Phù Thiên Ký

Chương 31: Con quái vật lại đến



“A a a!”.

“A a a!”.

Vương Chi như một con thú hoang không ngừng phát tiết năng lượng. Tiếng hét của hắn, cách đánh của hắn, thần sắc của hắn…, tất cả đều thể hiện rõ sự cuồng dại, hoàn toàn chẳng còn chút nào gọi là lý trí nữa. Thậm chí ngay đến đôi mắt hắn, chúng cũng đã biến thành màu hổ phách, hung quang lập lòe. Nhưng những thứ đó vẫn chưa phải là điều đáng nói nhất, thứ khiến hắn trở nên đáng sợ hơn cả là sức mạnh của hắn. Nó thật sự không phải là sức mạnh nên xuất hiện trên người một tu sĩ Khai nhãn cảnh trung kỳ, kể cả là tu sĩ Linh tuyền cảnh cũng không!

Thật ra trên người Vương Chi có bí ẩn gì? Nguồn gốc sức mạnh của hắn là từ đâu mà đến? E là ngay chính bản thân hắn cũng chẳng rõ.

Mà… lúc này hắn cần biết sao? Hắn chỉ cần giết thôi.

Vương Chi là vậy, còn nữ quỷ đâu này?

Nàng đang phải liên tục tránh đông né tây, tuy rằng chưa đến nỗi chật vật nhưng cũng không còn thoải mái như trước nữa.

Nếu hiện giờ có một tu sĩ Linh châu cảnh ở đây thì chắc chắn hắn sẽ dễ dàng nhận ra một điều: Mỗi lần Vương Chi đánh tới thì y như rằng nữ quỷ sẽ thoát ra ngay tại thời điểm cận kề nguy hiểm. Đáng nói đây không phải một hai lần mà là cả chục lần. Điều này có nghĩa gì? Thực lực của nữ quỷ cao hơn rất nhiều so với Vương Chi!

Nhưng nếu là như thế thì tại sao cho tới bây giờ Vương Chi vẫn còn bình yên vô sự? Giải thích duy nhất là: Nữ quỷ vốn chẳng hề có ý định thương tổn hắn.

Vậy mục đích của nữ quỷ đến tìm Vương Chi là gì? Nó có quan hệ gì với hắn?

Vương Chi không biết. Kẻ biết là nữ quỷ thì dường như chẳng có ý muốn nói ra.

Sau nhiều lần công kích mà vẫn chưa thể làm tổn thương đối phương, Vương Chi càng trở nên điên cuồng. Bên trong đan điền hắn, ở giữa không gian bao la màu đỏ, một đám mây đen vốn luôn yên tĩnh nay bỗng xao động dữ dội. Thoáng chốc, từ đám mây, một phần nhỏ được tách ra rồi nhanh chóng biến thành những tia khí đen li ti tràn ra khắp kỳ kinh bát mạch. Chính vào lúc này, gần như tức thời, hỏa ấn vô danh ở lòng bàn tay phải Vương Chi bất ngờ sáng lên, tiếp đó là một ngọn lửa màu đỏ lao ra. Cũng chẳng rõ là trùng hợp hay có chủ đích, ngọn lửa kia lại nhắm thẳng đến nữ quỷ phía đối diện.

Ngay khi nhìn thấy ngọn lửa, ánh mắt nữ quỷ liền lóe lên khác thường, tuy nhiên nàng lại không hề có ý tránh né mà há miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh lam để đối kháng.

Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra thì chỉ trong chớp mắt. Hai ngọn lửa, một đỏ một xanh va vào nhau…

“Xèo xèo”.

“Xèo xèo…”.

Cuộc chiến giằng co chưa được bao lâu thì ngọn lửa màu xanh đã hoàn toàn áp đảo. Ngọn lửa màu đỏ đã bị nó bao trọn lấy.

Thấy cảnh tượng ấy, khóe môi nữ quỷ chợt nở ra nụ cười khẩy, hàm ý khinh thường. Nàng chuyển ánh mắt lên người Vương Chi hiện đang đứng run rẩy gần đó.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn nữ quỷ liền động dung. Trước mắt nàng, một con người đang từ từ lột xác… thành một con quái vật. Không sai, chính là quái vật. Một con quái vật có đôi mắt màu hổ phách phát ra hung quang lập lòe, cả người nổi lên gân máu cuồn cuộn, yêu dị là chúng lại có màu đen tuyền và đang phát sáng…

Trong lúc nữ quỷ mãi lo tập trung chú ý đến sự biến đổi của Vương Chi thì một chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Ngọn lửa màu xanh lam vốn đang áp đảo và tưởng chừng sắp sửa thôn phệ ngọn lửa màu đỏ thì bỗng bùng sáng bất thường. Sau đó, chưa đầy một cái nháy mắt, từ màu xanh lam nó đã chuyển sang màu đỏ rực. Nó không hề thôn phệ ngọn lửa màu đỏ mà chính ngọn lửa màu đỏ mới là kẻ thôn phệ nó!

Vì mọi việc diễn ra quá bất ngờ và nhanh chóng nên khi nữ quỷ kịp phản ứng lại thì ngọn lửa màu đỏ kia đã lao tới cận kề trước mặt nàng. Lúc này nữ quỷ nào còn dám khinh thường nữa, nàng vội vã lắc mình né tránh. Tiếc là nàng không thể hoàn toàn tránh khỏi, vai trái nàng đã bị ngọn lửa đánh trúng.

“A!”.

Lần đầu tiên nữ quỷ hét lên một tiếng đau đớn. Ngay tức khắc, nàng thi triển thần thông khiến cánh tay trái mình sáng lên dị thường, vài giây sau thì ngọn lửa màu đỏ đã bị bứt ra ngoài.

Giữ lấy vết thương, nữ quỷ hung hăng trừng thoáng thoáng qua Vương Chi rồi thân ảnh nhanh chóng tan biến vào màn đêm…

Sau khi nữ quỷ rời đi một đỗi, cả người Vương Chi liền quỵ xuống, ngã lăn ra sàn nhà bất tỉnh nhân sự.

Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com

Hôm sau.

“A a a… Quỷ!”.

Mới sáng sớm, không khí vốn đang yên tĩnh đã bị tiếng kêu thất thanh của kẻ nào đó phá vỡ. Tiếng kêu kia thật sự là đủ lớn, đến nỗi khiến cho Trần Biểu ở cách đấy không xa phải từ trong nhập định tỉnh lại.

Là tiếng của Vương sư đệ.

Vừa nghĩ tới đó, thân ảnh Trần Biểu liền vội vàng lao ra khỏi phòng.

Lát sau.

Khi Trần Biểu đến phòng Vương Chi thì đã bị cảnh tượng nơi đây làm cho sửng sốt.

Bàn ghế đổ vỡ tan tành, giường chiếu chia năm xẻ bảy, sàn nhà ngổn ngang vết kiếm… Cả căn phòng cứ như một bãi chiến trường.

“Vương sư đệ”. – Trần Biểu nhìn Vương Chi, hơi lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”.

“Ta…”. – Vương Chi không chắc lắm hồi đáp: “Hình như tối qua ta đã gặp quỷ”.

“Gặp quỷ?”. – Trần Biểu không cho là đúng: “Sư đệ, Yêu Tông chúng ta làm sao lại có quỷ được? Sư đệ nghĩ kỹ lại xem có phải là bị hoa mắt không”.

Hoa mắt?

Vương Chi thật tình cũng chẳng rõ ràng lắm. Sáng nay tỉnh dậy, hắn chỉ mơ hồ nhớ là mình đã đánh nhau rất ác liệt với một nữ quỷ, nhưng khi kiểm tra khắp phòng thì lại không phát hiện chút dấu vết nào của nó hết; ngay cả cấm chế đã giam cầm hắn cũng biến mất như chưa từng tồn tại. Lại nói, nơi này là Yêu Tông, có không ít cường giả Linh châu cảnh tọa trấn, ma quỷ nào lại dám xông vào chứ?

Lẽ nào là ta thật sự hoa mắt sao?

Vương Chi càng nghĩ càng thấy mơ hồ.

Thấy dáng vẻ mờ mịt của hắn như vậy, Trần Biểu vốn đang định lên tiếng nói gì đấy thì thần sắc chợt đổi. Hắn quay mặt nhìn ra cửa, tại đó, một cô gái vừa xuất hiện. Nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt, tóc dài buông xõa, cực kỳ xinh đẹp. Đẹp đến độ khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Trần Biểu chính là bị nhan sắc ma mị ấy làm cho sững sờ không nói được lời nào.

Trong lòng Vương Chi âm thầm nghi hoặc. Hắn chẳng thể hiểu tại sao sau khi Trần sư huynh nhìn thấy Lăng Mị lại thành ra như vậy. Hướng mắt sang Lăng Mị, hắn thành thật hỏi:

“Lăng Mị, Trần sư huynh bị làm sao vậy?”.

Lăng Mị không đáp mà liếc qua Trần Biểu, giọng điệu có phần khó chịu:

“Tiểu tử, còn nhìn nữa thì ta sẽ móc mắt ngươi xuống đấy”.

Lời nàng vừa dứt thì Trần Biểu cũng lập tức lùi lại mấy bước, sắc mặt đã từ trầm mê biến thành hoảng hốt. Hắn sợ hãi. Hắn vừa cảm nhận được hơi thở của tử vong.

Cô gái này thật quá kinh khủng! Không! Không phải cô gái, đây tuyệt đối là một nhân vật, chí ít cũng là một đệ tử hạch tâm, thậm chí là…

“Sư huynh, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt của ngươi không được tốt lắm”.

Chẳng biết Trần Biểu có nghe được mấy lời của Vương Chi hay không, chỉ thấy hắn đột nhiên cúi thấp đầu, hướng Lăng Mị định hành lễ. Tuy nhiên ý định của hắn đã thất bại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.