Vừa về đến Kim An viện đã nhìn thấy Thu Vân đứng trước cửa đợi chờ.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong thưa Vương phi!” – Thu Vân vừa nhìn thấy Triệu Hàm Ninh liền nhanh chân tiến lên phía trước, vui vẻ nói.
“Được chúng ta vào bếp thôi!” – Đoàn người nghe vậy lũ lượt kéo nhau vào bếp, mấy bà tử trong bếp thấy Vương phi xuất hiện thật cũng vô cùng kinh ngạc, bà ta không nghĩ Vương phi thật sự sẽ đích thân vào bếp.
“Ai đó phụ trách nhóm lửa giúp ta! Hôm nay là sinh thần ta muốn được ăn một bát mì trường thọ cùng trứng gà đỏ!” – Triệu Hàm Ninh lên tiếng nói. Lâu rồi nàng không nấu ăn, một mặt vì thân phận này một mặt với nàng việc nhóm bếp lò vẫn là một trở ngại rất lớn.
“Vương phi nếu người muốn ăn chỉ cần nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ cho nấu ngay!” – Bà tử trong bếp cung kính nói, tuy Vương phi của họ không có quyền hành nhưng dù sao cũng là chủ tử việc người đích thân xuống bếp nấu nướng như thế này thật sự không phải phép.
“Không ta muốn ăn đúng vị của nó!” – Nói đoạn Triệu Hàm Ninh nhanh chóng bắt tay vào nấu nước lèo cũng như nhuộm màu trứng gà. Thịt nàng đem khìa làm xá xíu chỉ một thoáng món mì nóng hổi đã xong, hương thơm ngào ngạt bay khắp nơi, mọi người trong bếp mắt tròn mắt dẹp nhìn nhau, không ai tin một thiên kim lá ngọc, cành vàng tể tướng gia lại có thể làm việc trong bếp núc thuần thục đến như vậy.
“Vương phi thật sự… Rất thơm!” – A Hồng là a hoàn theo Triệu Hàm Ninh xuất giá đương nhiên nói đến kinh ngạc không ai bằng nàng ta, nàng ta chưa từng nhìn thấy Triệu Hàm Ninh xuống bếp bao giờ trước đây, không nghĩ có thể làm mọi chuyện thuần thục đến như vậy.
“Ta nấu khá nhiều đủ cho tất cả mọi người ở đây dùng! Nếu ai còn đói thì hãy ăn một bát nhé, không để ngày mai sẽ không còn ngon nữa!” – Triệu Hàm Ninh nhìn thành quả bát mì ngun ngút khói đúng với kiểu nàng muốn mà vô cùng hài lòng.
“Thật sao ạ?” – Thu Vân là đứa nhanh nhảu nhất lên tiếng.
“Thật! Ba người các ngươi cũng mang ba bát lên nhà trên ăn cùng ta! Hôm nay sinh thần ta mà!” – Triệu hàm Ninh cười cười nói với ba đại a hoàn bên cạnh mình.
“Chúng nô tỳ có ăn gan trời cũng không dám thưa Vương Phi!” – Tiểu Loan nhanh miệng nói, chỉ cần nghe tâm ý của Vương phi như vậy với các nàng thì nàng ta cũng đã thấy hạnh phúc rồi, làm gì có kiểu nô tỳ ngồi ăn chung với chủ tử cơ chứ.
“Nhưng…” – Nhìn ánh mắt kiên quyết của cả 3 người Triệu Hàm Ninh đành ngưng lại ý nghĩ của mình – “được rồi, tùy các ngươi vậy!”
Sau khi đoàn người lũ lượt kéo lên trên, bà tử trong bếp nhanh chóng đến húp nước lèo rồi ngạc nhiên tột cùng nhìn nhau, hương vị hoàn toàn khác với bát mì mà họ hay nấu, Vương phi nấu nước quả thật rất ngon, vị ngọt thanh nước lèo trong trẽo lại vô cùng đậm đà, ăn một muỗng lại muốn thêm một muỗng nữa.
“Ngươi nói gì? Mì nước và trứng gà?” – Uông Hữu Đình nhíu khẽ mày nghe ám vệ thông báo. Dạo gần đây y nhận thấy Triệu Hàm Ninh khá kỳ lạ nhất là sau buổi vào cung cho nên cho người âm thầm theo dõi nàng.
“Dạ vâng Vương gia, Vương phi đích thân vào bếp, không những vậy còn cho phép tất cả hạ nhân trong viện được dùng bữa cùng người!” – ám vệ lại thấp giọng nói.
“Thật vậy sao?” – Uông Hữu Đình chưa hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác, Triệu Hàm Ninh trước kia là người rất phân vai vế, nàng ta luôn tự hào vì mình là đích nữ nên xem thường những người khác, không nghĩ hôm nay lại muốn ăn chung với người hầu như vậy.
“Dạ vâng! Nô tài chính mắt nhìn thấy ạ!”
“Được ngươi lui ra bên ngoài đi!” – Uông Hữu Đình trầm mặc đứng nhìn bên ngoài cửa sổ. y không nghĩ một con người có thể thay đổi nhanh chóng một sớm một chiều thành một người khác như vậy. Tuy y không quan tâm đến nàng ta có phần chán ghét nhưng y vẫn không hiểu vì sao lại có sự chuyển biến nhiều đến như vậy.
Sau khi những mẫu trang sức mới của Triệu Hàm Ninh cho ra mắt nhận được sự ủng hộ không tưởng của mọi người, tuy mẫu mã đơn giãn nhưng lại vô cùng thanh lịch và vô cùng chi tiết nếu nhìn kỹ mới nhận ra được sự công phu bên trong nó. Triệu Hàm Ninh cũng vì vậy bận túi bụi không có thời gian quan tâm nhưng chuyện khác.
“Tham kiến Đông Dương Vương gia!” – Triệu Hàm Ninh đi ra khỏi Kim An viện đến hồ cá thì bắt gặp Uông Hữu Đại vội vàng hành lễ.
“Nam Dương vương phi!” – Hữu Đại cũng bất ngờ khi gặp nàng nên ngoài ý khẽ dừng lại một thoáng.
Triệu Hàm Ninh không quan tâm tiếp tục đi về phía ao cá không biết phía sau có một người lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng khẽ nhíu mày.
“Đông Dương Vương gia sao lại đến phủ chúng ta nhỉ?” – Triệu Hàm Ninh có chút nghi hoặc hỏi.
“Vương phi không biết chứ Đông Dương Vương gia dạo gần đây thường xuyên ghé sang thư phòng của Vương gia ở trong đó khá lâu đến tối mịt mới rời đi!” – a Hồng nhanh chóng lên tiếng.
“Có chuyện gì quan trọng sao?” – Triêu Hàm Ninh nhíu mày quan tâm.
“Sắp đến sẽ là nạn nước cao của các tỉnh phía nam Hoàng thượng ra lệnh Vương gia phải xử lý việc này. Năm nay không được để cho đê vỡ nữa!” – A Hồng cũng đã nghe các a hoàn khác nháo nhau nên cũng biết chút chút.
“Vậy à!” – Triệu Hàm Ninh nghe nói vậy khẽ nhướng mày nói. Nếu nói phái Nam chứng tỏ nơi đó mùa mưa sẽ vỡ đê nhưng mùa khô sẽ bị thiếu nước chính là vấn đề nan giải – “Ngươi tìm một tấm bản đồ địa hình khu đó cho ta xem qua!”
Chiều tối ngày hôm đó a Hồng mang đến một tấm bản đồ về địa hình các vùng đất phía nam cũng như hệ thống những con kênh rạch ở đây. Triệu Hàm Ninh trong lòng thầm nghĩ – “Quái lạ cái thời đại gì mà không có trong lịch sử nhưng địa hình cũng như các kiến trúc mọi thứ đều y như thực tế cơ chứ!” – Triệu Hàm Ninh nhìn ngắm suy nghĩ, ráng nhớ lại bản đồ thực tế như thế nào đã có những thay đổi nào giúp giải quyết vấn đền nan giải này.
Triệu Hàm Ninh mất hai đêm vẽ thiết kế đường dẫn nước của sông Hoàng Giang, con sông chính trong các vụ việc vỡ đê lũ lụt các vùng phía nam.
“Xong xui rồi! a Hồng em nhìn xem có đẹp hay không?” – Triệu Hàm Ninh nhìn tấm bản đồ to tướng được căng trên khung một bên và một khung khác với những nét vẽ nghệch ngoạc phát thảo của mình lại tấm bản đồ, cười đắc ý nói.
“Nàng đang làm gì vậy?” – Uông Hữu Đình nhận được thư của tể tướng muốn mời Vương gia và Vương phi ghé sang tệ xá nhân giỗ mẹ đẻ vương phi nên y đến đây mục đích phụ là thông báo với nàng chuyện đó, chuyện còn lại chính là căn dặn nàng khi về nhà nên biết giữ ý không để lộ chuyện trong nhà cho gia đình mẹ đẻ biết.
Tuy nàng không phải đứa con gái được sủng ái của Tể tướng nhưng cũng là quân bài hắn đưa vào phủ Nam Dương Vương nhầm thỏa hiệp quyền lực cho nên nếu biết Triệu Hàm Ninh không thực quyền sẽ có rất nhiều chuyện ồn ào kể cả việc có ủng hộ hay không ủng hộ trên quan trường đối với Uông Hữu Đình. Y đến lặng lẽ khi nhìn thấy nàng đang chăm chú vẽ nghệch ngoặc, vừa nhìn Uông Hữu Đình đã nhận ra được là địa thế bản đồ của phía nam, ra hiệu cho a hoàn lui ra bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại y và nàng, y chăm chú quan sát cố hiểu điều nàng đang làm nhưng càng nhìn càng không hiểu điều thể hiện cái gì.
Nghe giọng Hữu Đình vang lên Triệu Hàm Ninh giật bắn người rớt cả chiếc bút lông đang cầm trong tay xuống đất, xoay người trợn tròn mắt nhìn Hữu Đình đang đứng phía sau chăm chú nhìn nàng.
“Ta hỏi nàng đây là cái gì?” – Uông Hữu Đình nhíu mày bỏ qua thái độ của Triệu Hàm Ninh nhìn bức phát họa vẽ nhặng xị của nàng ghi chú chi chít mọi thứ cả lên.
“Gặp qua Vương gia!” – Triệu Hàm Ninh sau khi lấy lại bình tĩnh nhanh chóng cúi người hành lễ.
“Đây là bản đồ của những vùng đất phía Nam?”
“Vâng thưa Vương gia!”
“Nàng đang làm gì?” – Vẫn còn tập trung nhìn vào hai bức bản đồ nhất là tấm bản đồ mà Triệu Hàm Ninh vẽ, nhíu chặt mày. Y nhận ra đó là sông Hoàng Giang nhưng những thứ khác, những ghi chú, những hình thù ký hiệu quái dị kèm theo là cái gì.
“Thiếp chỉ là phù nương, buồn chán nên chỉ là vẽ chơi mà thôi!” – Triệu Hàm Ninh đã trấn tỉnh lại bản thân, trên mặt hiện lên vẻ ảm đạm vẫn cười mỉm trên môi cúi đầu nói.
“Nàng…” – Uông Hữu Đình không nghĩ nàng lại nói như vậy, kinh ngạc quay lại nhìn, đáp lại y là nụ cười nhàn nhạt của nàng.
“Vương gia đến Kim An viện có chuyện gì không ạ?” – Nhận ra thái độ hững hờ tuy bề ngoài tỏ ra vui vẻ nhưng có vẻ như bài xích, xa cách khó chịu đối với y, khiến Uông hữu Đình có chút ngỡ ngàng nhìn Hàm Ninh.
“Vương phi nàng…!” – Uông hữu Đình tức giận đùng đùng, cố gắng điềm đạm lại nói – “Một tháng nữa chúng ta sẽ ghé phủ tể tướng ít hôm, nàng liệu mà sắp xếp cư xử cho phải!” – Nói đoạn y đùng đùng quay người rời đi.
“Tốn nhiều nơron của người khác như vậy, đâu phải muốn hỏi là nói chứ!” – Triệu Hàm Ninh khịt mũi lầm bầm, quay lại nhìn thành quả của mình làm ra, nàng cảm thấy trí nhớ của mình thật quá tốt rồi.
“Vương phi sao người không giữ Vương gia lại! Hiếm lắm ngài ấy mới đến Kim An viện của chúng ta!” – A Hồng mặt mày bí xị đi vào bên trong, ánh mắt có chút thương cảm nhìn chủ nhân của mình.
Đáp lại nàng Triệu Hàm Ninh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng không nói gì. Chuyện Uông Hữu Đình đột nhiên đến Kim An viện khiến mọi người còn lại đều đứng ngồi không yên, nhưng không lâu sau đó lại thấy y đùng đùng giận dữ đi ra bên ngoài rồi vào thư phòng và cuối cùng nghỉ đêm tại đó khiến tất thảy đều thở phào nhẹ nhõm.
Đêm hôm đó trong lúc Triệu Hàm Ninh đang ngủ say sưa thì có một bóng hắc y nhân nhảy vào viện nàng, nhẹ nhàng đến trước tấm bản đồ đứng hồi lâu.
“Vương gia, thiếp không nghĩ người lại có thói quen như thế này?” – Triệu Hàm Ninh vốn là người ngủ rất tỉnh đặc biệt hôm nay còn khó ngủ nên chưa chìm vào giấc ngủ đã bị đánh thức bởi việc có người lẻn vào thư phòng của mình.
Uông Hữu Đình không ngờ Triệu Hàm Ninh vẫn chưa ngủ, có chút ngoài ý, nhưng vẫn cố gắng giữ nét kiên định không xoay người lại nhìn nàng hay nói điều gì.
“Con người không ai cho không ai bất kỳ điều gì cả!” – Triệu Hàm Ninh nhẹ giọng nhàn nhạt nói, nàng đang bận bộ quần áo ngủ màu trắng tinh dưới ánh sáng duy nhất hắc vào phòng của ánh trăng bên ngoài cửa sổ khiến nàng trở nên thanh tú vô cùng.
“Nếu như thiếp có thể giúp Vương gia giải quyết vấn đề nan giải phía nam thì thần thiếp được trả công như thế nào?”
“Nàng dám ra điều kiện với ta?” – Uông Hữu Đình nhíu chặt mày, không tin vào tai mình quay người lại nhìn thẳng Triệu Hàm Ninh.
“Vương gia người nói như vậy là không đúng, đây không phải ra điều kiện mà chúng ta đang thương lượng trao đổi với nhau!” – Triệu Hàm Ninh khẽ nhíu nhẹ mày, miệng nở nụ cười mỉm nhàn nhạt lắc nhẹ đầu nói.
“Điều kiện của nàng là gì?” – Trong lòng Uông Hữu Đình đã nghĩ nàng nhất định nhân cơ hội này mà nắm quyền lực trong Vương phủ.
“Thiếp muốn trao đổi bằng tiền! Người phải trả cho thiếp bằng một nghìn lượng!” – Triệu Hàm Ninh cười nhạt đứng lên, trong lòng nắm chặt phần thắng.
“Tiền! Hừ được!” – Vừa nghe Hàm Ninh nói, Hữu Đình có chút ngoài ý, không nghĩ đến một Vương phi chỉ quanh quẩn trong phủ, mọi chi tiêu đều có người lo lắng thì cần tiền để làm gì nhưng y không quan tâm nhiều hơn, chỉ khẽ nhất trí đồng ý.
“Được! vậy ngày mai thiếp sẽ nói với Vương gia người! Còn tiền thì người cứ viết thành ngân phiếu Thiếp cho người ra bên ngoài lãnh cũng được!” – Triệu Hàm Ninh đã thực hiện xong mục đích của mình thư thái nhàn nhạt cười.
“Tại sao nàng không nói bây giờ?” – Uông Hữu Đình lại nhíu mày khi nghe Triệu Hàm Ninh lại thoái thác không trả lời.
“Vương gia người không ngủ thì thiếp cũng cần ngủ! Nên xin phép hẹn gặp người vào sáng mai! À bên ngoài còn có người canh gác thiếp không nghĩ người đi ra bằng đường chính diện thì nên đâu ạ! Xin phép gia thiếp cáo lui!” – Nói đoạn Triệu Hàm Ninh nhún người hành lễ xoay người đi vào sau bức bình phong nằm xuống giường, để lại một Uông Hữu Đình vô cùng ngạc nhiên ánh mắt không dấu nổi sự ngỡ ngàng đang nhìn xoáy như muốn đục lủng bức bình phong.
<dr.meohoang>