Lâm Nhã Tịnh quay trở về phòng với một tâm trạng bất ổn. Cô tắt đèn vào trèo ngay lên giường, đắp chăn ngay ngắn và sẵn sàng đi vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.
Nhưng khổ nỗi cô cứ nghĩ mãi về lời đề nghị trước đó của Chu Chí Viễn, càng nghĩ cô lại càng đỏ mặt. Lần trước phải ngủ chung giường là do tình thế ép buộc, vả lại đêm đó cũng không ai đụng vào ai nên cô mới dám nương náu nhờ một đêm.
Còn lần này, nếu ngủ chung lần nữa thì chắc gì cô sẽ được yên thân yên phận với người đàn ông mưu mô quỷ quyệt ấy.
Thế là Chu Chí Viễn vừa nói xong thì cô nàng đã lập tức bỏ đi một mạch về phòng mà không một lần nhìn lại.
Cô cứ tưởng vậy là thoát, vậy là đã được bình yên. Nhưng nào ngờ lúc này cánh cửa phòng lại có một thế lực bí ẩn nào đó mở ra. Dưới ánh đèn ngủ, cô gái chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang từ từ bước vào trong, người ấy càng đến gần thì cô lại càng sợ, hai tay cứ báu chặt chiếc chăn, trong lòng bấy giờ lại sợ ma sống nhiều hơn là ma chết.
Đến khi bóng dáng ấy đến gần hơn, giúp cô dần nhận ra là người nào thì Lâm Nhã Tịnh đã lập tức bật người ngồi dậy.
“Chu…Chu Chí Viễn, sao anh lại sang đây?”
“Anh có phải ma đâu mà em sợ ghê vậy.”
“Anh không phải ma, mà còn đáng sợ hơn cả ma nữa. Nhưng mà sao anh lại tới đây?”
“Trong phòng anh có gián, nên sang phòng em ngủ nhờ một đêm thôi à.”
Miệng nói nhưng chân thì bước tới, và vừa dứt câu thì anh đã thành công trèo lên giường, ngồi ngay bên cạnh Lâm Nhã Tịnh.
“Thiếu gì phòng sao anh không qua mà lại qua đây? Tôi đã đồng ý đâu mà anh lên giường rồi, mau ra ngoài đi.”
“Phòng khác không có ai nên lạnh lẽo lắm, ở đây có em ấm hơn.”
Bị đuổi nhưng người đàn ông vẫn mặt dày mày dạn nằm xuống giường, thậm chí còn kéo chăn trên người cô gái đắp lên người mình.
“Anh… Tôi kêu anh ra ngoài mà.”
Mặc cho cô có đanh thép nói gì thì đối phương vẫn cứ nằm yên trơ trơ ra đó như không nghe không biết gì, khiến Lâm Nhã Tịnh tức đến sắp bốc cả khói đầu.
“Giờ anh không đi đúng không? Được, anh không đi, tôi đi.”
Dứt khoát nói xong, Lâm Nhã Tịnh đã nhổm người toang xuống khỏi giường, nhưng lại bị Chu Chí Viễn tóm tay kéo ngược trở xuống.
Vì mất đà mà Lâm Nhã Tịnh đã ngã nhào lên người Chu Chí Viễn, hai thân thể thoáng chốc nằm trong tư thế ái muội, mặt kề mặt, hai phiến môi gợi cảm chỉ còn cách nhau một cự li rất ngắn nữa thì đã chạm vào nhau.
Sau đó Lâm Nhã Tịnh đã định ngồi dậy, nhưng lại bị người đàn ông vòng tay ra phía sau ôm lấy cơ thể mỹ miều giữ chặt lại, không cho cô nhúc nhích.
“Em sang phòng khác lạ chỗ sẽ khó ngủ đấy, với cả em không sợ ma sao?”
Biết được điểm yếu của đối phương, nên cứ hễ khi có âm mưu gì đó thì người đàn ông lại đem ra hù dọa, và mười lần như một, Lâm Nhã Tịnh vẫn bị thao túng tâm lý chỉ bởi một từ “ma”.
“Yên tâm nằm xuống đi, anh chỉ ngủ thôi chứ không làm gì em đâu.”
Nói xong, bằng một hành động đơn giản của người đàn ông thì Lâm Nhã Tịnh đã nằm xuống giường ngay bên cạnh Chu Chí Viễn, thậm chí còn nằm gọn trong lòng anh, đầu cô được anh kê lên tay, chân thì gác lên chân cô, tay còn lại của anh thì ôm lấy phần eo thon thả của cô nàng.
Lâm Nhã Tịnh từ sớm đã ngây ra, bằng một thế lực tâm linh nào đó cô đã bị người đàn ông này dụ hoặc. Không chống cự, không phản kháng, chỉ nằm yên cho anh ta ôm trong tay. Ngay lúc này cô lại có thể lắng nghe nhịp tim của mình đang loạn nhịp trong lồng ngực trái. Còn người đàn ông thì chỉ câu môi vẽ ra nụ cười thỏa mãn.
“Ở mãi trong nhà chắc cũng chán lắm rồi đúng không?”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông chỉ khẽ vang lên ấy vậy mà lại dễ dàng thuần phục được sự bướng bỉnh của cô gái.
Anh ôn nhu, nhã nhặn như thế sao cô nỡ nói lời đanh đá, như thế có khác gì một kẻ không biết lịch sự. Nhưng cô cũng không trả lời, mà chỉ khẽ gật đầu.
“Ngày mai anh đưa em ra ngoài, mua thêm quần áo, sau đó lại đi thay đổi diện mạo một chút để tối cùng anh đi dự tiệc.”
“Chẳng phải anh nói tôi không được ra ngoài sao?”
“Lúc trước khác, bây giờ khác. Hiện tại em là Thiếu phu nhân của Chu gia, là vợ của Chu Chí Viễn, nên dĩ nhiên là phải xuất hiện cùng anh trong những sự kiện quan trọng.”
“Tôi có thể từ chối không?”
“Chẳng lẽ em muốn nhìn thấy mọi người bàn tán sau lưng về chuyện hôn nhân của chúng ta sao?”
Chu Chí Viễn không trả lời mà chỉ hỏi lại một câu. Và điều đó đã thành công khiến Lâm Nhã Tịnh phải suy nghĩ lại.
Dẫu sao bên ngoài mọi người vẫn cho rằng giữa cô và anh là kết hôn thật, nếu cô từ chối sẽ khiến anh khó xử, không chỉ vậy còn ảnh hưởng đến thể diện của Chu gia.
“Nhưng mà trước giờ tôi chưa từng xuất hiện ở những nơi như thế… Chỉ sợ sẽ khiến anh không được hài lòng…”
Hiểu được nỗi lo của cô gái, Chu Chí Viễn đã khẽ cười ôn nhu rồi mới nhỏ nhẹ trả lời:
“Có anh bên cạnh em không cần phải lo điều gì cả. Cũng không có ai dám xem thường hay bắt nạt bà xã của anh đâu.”
Bốn từ “bà xã của anh” lại khiến trái tim bé nhỏ của Lâm Nhã Tịnh liên tục thổn thức. Chu Chí Viễn cứ như thế này, cô chỉ sợ bản thân sẽ không kìm nổi lý trí mà thừa nhận tình cảm nơi cô cũng dành cho anh mất.
Thừa nhận rồi cô chỉ sợ thứ được đón nhận không phải là hạnh phúc mà là những tổn thương, có khi lại là sự xem thường nếu anh biết được thân phận thật sự của cô.
Thà từ đầu không mở lòng sẽ không có đau thương, bi lụy.
“Anh có thể buông tôi ra không? Cứ ôm như thế này tôi thấy không quen…”
“Không quen thì từ từ sẽ quen. Bây giờ em nhắm mắt lại đi, anh chỉ ôm em thế này thôi chứ không làm gì khác đâu.”
Những lời đường mật cùng chất giọng ấm áp của anh khiến lòng dạ sắt đá cũng trở nên mềm nhũn. Lâm Nhã Tịnh thật không nỡ phũ phàng với anh nên chỉ đành ngoan ngoãn nằm yên như thế để anh ôm.
Cô thiết nghĩ chỉ cần không thừa nhận thì cũng sẽ có một ngày người đàn ông ấy dần dần chán nản.