Chân Linh Cửu Biến

Chương 1739: Thất Tổ (thượng)



– Đây chính là thế giới của vô hạn tinh không sao?

Thất Phiến lão tổ khuôn mặt đầy vẻ si mê, lẩm bẩm nói:

– Thật đẹp a! Lão phu tựa hồ đã cảm nhận được con đường trường sinh chạm tay có thể đụng!

– Lão phu thì thấp thỏm, thậm chí có chút sợ hãi!

Thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Linh Minh Lão Viên không chút phật lòng, nói tiếp:

– Sự sợ hãi không biết, từ khai thiên đến bây giờ, ai có thể biết được chút nào đối với vô hạn tinh không chăng? Khai thiên thất tổ ngược lại có thể biết được, nhưng hôm nay chư vị còn có mấy người dám tin tưởng bọn họ? Sau khi ra khỏi phương thế giới này bọn ta rốt cuộc sẽ gặp phải cái gì? Có thể nghiệm là con đường trường sinh tiến hơn một bước, cũng chưa chắc không khả năng sẽ là một chỗ thậm chí còn phải hoang vu hơn so với thế giới của bọn ta.

Tất cả mọi người im lặng không nói, có người muốn phản bác, nhưng hé miệng cũng không biết nói gì. Vô hạn tinh không tương truyền trong miệng tu sĩ chân chính đứng đầu tu luyện giới, nhưng trong tinh không rốt cuộc có cái gì đang đợi bọn họ, thì ai cũng không biết. Từ khai thiên đến bây giờ không người có thể mang tin tức đến bên ngoài phương thế giới này.

Lục Bình khẽ ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói:

– Ít nhất đi ra phương thế giới này bọn ta còn có thể tìm cầu con đường trường sinh. Nhưng nếu tiếp tục kẹt thủ phương thế giới này, bọn ta ngay cả khả năng trường sinh cũng không.

Nếu như mạnh mẽ nói tu luyện giới có ai có lẽ hiểu biết đối với vô hạn tinh không, nếu tính ra thì Lục Bình coi như là một, Long Hòe lão tổ có lẽ cũng coi là một người nữa, những người khác có lẽ cũng có thể. Nhưng so sánh với Long Hòa lão tổ, những người khác chỉ nghe vài lời sơ sài từ một ít truyền thừa đến khai thiên, thì làm gì có thể nói là hiểu.

Linh Minh Lão Viên lúng túng cười một tiếng, nói:

– Lục tiểu hữu nói có lý. Cũng do lão phu không ổn, nếu như đã đến nơi này, đương nhiên đã có vào không lui, nói những lời này rối loạn lòng quân mà thôi.

Hạng lão tổ lúc này đột nhiên cười nói:

– Nếu vô hạn tinh không trước mắt, bọn ta chỉ để ý đánh nát hộ tráo. Đại trận hình vòng hình thành mười tám tòa trận pháp không gian trước đó đã giết chết bất kỳ một Chân Linh tu sĩ nào tiến vào thông đạo đại trận. Nếu không phải bọn ta đồng loạt tràn vào mười tám vị Chân Linh tu sĩ, lại có Long Hòe lão tổ cùng với Lục đạo hữu cường lực đạo hữu toàn lực thư sát như vậy, chỉ sợ rằng muốn xông qua đại trận này cũng không dễ dàng. Như vậy xem ra, mười tám tòa đại trận hình vòng có lẽ chính là chỗ mấu chốt phong tỏa thông đạo đại trận, có lẽ phía sau đạo hộ tráo đã là vô hạn tinh không mà bọn ta mơ tưởng để cầu rồi.

Hạng lão tổ nói như vậy khiến cho tại chỗ không ít Chân Linh tu sĩ mặt lộ vẻ ý động, nhưng đúng là vẫn không người nào xuất thủ trước thử dò xét một tòa hộ tráo hình vòng thật lớn này. Hạng lão tổ ngượng ngùng cười một tiếng, không nói nữa.

Hạng lão tổ nói như vậy ít nhiều mang ý gây xích mích, nhưng mà ở tại chỗ này chúng tu đều là hạng người lão mưu thâm toán, dưới tình huống không rõ, đương nhiên sẽ không có người đi làm con chim đi ra trước mặt gió.

Hộ tráo hình tròn nhìn như trong suốt, có thể làm cho người nhìn xa vô hạn tinh không, nhưng ngăn cách thần niệm của chúng tu. Sau hộ tráo rốt cuộc là vô hạn tinh không hay vẫn cất giấu bí mật gì, mọi người không biết được.

Hai mắt của Lục Bình lần nữa bị màu vàng tím xâm nhiệm, bất quá không phải là muốn phát hiện sau hộ tráo là cái gì, mà là đang quan sát sâu cạn tự thân của tòa trận pháp này.

Tam Thanh Chân Đồng mặc dù được xưng tu luyện tới cực hạn có thể khám phá hết thảy hư vọng, nhưng chân chính Tam Thanh Chân Đồng ở phương thế giới này dù sao chỉ là một truyền thuyết, nhiều nhất có thể đem ba mạch luyện thành một mạch đã cực kỳ khó được.

Tuy nhiên Lục Bình Tam Thanh Chân Đồng bởi vì duyên có huyết ưng bí thuật, sau khi cùng huyết mạch dụng hợp lại xảy ra dị biến, uy năng so với Tam Thanh Chân Đồng đơn độc nhất mạch không biết mạnh bao nhiêu. Trận pháp này cho dù là xuất từ khai thiên thất tổ tự tay bố trí, lúc này Lục Bình cũng có thể nhìn ra mấy phần đầu mối.

– Không dễ dàng như vậy!

Lúc này Long Hòe lão tổ thở dài một cái, nói:

– Lão phu, Hạng đạo hữu, Hồ Điệp đạo hữu, Lục đạo hữu bốn người có thể đem Chân Linh đệ nhất cảnh tu luyện tới viên mãn. Từ khai thiên đến bây giờ người kinh sắc tuyệt diễm thành tựu Chân Linh như quá giang chi tức, làm sao có thể nói trong bọn họ không có người cơ duyên thâm hậu đem tu vi đẩy thẳng đến cảnh giới như đám người lão phu? Nếu có, bọn họ cũng chưa chắc không thể xông qua mười tám tòa trận pháp không gian này.

Long Hòe lão tổ nhất cử điểm ra bốn người tu vị cao nhất tại chỗ hiển nhiên làm Lục Bình cùng mọi người không thích. Vẻ giận dữ trên mặt Hạng lão tổ chợt lóe rồi biến mất, trong ánh mắt chớp lóe ý kiêng kỵ cùng oán hận; Hồ Điệp Tiên Tử trên mặt không có gió mà tự động, mặc dù không thấy rõ thần sắc của bà ta, nhưng bị người ở trước mặt mọi người bới móc gốc rễ hiển nhiên sắc mặt không tốt; ngược lại Lục Bình trước đó cũng đã bị Long Hòe lão tổ nói toạc qua tu vi, lúc này bình tĩnh nhất, thậm chí còn mơ hồ nhìn có chút hả hê.

Trừ bốn vị tu sĩ đem Chân Linh đệ nhất cảnh tu luyện tới cảnh giới viên mãn ra, trên mặt mấy vị Chân Linh tu sĩ khác hiển nhiên cũng đều khó coi. Thậm chí còn không biết đường tắt tu luyện cùng với cảnh giới phân chia sau khi thành tựu Chân Linh có trong bọn họ, vốn còn cho là hai bên có lẽ thực lực có cao thấp, nhưng tu vi lại lớn dồn trên cùng một đường chạy lên. Hôm nay chợt nghe có người đã dẫn trước một bước cảnh giới Chân Linh, trên mặt dĩ nhiên phải có nhiều khó coi, đặc biệt là Tiêu Bạch Vũ người tâm cao khí ngạo như vậy càng thêm như thế.

Hồi lâu, Hạng lão tổ cười khan một tiếng, hỏi:

– Nói như vậy sau trận pháp hỗ tráo này còn có tồn tại nguy hiểm không biết sao?

Long Hòe lão tổ từ chối cho ý kiến, lại nói:

– Nếu không khai ích chỗ tòa hộ trận, bọn ta dường như cũng không còn đường khác có thể đi.

– Vậy tại sao chúng ta phải vội vã khai ích trận pháp hộ tráo?

Lục Bình đột nhiên lên tiếng, làm các vị tu sĩ tại chỗ đều sửng sốt, trong lúc nhất thời không lý giải được ý của Lục Bình.

– Không khai ích hộ tráo, chẳng lẽ bọn ta bây giờ còn muốn thối lui ra thông đạo đại trận hay sao?

Sắc mặt của Tiêu Bạch Vũ rất khó coi, giữa ngôn ngữ mang chút hỏa khí: Long Hòe lão tổ cũng đã đành, Phách Quy nhất tộc Hạng lão tổ sống đủ lâu. Hồ Điệp Tiên Tử thần thần bí bí lại là một cô gái, nhưng Lục Thái Bình kia cớ gì cũng có thể đè ép mình một đầu trên tu vi chứ? Ban đầu một hậu sinh vãn bối chẳng qua là được mình đề huề, hôm nay đã trưởng thành đến mức làm mình ngước nhìn. Ngạo khí như Tiêu Bạch Vũ làm sao có thể chịu được sự đã kích này!

Lục Bình tuy rằng không rõ ràng lắm suy nghĩ trong lòng Tiêu Bạch Vũ, nhưng hắn lại biết được Tiêu Bạch Vũ đã hiểu lầm ý của mình, vì vậy cười nói:

– Dĩ nhiên sẽ không lui, hơn nữa lúc này cho dù muốn lui cũng chưa chắc sẽ có thể lui đi ra ngoài.

Nghe Lục Bình nói như vậy, sắc mặt của mọi người không khỏi khó coi mấy phần, lúc này lui ra ngoài ai có thể qua được thiên phạt phô thiên cái địa? Chỉ sợ cho dù Long Hòe lão tổ ban đầu có thể chia vào thiên phạt một đường từ Trung Thổ chạy trốn tới Đông Hải cũng không có bản lĩnh đó.

Huống chi cái thông đạo đại trận này rõ ràng cho thấy là một truyền tống trận pháp một chiều. Bọn họ trước đây, sau khi đánh phá thông đạo đại trận từng tìm kiếm đường tắt tiến vào thông đạo đại trận, nhưng phát hiện nơi này sớm đã thành không gian trận pháp phòng kín, mười hai vị Chân Linh tu sĩ còn thừa lại chính là liên thủ cũng không cách nào đánh vỡ nó.

Không gian trận pháp so với cùng tiến vào thông đạo đại trận, trước đây mọi người liên thủ phá hỏng mười tám tòa trận pháp không gian hình vòng hiển nhiên sẽ phải kém rất nhiều. Nếu như nói trước đó bản thân của thông đạo đại trận là xuất từ tay của khai thiên thất tổ, thủ đoạn của mười tám tòa trận pháp không gian hình vòng xem ra thấp kém hơn quá nhiều.

Những Chân Linh tu sĩ còn thừa lại trong lòng càng nhiều nghi vấn hơn: mười tám tòa trận pháp không gian hình vòng đúng là xuất từ khai thiên thất tổ thu bút hay sao?

Lục Bình không quản suy nghĩ trong lòng mọi người, tiếp theo cười nói:

– Ý của văn bối là nói chư vị sau khi tiến vào thông đạo đại trận, chẳng lẽ không cảm thấy nơi này tràn đầy nguyên khí nồng đặc, đối với Chân Linh tu sĩ bọn ta mà nói là một chỗ tu luyện thật tốt sao?

Tiêu Bạch Vũ tựa hồ quyết định chủ ý muốn cùng Lục Bình diễn trò đối địch vậy, lạnh giọng nói:

– Lúc này là thời điểm chính thức thừa thắng tiến kích, nhất cổ tác khí đã thống thông đạo đại trận, làm sao còn rồi rãnh dật trí ngồi tĩnh tọa tu luyện?

– Như vậy chân nguyên trong cơ thể của Tiêu tiền bối còn lại mấy thành?

Tiêu Bạch Vũ híp hai mắt một cái, trong ánh mắt dường như có kiếm khí lập lòe, đáp:

– Chân nguyên trong cơ thể lão phu đủ đối phó đại chiến kế tiếp!

Lục Bình chắp tay, hỏi:

– Thực lực của tiền bối vãn bối bội phục, tuy nhiên những người khác thì sao? Còn có mấy vị tiền bối bị thương đây?

Hôm nay trong mười hai vị Chân Linh tu sĩ còn dư lại, xưng là hoàn hảo không hao tổn chỉ có bảy người thôi, trên thân năm người còn dư lại hoặc nhiều hoặc ít đều mang thương thế, trong đó lại lấy Quảng Nguyên lão tổ, hổ tộc trưởng hai người thương thể nặng nhất. Hai người thậm chí một lần đã sinh tử chí, chống đỡ đến hiện tại bất quá là muốn nhìn xem kẻ hắc thủ đứng phía sau màn nặng ký nhất là ai, không muốn làm một tên quỷ hồ đồ mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.