Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 21



Sau khi quay trở phòng Lâm Nhã Tịnh đã đi tắm và thay ra đồ bộ ngủ doraemon mà cô yêu thích, chuẩn bị sẵn sàng cho giấc mộng đẹp lát nữa sẽ diễn ra.

Nhưng lạ thay, cô nằm trên giường từ tư thế này sang tư thế khác, trăn trở đủ kiểu nhưng vẫn không tài nào chợp mắt được vì trong lòng cứ bâng khuâng mãi một điều rằng: Không biết giờ này người đàn ông ấy đã về nhà hay chưa.

Nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 10 giờ đêm, cô thiết nghĩ giờ này chắc Chu Chí Viễn cũng đã về, nhưng cứ đoán già đoán non mà không hề biết được sự thật là như thế nào khiến cô nàng càng thêm bực bội, và cuối cùng cô vẫn phải rời khỏi giường ngủ để quay trở xuống lầu.

Từ ngày có Lâm Nhã Tịnh chuyển đến cũng vì cái tật sợ ma của cô mà từ ngoài khuôn viên cho đến bên trong biệt thự không được tắt quá nhiều đèn. Ít nhất vẫn phải có ánh sáng để cô có cần gì bên ngoài phòng ngủ thì cũng không vì sợ ma mà không dám ra khỏi phòng.

“Cái tên chết bầm này, không lí nào giờ này mà lại chưa về chứ? Bình thường mở miệng ra là nguyên tắc này nguyên tắc nọ, vậy mà hôm nay lại tự mình phá hỏng kỷ cương, đúng là chả ra làm sao.”

Vừa xuống cầu thang cô nàng vừa tự lẩm nhẩm cằn nhằn người đàn ông nọ, cho đến khi đặt chân xuống tới phòng khách, bắt gặp hình ảnh Chu Chí Viễn đang ngồi ngã lưng trên sofa, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, mắt nhắm hờ như đang ngủ, bên cạnh là cặp táp một nơi, áo vest một ngã, sơ mi trên người thì xộc xệch, cà vạt cũng chẳng còn ngay ngắn, thấy vậy Lâm Nhã Tịnh liền vội vàng đi tới với nét mặt lo âu.

Đến gần người đàn ông ấy hơn thì mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào cánh mũi khiến cô nàng phải nhăn mặt, cau mày.

“Bình thường rất ít khi uống rượu cơ mà, sao hôm nay lại say ra nông nổi thế này chứ.”

Cô lại tự đọc thoại với chính mình xong thì mới đi đến cạnh người đàn ông, sau một lúc chần chừ cũng quyết định bạo gan một lần, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Chu Chí Viễn, gọi anh dậy.

“Chí Viễn, anh ổn chứ? Viễn ơi…”

Dù đã gọi nhưng người đàn ông căn bản vẫn không có chút động thái nào, trong khi cô còn đang không biết phải làm sao thì Chu Chí Viễn lại bất ngờ mở mắt ra, tóm lấy cánh tay của cô mà kéo mạnh xuống, khiến Lâm Nhã Tịnh mất đà mà ngã nhào lên người anh.

Chẳng biết vô tình hay cố ý mà Chu Chí Viễn đã khiến hai thân thể khác giới lúc này lại đang đè lên nhau. Thậm chí anh còn vòng tay ra phía sau ôm lấy Lâm Nhã Tịnh, khiến cô đi từ kinh ngạc này sang tới kinh ngạc khác. Bị ôm chặt, giờ cô có muốn cử động cũng khó khăn vô cùng.

“Chu Chí Viễn, tên tiểu nhân nhà anh mau buông tôi ra coi…”

“Suỵt… Im lặng nào!”

Người đàn ông vẫn ôm chặt Lâm Nhã Tịnh trong tay, đôi mắt phượng đã hơi đỏ lên vì say men rượu bấy giờ đang hiện lên những tia trào phúng của một nam nhân bá đạo, nơi khóe môi mỏng khẽ cong cong tạo nên một nụ cười tà mị. Nhưng riêng với nữ nhân nào đó thì đã bắt đầu cáu gắt, cô nhíu chặt mày mà đanh giọng lên tiếng:

“Im cái đầu anh, mau buông tôi ra coi! Ngột ngạt chết đi được.”

“Suỵt… Đã bảo cô im lặng rồi mà!”

“Tạo sao phải im lặng hả?”

“Vì phía sau cô có ma kìa.”

Câu nói với chất giọng rùng rợn của người đàn ông ngay lập tức đã làm cho cô gái bé nhỏ ấy cảm thấy sợ hãi. Cô rùng mình, bắt đầu nép sát tấm thân ngọc ngà vào người Chu Chí Viễn, trong khi trước đó mấy giây còn đang vùng vẫy muốn đẩy anh ra xa.

“Anh đừng có hù tôi nha…Tôi sợ quá là lại ngất xỉu á…”

“Tôi dọa cô làm gì. Ánh mắt của những người say rượu thường hay nhìn thấy những thứ mà bình thường không thể thấy được. Chẳng hạn như lúc này, tôi đang thấy có một cô gái mặc toàn đồ trắng, tóc đen xõa dài, mặt mày lấm lem máu đỏ đang mở to mắt nhìn cô trừng trừng. Nó, nó đang tiến tới phía cô đó…”

“Đừng, đừng mà…”

Người đàn ông nói đến đâu là Lâm Nhã Tịnh sởn gai ốc đến đó, hai tay cô báu chặt vào vạt áo của Chu Chí Viễn, cả cơ thể nép sát vào người anh đến không còn một chút khoảng trống nào.

“Chí Viễn… Tôi sợ…hic…”

Ngay lúc này cô chỉ có một điểm tựa duy nhất là người đàn ông ấy, nhưng cô lại đâu biết rằng Chu Chí Viễn lại đang câu môi cười khoái chí vì đã thành công dọa cô sợ hãi.

“Cô sợ thật sao?”

Lâm Nhã Tịnh gật gật đầu thay cho lời muốn nói, cả khuôn mặt từ lâu đã áp sát vào hõm vai của người đàn ông, mi tâm khép chặt chẳng dám để một chút ánh sáng nào bên ngoài lọt vào.

“Sợ vậy sau này có còn dám mắng tôi nữa không?”

“Không dám không dám nữa.”

“Thật không? Nếu vẫn còn tái phạm thì sao?”

“Thật 100%! Nếu tôi mà còn tái phạm thì anh muốn làm gì tôi cũng được!”

“Có chắc là muốn làm gì cô cũng được không?”

“Chắc chắn.”

Cô nàng ngây thơ trả lời liền mạch một loạt câu hỏi mà chẳng hề nhận ra điều gì bất ổn bên trong. Cho đến khi kịp thời nhận ra mọi chuyện, biết được âm mưu của người đàn ông ấy thì đã quá muộn màng.

Cô không còn sợ nữa vì cho rằng Chu Chí Viễn đang chơi xỏ mình nên liền ngóc đầu dậy, ngước lên nhìn thẳng vào mặt người đàn ông mà hỏi:

“Anh đang chơi khăm tôi?”

“Đâu có!”

Chu Chí Viễn giương ra biểu cảm vô tội, nhưng nụ cười đắc chí trên môi tuyệt nhiên không thể giấu đi, như thể giấu đầu lại lòi đuôi, khiến Lâm Nhã Tịnh đùng đùng tức giận, lập tức đứng dậy, trừng ánh mắt ấm ức lên nhìn anh.

“Đồ vô lại, đồ ngang ngược, khó ưa, phúc hắc, vô sỉ, chuyên gia lợi dụng người khác. Chu Chí Viễn, anh là cái đồ đáng ghét…”
Vì tức giận mà Lâm Nhã Tịnh đã không ngại miệng mắng nguyên một tràn xối xả vào mặt Chu Chí Viễn, cho thỏa lòng bực tức.

Nhưng trái lại người đàn ông ấy thì vẫn vô cùng điềm nhiên, đôi môi gợi cảm vẫn hiện lên ý cười, chờ đến khi cái miệng nhỏ hỗn xược của cô nàng ngang ngược kia mắng xong thì anh mới điềm đạm hỏi lại một câu:

“Cô mắng xong chưa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.