Lâm Nhã Tịnh bần thần ngồi trước gương, cô ngắm nhìn khuôn mặt thiếu nữ non nớt của mình, trong lòng lại thầm nghĩ tại sao một cô gái chẳng có chút nhan sắc nào như cô lại được một người vừa đẹp trai vừa có địa vị như Chu Chí Viễn để tâm tới.
Đêm qua cô đã hứa hôm nay sẽ cùng Chu Chí Viễn ra ngoài, vậy mà giờ cô còn ngồi đây trong khi người đàn ông ấy đang chờ dưới phòng khách.
Ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ bâng quơ, đột nhiên cô lại nhớ đến chuyện tối qua người đàn ông ấy đã ôm cô ngủ đến tận sáng. Lúc thức dậy thì lại bắt gặp ánh mắt trìu mến cùng nụ cười ngọt ngào của anh, điều đó lại khiến trái tim thiếu nữ mềm nhũn, động tâm động cả tấm lòng.
“Giá như mình sinh ra trong một gia đình tốt hơn, có được thân thế không thấp kém như bây giờ thì tốt biết mấy. Mối lương duyên này cũng không phải chối từ trong nuối tiếc.”
Sau khi âm thầm than vãn với bản thân xong thì Lâm Nhã Tịnh cũng chịu chải chuốt gọn gàng, thay ra một bộ quần áo mà cô cho là đẹp nhất để đi xuống gặp người đàn ông ấy.
Lâm Nhã Tịnh vừa xuất hiện, Chu Chí Viễn đã bị nét mộc mạc, đơn thuần của cô gái làm cho ngây ra.
Cô không trang điểm nhưng lại xinh đẹp hơn hẳn nhiều cô gái phấn son cầu kỳ, chẳng mặc váy áo sang trọng mà chỉ đơn giản trong chiếc quần jean kiểu dáng baggy, phối cùng áo thun với phong cách sơ- vin phần vạt áo trước bỏ vào trong quần, phía sau thả tự nhiên, đi cùng là đôi giày thể thao màu trắng tạo nên nét trẻ trung lại còn năng động.
Trong mắt Chu Chí Viễn bây giờ Lâm Nhã Tịnh hệt như một cô bé đáng yêu vô đối. Còn anh thì lại quá cứng nhắc trong bộ vest đen huyền thoại, thoạt nhìn qua hai người thật chẳng hề cân xứng, cứ như anh già đi cùng em thơ.
“Này, mặt tôi dính gì hả?”
Chu Chí Viễn cứ lo nhìn chằm chằm vào cô gái mãi đến khi cô bước tới gần, quơ tay trước mặt thì mới làm anh giật mình bình thường trở lại.
“Sao, em nói gì?”
“Tôi hỏi mặt tôi dính gì hay sao mà anh nhìn không chớp mắt luôn vậy?”
“Đâu có, em đẹp mà!”
Người đàn ông không tự chủ được mà thoải mái khen ngợi người con gái đối diện một câu, khiến cô nàng thoáng chốc đỏ mặt.
“Chúng ta đi được chưa?”
“Ờ được, em đi trước đi anh theo sau ngay.”
Chu Chí Viễn nói xong thì Lâm Nhã Tịnh liền bước đi trước, còn riêng anh thì lại cởi chiếc áo vest đen bên ngoài ra, sau đó mở hẳn hai cúc áo phía trên áo sơ mi ra rồi mới nhanh chóng đi theo sau.
Anh phải thay đổi chứ để người ngoài nhìn vào lại nói họ là anh em thì làm sao anh chịu được.
WAS là trung tâm thời trang Quốc tế lớn nhất thành phố, nơi đây hội tụ tất cả trang phục từ những nhà thiết kế nổi tiếng, đặc biệt những sản phẩm giới hạn chỉ dành riêng cho những ngôi sao hạng A cũng được trưng bày ngay tại đây.
Với quy mô tầm cỡ Quốc tế thì dĩ nhiên khách đến mua hàng cũng là những đối tượng thuộc dạng có tiếng tăm, địa vị cao sang của tầng lớp thượng lưu thì mới đủ khả năng chi trả cho những trang phục đắt đỏ tại nơi đây.
Và đây cũng là lần đầu tiên Lâm Nhã Tịnh được đặt chân vào trung tâm mua sắm cao cấp thế này. Cô suýt nữa thì choáng váng bởi vẻ mỹ lệ và sang trọng từ những thiết kế lộng lẫy được trưng bày trong tủ kính.
Nhìn những trang phục ấy xong, cô lại nhìn xuống y phục trên người mình đúng là khác xa một trời một vực.
“Em thích bộ nào thì bảo nhân viên lấy xuống cho em thử.”
Chu Chí Viễn vẫn luôn dạo bước bên cạnh người con gái, phong thái đầy quyền lực của anh khiến ai nấy đều phải ngước nhìn, nhưng khi họ nhìn sang cô gái đi bên cạnh anh thì lại chuyển sang ánh mắt đầy sự khinh thường.
“Quần áo ở đây chắc là đắt lắm. Hay chúng ta sang chỗ khác mua đi.”
“Đắt hay không không quan trọng. Quan trọng là chỉ có đồ ở đây mới xứng với Chu thiếu phu nhân, em hiểu không?”
Ánh mắt nam nhân nhìn người con gái bên cạnh mình với những tia yêu chiều vô hạn, anh đang cười với cô nhưng lại có biết bao trái tim thiếu nữ ở xung quanh bị đốn ngã không cần lí do.
“Nhưng mà phí lắm.”
“Anh không dư giả gì nhiều, ngoại trừ tiền. Nhưng anh thì lại ít khi dùng tới nên là lần này coi như em chi hộ anh đi ha.”
*Reng reng reng.*
Đúng lúc Chu Chí Viễn vừa nói xong thì chuông điện thoại lại vang lên, anh lấy máy ra xem thì thấy cuộc gọi không thể từ chối nên quay sang nói với Lâm Nhã Tịnh trước khi nghe máy.
“Em đi tới phía trước xem đi, thích bộ nào anh mua cho em bộ đó. Anh nghe điện thoại một chút.”
“Ừm!”
Cô gái gật đầu khẽ cười, sau đó rảo bước đi đến phía trước từ từ tham quan để Chu Chí Viễn tự nhiên nghe điện thoại.
Trang phục ở đây cô càng nhìn lại càng say mê. Chỉ ngắm bằng mắt thôi đã vô cùng thích, không biết đến khi mặc vào người cảm giác sẽ tuyệt vời đến mức nào.
Cùng lúc này lại có hai cô gái cũng đang chọn quần áo gần đó, vô tình nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh, Triệu Liên Hân đã lên tiếng ngay khi nhận ra người quen.
“Ê Ái Nghi, người đằng kia có phải là Lâm Nhã Tịnh không?”
“Lâm Nhã Tịnh nào?”
“Thì là Lâm Nhã Tịnh bần hèn học cùng lớp với mình hồi cấp ba đó.”
Thấy cô bạn của mình dường như vẫn chưa nhớ ra nên Triệu Liên Hân liền tiếp tục nhắc thêm.
“Là cái đứa mà năm học 12 Tử Luân bạn trai của cậu thích, trước khi quen cậu đó.”
Lúc này nét mặt của Tần Ái Nghi mới tỏ vẻ như đã nhớ ra người mà Triệu Liên Hân nhắc tới là ai. Cô ta dõi mắt nhìn về phía Lâm Nhã Tịnh đang đứng gần đó, trong lòng âm thầm đánh giá sau khi nhìn một lượt từ dưới lên trên, sau cùng trên môi người thiếu nữ ấy lại để lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
“Gặp bạn cũ dĩ nhiên phải tới chào hỏi mới đúng chứ.”
Nói xong, cả hai cô gái đều khoanh tay trước ngực, chân bước thẳng về phía Lâm Nhã Tịnh.
“Trùng hợp thật nha, không ngờ lại gặp được bạn cũ ở đây. Một người từng không mua nổi một bộ đồng phục mới để đi học, nay lại xuất hiện tại một trung tâm thời trang lớn thế này, đúng là khó tin thật.
Nghe thấy giọng nói kiêu ngạo có vài phần quen thuộc vang lên từ phía sau thì Lâm Nhã Tịnh liền xoay người lại.
Cô còn tưởng ai xa lạ, hóa ra lại đúng thật là người quen, nhưng đối với những người này cô lại không hề muốn tiếp chuyện nên liền quay lưng bước đi.
“Lâm Nhã Tịnh, cái đồ nghèo hèn cô đứng lại đó.”