Triệu Hàm Ninh nàng kiếp trước cái gì cũng biết duy chỉ có đàn, hát, múa là không hề biết cái gì mà thôi. Tuy ngoài mặt nàng vô cùng bình tĩnh nhưng bên trong lại vô cùng rối loạn, nếu không trình diễn thì không được mà trình diễn thì còn làm mất mặt thêm. Đang vô cùng rối loạn không biết làm sao đưa mắt cầu cứu nhìn sang Uông Hữu Đình, y vẫn trầm mặc ngồi yên lặng cứ như việc nàng hoàn toàn không liên quan gì đến y. Thầm biết y đang để nàng chết mặc kệ, nàng liếc mắt đứng lên quyết định liều một phen.
“Tham kiến Hoàng thượng, hoàng hậu! Tiểu nữ thật sự không có tài cán gì cả, nếu đem ra biểu diễn chỉ có thể làm trò cười cho mọi người mà thôi! Thay bằng thần thiếp có thể vẽ tặng nương nương một bức tranh ạ!” – Triệu Hàm Ninh không thể trông chờ về việc Hữu Đình cứu nàng nên đành tự thân vận động, nàng thấy triều đại Đông Hoa này không có trong lịch sử nàng học, cho nên đành liều một phen.
“Vẽ tranh ư! Hữu Đại, ngươi có ý kiến gì không?” – Hoàng Thượng nghe vậy nhếch mắt lên nhìn nam nhân vẫn im lặng ngồi một mình nói.
“Nhi thần cũng muốn được chiêm ngưỡng tranh Nam Dương vương phi vẽ như thế nào!” – Uông Hữu Đại chậm rãi nói, y được biết đến là thần tranh, tranh y vẽ y như thật có thể khiến người xem như đang được lạc vào bên trong thật sự. Triệu Hàm Ninh đưa mắt nhìn Hữu Đại, thì ra người đó cũng là Vương gia, hèn chi lại có mặt tại đây.
“Được!” – Hoàng thượng gật đầu đồng ý.
“Tiểu nữ xin phép lui vào trong chuẩn bị một chút ạ!” – Triệu Hàm Ninh đưa mắt nhìn Vương gia Hữu Đại cùng lúc y cũng đưa mắt nhìn nàng, nàng vội gật đầu rồi xoay người đi dặn dò thái giám ít câu. Thái giám vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng nhưng cũng nhanh chóng phân phó người đi chuẩn bị.
Sau khi mọi thứ đầy đủ Triệu hàm Ninh bắt đầu những nét bút vẽ đầu tiên, nàng vẽ một bông hoa mẫu đơn, trong lòng thầm cảm ơn vì kiếp trước do nghề nghiệp nàng bắt buộc học họa để bước đầu học về đồ họa làm hình ảnh cho nên bây giờ có thể tận dụng được điều đó. Triệu Hàm Ninh chỉ vẽ duy nhất một bông hoa mẫu đơn ở giữa tấm giấy tuyền thanh màu trắng, đề một bài tựa bên cạnh.
Trù trướng giai tiền hồng mẫu đơn,
Vãn lai duy hữu lưỡng chi tàn.
Minh triêu phong khởi ưng xuy tận,
Dạ tích suy hồng bả hoả khan
“Tiểu nữ tài mạo có chút hèn mọn xin mọi người đừng chê cười!” –Triệu Hàm Ninh đứng lên chấp tay hành lễ nhẹ nhàng nói, nàng đưa bức tranh hoa mẫu đơn cũng bài thơ tựa nàng nhớ của nhà thi văn đời trước nhưng triều đại này chắc chắn không biết được nên mượn tạm dùng đỡ.
Mọi người nhìn bức tranh đều bàn tán, vì nếu nói họa đẹp thì không phải chỉ là người này biết vẽ mà thôi chứ không hề có chút điêu luyện lão sư nào. Triệu Hàm Ninh cười nhìn thái giám bên trong y gật đầu thả những con bướm đã được bắt sẵn ra, chúng bay tán loạn không lâu sau đều bu lên trên bông hoa mẫu đơn mà đập cánh. Triệu Hàm Ninh nhớ Đường Bá Hổ từng dùng mật ong pha màu vẽ để dụ bướm, nàng trong tình thế cấp bách đành sử dụng chiêu thức này.
Mọi người nhìn thấy bướm bay lượn rồi đậu lên bông hoa đều ồ lên kinh ngạc, bông hoa tuy không có gì đặc sắc nhưng khi có bướm đậu lên thì lại khác biệt rất nhiều.
“Thật là kỳ lạ! Kỳ lạ!” – Hoàng thượng luôn miệng nói kỳ lạ nhìn bức họa.
“Nam Dương vương phi thật sự là kỳ tài trong hội họa, vẽ bức tranh đến cả bướm cũng lầm tưởng là hoa thật mà đậu vào!” – Hoàng hậu nương nương vô cùng vui vẻ, gật đầu tấm tắc khen.
“Đa tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu khen ngợi, tiểu nữ làm gì có tai cán như vậy chỉ là một chút kỷ xảo nhỏ mà thôi! Hy vọng mang lại niềm vui cho Hoàng hậu trong ngày hôm nay ạ!” – Triệu Hàm Ninh cười cúi đầu chậm rãi, nhàn nhạt nói.
“Hữu đại ngươi thấy thế nào?” – Hoàng thượng nói nhìn Uông Hữu Đại đang trầm ngâm nhìn bức họa nói.
“Bẩm phụ hoàng nhi thần cảm thấy Nam Dương Vương phi quả thật rất thông minh ạ!” – Uông Hữu Đại nhìn về phía Triệu Hàm Ninh thầm đánh giá sơ lược rồi cúi người nói.
“Được tốt lắm, ban thưởng ngọc như ý!” – Hoàng thượng hứng khởi nói.
“Đa tạ Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương đã ban thưởng!” – Triệu Hàm Ninh nhận thưởng điềm đạm không có biểu hiện gì là vui mừng tột cùng nói.
“Muội không biết tỉ tỉ lại có biệt tài như vậy! Chúc mừng tỉ tỉ!” – Trầm trắc phi thấp giọng nói, trong lòng nàng ta thầm mắng chó chửi mèo, nàng ta muốn cho nàng mất mặt, theo như nàng biết Triệu Hàm Ninh hoàn toàn không có tố chất nào cả, không ngờ lại giúp nàng tỏa sáng như vậy.
“Đa tạ muội muội!” – Triệu Hàm Ninh nghiêng đầu nghe nói cười nhạt, sau đó điềm đạm ngồi như thể không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nhấp nháp trà cùng điểm tâm trên bàn. Uông Hữu Đình cũng không nghĩ nàng có thể thể hiện tốt đến như vậy có xoay ngang nhìn nàng một vài lần, nhưng rồi y cũng không nói gì. Mọi hành động của hai người phía trước đều được thu gọn ghẽ vào ánh mắt của Trầm trắc phi ngồi phía sau, nàng ta giận cắn môi đến muốn bật cả máu tươi.
Ở một góc khác của hội viện cũng có một ánh mắt âm thầm nhìn về phía Triệu Hàm Ninh thầm đánh giá, đó là ánh mắt của Uông Hữu Đại, y cũng đã từng nghe qua về nữ tử này của Triệu tể tướng, tính tình ngang bướng nóng nảy hành xử lỗ mãng. Nhưng hôm nay giáp mặt thật sự khác xa với những gì y nghe thấy như thể hai con người hoàn toàn khác nhau. Nét điềm tĩnh đó sao lại có thể có ở một thiếu nữ mới 18 tuổi đầu được cơ chứ. Đứng trước Hoàng thượng vẫn có thể thanh cao ngẩng đầu.
…..
Sau sinh thần trong cung thì cũng đến sinh thần của Trầm trắc phi tuy không tổ chức long trọng nhưng chỉ vỏn vẹn trong phủ cũng thấy vô cùng náo nhiệt. Chỉ cần nhìn những thứ kỳ công sắp xếp cũng có thể thấy trong lòng Uông Hữu Đình Trầm trắc phi có địa vị không nhỏ.
“Vương phi chúng ta nên đi lễ vật gì bây giờ!” – A Hồng thấp giọng nói trong khi Thu Vân đang bới tóc cho nàng.
Triệu Hàm Ninh trầm ngâm suy nghĩ, nhớ lại năm trước vì đố kỵ với nàng ta nàng đã làm náo loạn lên hết mọi chuyện chỉ vì hôm nay cũng là sinh thần của nàng nhưng không ai nhớ đến. Vừa nhớ đến kỷ niệm đó Triệu hàm Ninh vội rùng mình nhẹ.
“Ngươi đi ra những của hàng trang sức chọn một bộ thiệt quý giá và công phu cùng 5 khúc lụa thượng hạng phù hợp với sở thích nàng ta mang qua bên Thiền Tâm Viện!” – Triệu Hàm Ninh thấp giọng nói.
“Thu Vân ngươi xuống bếp cho các bà tử chuẩn bị trứng gà luộc cùng với mì một lát sau khi ở Thiền Tâm viện về ta sẽ đích thân xuống bếp!” – Triệu Hàm Ninh vui vẻ nói. Sinh thần thì phải ăn mì trường thọ cùng với trứng gà luộc thì một năm tuổi mới này mới may mắn được!
“Vâng, Vương phi!” –Cả hai người nhận mệnh lệnh nhìn nhau có chút khó hiểu nhưng không dám nhiều lời nhanh chóng rời đi.
Triệu Hàm Ninh nhàn rỗi nhìn những bức họa trang sức mới mình mới nghĩ ra xem có phù hợp với thời này hay không để còn đưa vào sản xuất, nàng nhận ra thời này mẫu mã đều quá ít mọi người không có nhiều quyền lựa chọn.
“Vương phi cát tường!” – Nhị di nương, Tam di nương và Tứ di nương đi vào trên tay cầm những hộp gấm hành lễ.
“Ừ!” – Triệu Hàm Ninh nhẹ nhàng cất những mẫu vẽ lại đặt lên bàn thư phòng rồi bước ra bên ngoài nhàn nhạt nhìn ba người trước mặt.
“Nhân dịp sinh thần Vương phi ba tỉ muội nô tỳ có chút quà mọn dâng lên cho Vương phi! Chúc vương phi phước như đông hải thọ tỉ nam sơn!” – Nhị di nương là người đại diện lên tiếng nói.
“Ờ ta không nghĩ ba người các ngươi lại nhớ đến sinh thần của ta thật khiến ta cảm động! Ngồi đi! Người đâu dâng trà lên!” – Triệu Hàm Ninh nhàn nhạt cười, trầm ổn nói.
“vâng!”
“Mấy hôm nay mọi người trong Vương phủ đều cố gắng chạy việc chuẩn bị tiệc sinh thần cho Trầm trắc phi thật là quá ồn ào!” – Tam di nương mở lời trước.
“Đúng vậy! Nhiêu đây đủ thất Vương gia sủng ái Trầm trắc phi như thế nào rồi!” – Tứ di nương ra vẻ dỗi hờn nũng nịu nói.
“Không cần suy nghĩ chỉ cần thấy một tháng hết một nửa là nghỉ tại Thiền Tâm viện rồi còn gì!” – Nhị di nương chậm rãi lên tiếng sau đó như vô tình lấy tay lên che miệng nhìn Triệu Hàm Ninh. Như thể hiện nàng ta vô ý nói ra điều không nên nói, ai trong viện cũng biết Vương phi chưa từng được vương gia sủng hạnh qua, trước đây đó cũng chính là thứ dễ đã kích Triệu Hàm Ninh nhất.
“Đó là phúc khí của nàng ta!” –Triệu Hàm Ninh như có như không quan tâm nói.
“Vâng Vương phi nói phải!” – Cả ba di nương đều ngạc nhiên nhìn Triệu Hàm Ninh, cả ba người là cố ý đến đây để khích Triệu hàm Ninh để nàng làm loạn phá hủy buổi tiệc sinh thần đáng ghét này, nhưng không ngờ nàng lại có thể trầm ổn không quan tâm mà nói như vậy!
“Ta nghĩ cũng gần đến lúc các người cần về chuẩn bị qua Thiền Tâm viện không sẽ khiến Vương gia không vui!” – Triệu Hàm Ninh vẫn giữ nụ cười mỉm nhàn nhạt nói.
“Vâng vậy tụi nô tỳ xin cáo lui!” – Nghe Triệu Hàm Ninh nói như vậy cả ba người đều rất thông minh nhanh chóng đứng lên rời đi.
“Thật đáng ghét! Ba người đó đến đây ra oai cái gì chứ!” – Thu Vân bất bình lên tiếng.
“Họ thích cứ để họ làm!” – Triệu Hàm Ninh nhàn nhạt cười nói. Thu vân nhìn chủ nhân của mình vô cùng nghi hoặc, lúc đầu nàng nghe nói tâm tình Vương phi rất khó hầu hạ nhưng nay lại thấy không phải như vậy, ngược lại còn vô cùng trầm ổn như thể mặt hồ không bao giờ có gợn sóng.
Thiền Tâm viên
“Chúc mừng sinh thần của muội muội!” – Triệu Hàm Ninh nhẹ nhàng nói.
“Đa tạ tỉ tỉ đã đến! Thật sự muội muội rất là vui!” – Trầm trắc phi cười khẽ nói, Uông Hữu Đình trầm mặc ngồi ghế bên cạnh.
“Ta không có gì nhiều hy vọng muội thích!” – Triệu Hàm Ninh ra hiệu cho những a hoàn mang lễ vật bước lên.
“Tỉ tỉ thật là khách khí! Hôm nay cũng là sinh thần của tỉ tỉ, Vương gia tổ chức như thế này là cho cả hai tỉ muội chúng ta!” – Trầm trắc phi cười nói, quay mặt nhìn thoáng Uông Hữu Đình, nàng ta đang cố gắng tỏ ra vô cùng vui vẻ và nhân ái.
“Không không sinh thần với tỉ không quan trọng, Vương gia đã tốn công sức như vậy muội muội đừng có làm hao tổn công sức của người!” – Triệu Hàm Ninh cười còn tươi hơn ban nãy khoác tay nói, dáng người khoan thai ngồi xuống ghế nhấp nháp trà – “Trà ngon!”
“Đây là trà do Vương gia đi phía Bắc mang về, nếu tỉ tỉ thích muội muội sẽ cho người mang sang Kim An viện cho tỉ tỉ dùng!” – Trầm trắc phi vừa nghe nói liền cười nói.
“Không cần, Vương gia tặng muội thì muội nên để dùng! Ta cũng không hứng thú lắm với trà đạo! “- Triệu Hàm Ninh nghe thấy như vậy cười nhạt đặt chung trà trong tay xuống bàn nhẹ nhàng khoan thai nói.
“Nhưng…”
“Nếu nàng ta đã không muốn không cần cưỡng cầu!” – Uông Hữu Đình bất ngờ lên tiếng khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Hôm nay cũng là sinh thần của Triệu Hàm Ninh, Uông Hữu Đình cố ý cho chuẩn bị tiệc rượu hoành tráng như vậy tại Thiền Tâm viện mục đích muốn nói cho nàng biết thân biết phận của mình. Điều y không ngờ đến chính là nàng hoàn toàn không để tâm đến, có lẽ đây chính là kế sách mới lạc mềm buộc chặt của nàng muốn y chú ý đến nàng hơn. Càng nghĩ Uông Hữu Đình càng cảm thấy vô cùng chán ghét nàng. (Đình ca của chúng ta cả nghĩ thật!)
Triệu Hàm Ninh nhận ra được ý nghĩ của Uông Hữu Đình, cười nhạt nhìn sang chỗ khác nàng không quan tâm y muốn cái gì hay y nghĩ đến cái gì, hiện tại cái nàng quan tâm là làm sao để thoát ra khỏi đây, làm sao để nàng có thể có nhiều tiền bạc mà thôi.
Sau khi mọi người nhập tiệc rượu Triệu Hàm Ninh được sắp xếp ngồi bên cạnh Uông Hữu Đình còn phía bên kia đương nhiên là Trầm trắc phi người từ đầu đến cuối luôn không ngớt nụ cười trên môi. Thức ăn nhanh chóng được mang lên toàn những thứ sơn hào hải vị vô cùng đắc đỏ, mọi người đều suýt xoa, Trầm trắc phi vui đến mức nụ cười to rộng đến tận mang tai. Triệu Hàm Ninh kiếp trước làm nhà báo giai đoạn đầu làm báo ẩm thực, có món ăn ngon nào nàng chưa từng ăn qua cho nên cũng không có gì là bất ngờ cả. nàng trầm ổn dùng bữa trong sự nghi hoặc của tất cả mọi người còn lại, không ai nghĩ một Vương phi từng làm loạn buổi tiệc sinh thần năm ngoái nay lại có phong thái như vậy.
“Thiếp đã ăn xong, xin phép gia cho cáo lui ạ!” – Triệu Hàm Ninh dùng khăn lau nhẹ khóe miệng mỉm cười nói.
“Tỉ tỉ nán lại một chút còn có tiết mục nhạc kịch của đoàn tập kỷ nổi tiếng nhất kinh thành biểu diễn nữa!” – Trầm trắc phi nhanh lên tiếng cản lại. Đoàn tạp kỷ này đặc biệt khó mời, nhưng biết nàng thích nên Vương gia ra mặt mời họ về.
“À thật là thất lễ vì còn có việc quan trọng cần xử lý gấp nên không thể nán lại! Hy vọng muội muội không trách!” – Triệu Hàm Ninh nghe nói chỉ nhếch môi cười nhẹ xoay người rời đi. Nàng ta sao không biết chủ ý của Trầm trắc phi, nhưng nàng ta lười ở lại xem diễn trò tình chàng ý thiếp mặc khác nàng khao khát được ăn bát mì trường thọ vào ngày sinh thần hơn, nếu lân la ở lại không chừng mì sẽ không kịp ăn mất.
<dr.meohoang>