Phù Thiên Ký

Chương 32: Lăng mị muốn cởi áo



Cả người Trần Biểu bỗng dưng bất động. Toàn bộ linh lực, sức lực của hắn đều đã bị người khóa chặt!

Kinh hãi! Trần Biểu triệt để chấn kinh. Nếu lúc nãy còn mơ hồ thì bây giờ hắn đã có thể khẳng định cô gái trước mặt tuyệt đối là một nhân vật, một nhân vật cấp Linh châu cảnh!

Chỉ một cái liếc mắt liền khiến cho linh lực một tu sĩ Tích thủy cảnh trung kỳ như hắn bị đông cứng, tu vi này… dù là đệ tử hạch tâm bình thường cũng không có khả năng đạt đến.

Khi mà Trần Biểu còn đang bàng hoàng thì giọng Lăng Mị truyền tới:

“Tiểu tử, giữ mồm giữ miệng một chút. Nếu không…”.

Lời nàng vừa dứt thì Trần Biểu cũng khôi phục lại năng lực hành động. Xem ra Lăng Mị chỉ có ý cảnh báo.

Phải, là cảnh báo. Trần Biểu biết. Hắn còn biết là nếu như mình dám bỏ qua lời cảnh báo kia thì chắc chắn hắn sẽ có một kết cục rất bi thảm. Một tên Tích thủy cảnh trung kỳ như hắn, trong mắt đối phương thì cũng như con sâu cái kiến mà thôi.

Những suy nghĩ trong lòng Trần Biểu, Vương Chi hiển nhiên chẳng tài nào biết được. Hắn chỉ cảm thấy khó hiểu là tại sao Trần Biểu lại đột nhiên đứng lặng thinh như vậy, hơn nữa khuôn mặt còn tái xanh như bị thiếu máu. Hắn đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt Trần Biểu, gọi:

“Ê, sư huynh. Ngươi làm sao thế? Trúng gió hả?”.

Trúng gió? Một tu sĩ có thể bị trúng gió sao? Vậy cơn gió này hẳn là phải rất độc. Ấy vậy mà Lăng Mị lại gật gù bảo:

“Ta cảm thấy hắn đúng là bị trúng gió rồi”.

“Sư huynh, ngươi thật là bị trúng gió hả?”. – Vương Chi lại hỏi lần nữa.

Thoáng liếc qua Lăng Mị, Trần Biểu gật như gà mổ thóc:

“Phải phải. Ta là bị trúng gió. Sư đệ, ta nghĩ ta phải về phòng dưỡng bệnh”.

“Ừ. Sư huynh, ngươi trở về đi. Nhớ dưỡng bệnh cho tốt rồi hãy ra ngoài”.

Mắt thấy Trần Biểu còn chần chừ chưa chịu rời đi, Vương Chi giục:

“Sư huynh, ngươi không cần lo lắng, hãy mau về nghỉ ngơi đi. Bệnh tình để lâu sẽ nặng thêm đấy”.

“Hắn nói phải đấy, ngươi mau về đi”. – Lần này người lên tiếng là Lăng Mị.

Kỳ lạ thay, sau khi nghe nàng nói thế thì Trần Biểu như được đại xá, lập tức hướng ra cửa vội vàng bước đi.

“Lăng Mị, ngươi đến tìm ta có chuyện gì hả?”.

“Sao? Không có chuyện thì không được đến tìm ngươi ư?”. – Lăng Mị tiến lại gần Vương Chi, giọng khá là bất mãn.

Cũng chẳng đợi Vương Chi hồi đáp, nàng bắt đầu dạo quanh người hắn, vừa đi vừa đánh giá.

Trước ánh mắt soi mói của nàng, Vương Chi bất giác rùng mình. Hắn vội di chuyển cách ra xa, dáng vẻ đề phòng.

“Vương Chi”. – Lăng Mị thản nhiên yêu cầu: “Mau cởi áo ra cho tỷ tỷ”.

Hả? Cởi áo?

Vương Chi lại lùi tiếp mấy bước, lắc đầu nguầy nguậy.

“Vương Chi tiểu đệ đệ, mau cởi áo cho tỷ tỷ nhanh lên”.

Vương Chi lại lần nữa lắc đầu.

“Tiểu đệ đệ, tiểu Chi Chi, trong vòng ba hơi thở mà ngươi vẫn chưa chịu cởi thì tỷ tỷ đây sẽ tự mình ra tay đấy”.

Lần này thì Vương Chi không lắc đầu nữa mà trợn tròn hai mắt.

Hiếp người quá đáng! Rõ ràng là hiếp người quá đáng!

Khó khăn lắm hắn mới nói ra một câu: “Lăng Mị, ngươi… ngươi vô liêm sỉ!”.

“Ngươi có biết là nam nữ thụ thụ bất thân không? Ngươi có biết ngươi là nữ nhân không? Ngươi có biết nữ nhân thì phải biết giữ gìn không? Ngươi có biết…”.

“Dừng!”.

Lăng Mị quả thật không chịu nổi việc nghe Vương Chi giảng đạo. Nó làm nàng bực bội. Tuy nhiên, trừ bực bội thì đồng thời nàng cũng có chút nghi hoặc. Nàng hướng Vương Chi để tìm đáp án:

“Tiểu Chi Chi, nói rõ ràng một chút. Ta chỉ là bảo ngươi cởi áo ra, có đến mức to tát như ngươi nói không hả? Cái gì mà nữ nhân, cái gì mà không biết giữ gìn? Nghe ngươi nói cứ như thể ta là loại nữ nhân hư hỏng lắm ấy”.

“Không to tát?”. – Vương Chi ra vẻ không thể tin nổi: “Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi bảo một nam nhân cởi áo của mình mà còn nói là không to tát. Lăng Mị, ngươi quá vô sỉ rồi. Khác với ngươi, Vương Chi ta là người rất biết liêm sỉ, ta sẽ không làm theo yêu cầu quái đản của ngươi đâu”.

Hắn thầm bổ sung thêm: “Cởi áo ngươi ra thì chẳng phải ta sẽ gánh chịu trách nhiệm sao? Ta cũng đâu có muốn kết thành đạo lữ với một người có vấn đề…”.

“Khoan đã!”.

Lăng Mị đột nhiên hô lên. Nàng nhìn thẳng vào mặt Vương Chi, vừa tiến lại gần hắn vừa hỏi:

“Ý ngươi là ta bảo ngươi cởi áo của ta?”.

Nghe nàng hỏi vậy thì Vương Chi không khỏi nghi hoặc:

“Chẳng lẽ không phải sao?”.

“Bốp!”.

“A ui!”.

Vương Chi đưa cả hai tay liên tục xoa đầu, tức giận nói to:

“Lăng Mị, tại sao lại đánh ta?!”.

Trái ngược với vẻ giận dữ của hắn, Lăng Mị hiện tại lại khá bình thản. Nàng vuốt ve cục gạch màu xám xanh – hung khí vừa đập lên đầu Vương Chi, đáp như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình:

“Vì ngươi đáng bị đánh”.

“Lăng Mị, ngươi…”.

“Thế nào? Hừ, tỷ tỷ ta kêu ngươi cởi áo của mình khi nào hả?”.

“Lúc nãy rõ ràng ngươi nói như vậy”. – Vương Chi buột miệng thốt ra.

“Bốp!”.

“Ngươi lại đánh ta! Lăng Mị…”.

Không đợi Vương Chi nói hết câu thì Lăng Mị đã cắt ngang:

“Ta là bảo ngươi cởi áo của mình, là áo của chính bản thân ngươi có hiểu không? Có hiểu không? Hừ, đúng là ngu ngốc”.

Mấp máy… Mấp máy…

Vương Chi đứng nhìn Lăng Mị với ánh mắt trân trối. Mãi một lúc hắn mới hét lên:

“Ngươi cũng không có nói rõ a!”.

Mập mờ là do đối phương, ấy vậy mà người gánh chịu lại là hắn. Người bị đánh… Người bị đánh chính là hắn đấy! Cái đầu hắn còn có hai cục u làm bằng chứng đấy!

Vương Chi uất ức. Hắn cảm thấy mình bị oan uổng, phi thường oan uổng. Hắn rất muốn hướng trời cao mà gào hỏi như vầy:

“Tại sao một người tốt như ta, một người có nhân phẩm như ta, một người có cốt cách như ta lại luôn gặp xui xẻo thế này!”.

Vương Chi cho rằng mình bị oan uổng, tiếc là Lăng Mị thì không. Nàng không nghĩ hành động của mình là sai, là quá đáng, áy náy thì lại càng viễn vong. Trong nhận định của nàng thì hiểu sai là do Vương Chi, có lỗi là do Vương Chi, vì vậy người bị trừng phạt cũng phải là Vương Chi. Lăng Mị nàng chỉ đơn giản là thực thi công lý mà thôi.

“Tiểu Chi Chi, ngươi có phải con nít đâu. Ngươi lớn to đầu như vậy rồi, phải tự hiểu chứ. Mà nói qua nói lại thì cũng là do ngươi, đầu óc thế nào lại đen tối vậy hả?”.

Đen tối? Ta?

Vương Chi im lặng. Giờ thì hắn đã hiểu cưỡng từ đoạt lý là như thế nào.

“Nam nhân không chấp nữ nhân. Đại nhân không chấp tiểu nhân”. – Vương Chi chỉ còn biết tự an ủi mình một câu như vậy.

“Tiểu Chi”. – Lăng Mị đảo mắt một vòng quanh căn phòng, ra vẻ thắc mắc: “Nơi ở của ngươi sao lại như bãi rác thế này, thật là khó xem”.

“Ta thích ở như vậy đấy. Nếu ngươi không muốn bị lây bệnh thì tốt nhất là hãy tránh xa ta một chút đi”.

Làm như chẳng nghe ra sự khó chịu trong lời nói của Vương Chi, Lăng Mị rất nghĩa khí bảo:

“Tiểu Chi, tỷ tỷ quý mến ngươi là vì những thứ bên trong ngươi, sao lại chỉ vì một chút dơ bẩn mà xa lánh ngươi được”.

Cảm thấy chưa đủ, trong lòng nàng thầm bổ sung thêm một câu: “Bí mật cũng là một thứ bên trong a”.

Đợi một đỗi vẫn chưa thấy Vương Chi nói năng gì thêm, Lăng Mị chuyển đề tài:

“Tiểu Chi, ngày mai ngươi có thi đấu với đệ tử nội môn không?”.

Ném cho đối phương một ánh mắt thương hại, Vương Chi kiên nhẫn giải thích:

“Lăng Mị, ta là đệ tử ngoại môn. Ngoại môn và nội môn thi đấu riêng”.

Nói xong, hắn quay mặt sang hướng khác, nhẹ lắc đầu than thầm:

“Đầu óc đúng là có vấn đề a”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.