có một tháng mà anh thấy mình béo hẳn ra.”
Vừa ăn Dương Đình Quân vừa tấm tắt khen ngon.
Còn riêng Lâm Nhã Tịnh chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đã trưởng thành rồi mà tính tình vẫn cứ như trẻ con thế này.
Có Dương Đình Quân ở đây cô cũng rất vui, tuy anh cũng hay ra ngoài nhưng vẫn ở nhà nhiều hơn. Có thêm người ở cạnh phòng, đêm cô ngủ cũng đỡ sợ hơn. Nên hôm nay nghe nói anh sẽ đi thì cô cũng có một chút tiếc nuối trong lòng.
“Thế không định ở đây thêm vài tháng nữa à? Bảo đảm em sẽ vỗ béo anh thêm chục ký nữa.”
“Thôi thôi cô ơi, béo thêm chục ký nữa rồi có ma nó nhìn tới tôi à. Ăn ngon nhưng vẫn phải giữ dáng chứ, đẹp trai nhiều tiền thì gái nó mới theo, em hiểu không!”
Nói xong Dương Đình Quân lấy nốt miếng thịt bò cuối cùng trên dĩa bỏ vào miệng thì mới kết thúc bữa ăn của mình. Nhìn nét mặt sảng khoái của anh mà Lâm Nhã Tịnh không khỏi bật cười.
“Vậy anh Chí Viễn chắc cũng có nhiều cô theo đuổi lắm ha!”
Lời nói bâng quơ của Lâm Nhã Tịnh lại khiến Dương Đình Quân suýt nữa thì phun hết nước vừa mới uống trong miệng ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên anh nghe cô nàng này thắc mắc về chuyện riêng của Chu Chí Viễn kể từ ngày anh ở lại đây tới bây giờ.
“Một nam nhân siêu cấp đẹp trai, lại còn phong độ, quyền lực đầy mình, địa vị cao sang như Chu Chí Viễn thì khỏi phải bàn rồi. Gái theo cậu ta xếp tầng tầng lớp lớp ấy.”
“Anh học phép nói quá giỏi ghê ha. Gì mà tầng tầng lớp lớp ghê vậy, nhìn anh ta cũng bình thường thôi mà!”
Lâm Nhã Tịnh bĩu môi, không hoàn toàn tin vào những gì Dương Đình Quân đã nói, nhưng không hiểu sao trong lòng cô tự dưng lại cảm thấy có một chút gì đó khá khó chịu.
Qua một tháng sống chung, ngày ngày tiếp xúc, trò chuyện với nhau thì tình cảm giữa cả hai cũng tốt hơn khá nhiều. Chỉ mỗi vấn đề nói chuyện ngang ngược là không ai thua ai mà thôi.
“Tiểu Tịnh, anh biết chắc là em cũng không ngoại lệ với những cô gái si mê Chu Chí Viễn đâu. Tuy em không tin nhưng không hẳn là anh nói không đúng nha. Những người thầm thương trộm nhớ Chí Viễn không phải ít đâu. Và anh nghĩ là trong đó cũng có em!”
Lần này đến lượt Lâm Nhã Tịnh suýt chút nữa thì phụt hết nước đang uống ra ngoài sau câu nói cuối cùng của Dương Đình Quân. Không hiểu sau cô lại cảm thấy ngại ngùng, gò má nóng ran dường như đang rất đỏ vậy.
Quả thật sau khoảng thời gian tiếp xúc với nhau thì cô thấy Chu Chí Viễn cũng là một người tốt. Anh vừa đẹp trai, lại tài giỏi, cũng không quá lạnh lùng, tàn khốc như mọi người hay nói. Ngoài việc trầm tĩnh, ít nói và quá sạch sẽ ra thì anh không có điểm nào để chê được cả.
Người đời có câu: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Không lẽ nào cô thật sự bị rung động trước người đàn ông ấy sao?
Nhìn nét mặt suy tư như bị nói trúng tim đen của cô gái mà Dương Đình Quân cảm thấy vô cùng buồn cười. Lâm Nhã Tịnh có biểu cảm như thế đích thị những gì anh suy đoán là hoàn toàn có khả năng.
“Sao, bị nói trúng tim đen rồi đúng không? Thích thì bày tỏ đi, ngại gì mà giấu giếm.”
“Trúng cái con khỉ khô nha! Ai mà thèm thích cái con người khó ưa đó chứ!”
Miệng thì chối mà gò má thì đỏ như son, tim đập rộn ràng trong lồng ngực trái, những cảm giác lạ lùng cứ ập đến khiến cô cũng không hiểu được vì sao!
“Thôi, thích hay không thì tự trong lòng em biết! Nhưng mà riêng anh thì ủng hộ em tiến tới với Chí Viễn nha. Thật ra thì con người của Viễn rất là tốt, chẳng qua từ nhỏ thiếu thốn tình cảm của mẹ nên mới lạnh lùng, vụng về trong chuyện thể hiện tình cảm, quan tâm người khác. Nếu em chịu khó mở lòng hơn một chút nữa, dùng chân thành cảm hóa trái tim lạnh giá của cậu ấy thì anh tin nhất định em sẽ thành công có được tình yêu của Chu Chí Viễn.”
“Còn lâu em mới thích anh ta nha! Đàn ông gì mà lạnh lùng như băng lại còn ngang ngược, nhỏ mọn, cho anh ta ế tới già luôn.”
Nói gì thì nói Lâm Nhã Tịnh vẫn không nhận trong lòng đã có một chút tâm tư, bóng dáng về người đàn ông ấy.
Thấy vậy Dương Đình Quân cũng không nói thêm gì nữa kẻo có người lại thẹn quá hóa giận thì khổ thân anh.
“Ờ thì… Em nói vậy thì vậy đi, cho cậu ta ế tới già luôn cũng được. Còn giờ anh về đây, không làm phiền không gian riêng tư của hai người nữa. À mà tối mai em nhớ nấu đồ ăn nhiều chút nha, cho anh sang ăn ké với, chứ đầu bếp nhà anh nấu không có ngon bằng em!”
Nói xong Dương Đình Quân còn dành tặng thêm cho cô nàng một cái nháy mắt tinh nghịch rồi mới cầm theo áo khoác rời đi.
Trong bàn ăn thoáng chốc chỉ còn lại mỗi mình Lâm Nhã Tịnh. Sau một hồi suy nghĩ bâng quơ cũng không đâu tới đâu nên cô nàng quyết định tạm gác sang một bên để thu dọn thức ăn trên bàn mang đi rửa sạch sẽ.
Loay hoay hơn 30 phút thì cũng rửa xong đống chén dơ và lau chùi bếp núc sạch sẽ. Lâm Nhã Tịnh vừa tháo tạp dề trên người xuống vừa nhìn lên đồng hồ treo tường, trong lòng thầm thắc mắc sao đã tám giờ rồi mà Chu Chí Viễn vẫn chưa về, trong khi bình thường hơn sáu giờ là anh đã có mặt ở nhà để tự tay chuẩn bị bữa tối.
Nghĩ ngợi một chút cô nàng lại lấy tạp dề vừa tháo ra mang lại vào người, sau đó mở tủ lạnh tìm một ít thực phẩm và bắt tay vào nấu một phần thức ăn mới.
Cô cứ nghĩ chắc là còn chưa kịp nấu xong thì Chu Chí Viễn đã về tới rồi chê bai thức ăn cô nấu. Nhưng nào ngờ đến khi cô nấu xong cũng đã hơn 9 giờ tối mà người đàn ông ấy vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
Nhìn những món ăn đã được bày sẵn trên bàn, cô nàng khẽ thở dài một hơi, sau đó lại đem cất hết vào tủ bảo quản, rồi quyết định lên phòng chuẩn bị đi ngủ.