Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 44: Đánh Bại Võ Hoàng



Phi Dương leo từng bước tiến lên trên không gian tầng 9. Quang cảnh ở đây giờ đã khác trước, sân rộng hơn gấp 5 mấy tầng trước, có đất đá, cây cối này nọ.

Một lão giả lập tức xuất hiện trước mặt hắn, kẻ này không đeo mặt nạ nữa mà đã lộ ra mặt thật của mình, là một ông già nhìn 50 bộ dáng, da mặt có chút nhăn nheo: “Người trẻ tuổi, ngươi dám đánh chết phân thân của ta mà không khiêng nể gì, thật không biết kính già yêu trẻ chút nào cả”.

Phi Dương vội vàng nói: “Tiền bối à, ta thật sự không có cố ý đâu mà, sự cố, tất cả chỉ là một sự cố”.

“Hừ, chỉ giỏi lắm mồm, ta sẽ không nương tay với ngươi đâu, ngã tại đây cho ta”. Lão giả cười một tiếng, giơ bàn tay mình lên cao.

Một thủ trưởng cực to bằng nội lực được hình thành, đập thẳng xuống nơi Phi Dương đang đứng đó. Phi Dương cười gằn giờ hắn đã tới Võ Tướng đỉnh phong, linh lực hùng hậu rất nhiều, nhảy vọt từ 7000 tia nguyên lực tạo thành 10k tia linh lực rồi.

Theo tính toán thì sẽ là khi một võ giả từ Võ Tướng đỉnh phong lên Võ Hoàng sơ kỳ sẽ có thay đổi từ 8000 tia nguyên lực được chuyển hóa thành 6000 tia nội lực (tương ứng với 15000 tia nội lực) cao hơn Phi Dương 5000 tia nguyên lực.

Mà mỗi tuyệt chiêu Phi Dương tung ra từ “Song Đấu Cực Quyền” đều được x1,2 sát thương đủ đánh ngang võ giả 12k nguyên lực. Còn tung ra từ Tử Phủ đều được x1,5 sát thương đủ để đánh võ giả 15k nguyên lực.

Phi Dương rút ra cây Tử Phủ yêu dấu của mình ra. Hư không ẩn sát phát động gấp hai tốc độ tiến lên. Một rìu đánh thẳng vào với cái thủ chưởng rơi xuống.

“Khai Địa”

Ầm!

Nương theo cây Tử Phủ va chạm, thủ chưởng liền nổ tung mà ra. Từ trong làn khói, thân ảnh Phi Dương lóe lên tiếp cận thẳng về phía tên trưởng lão này.

Lão giả này cười nhẹ một chút, giơ lên nắm quyền đánh thẳng về phía Phi Dương mà đi. Phi Dương thì cũng vậy, hắn lấy Tử Phủ ra va chạm với thủ chưởng.

“Khai Địa” x1,5 sát thương

Bành!

Cây tử phủ chạm tới tay lão giả rung lên một cái rồi dừng ngay giữa không trung không nhúc nhích.

“Tốt, có thể liên tiếp cản được Khai Địa của ta, đúng là Võ Hoàng có khác”. Phi Dương mỉm cười một tiếng.

Tay còn lại của hắn liền lập tức thôi động “Song Đấu Cực Quyền” mà ra đánh thẳng xuống lão giả này.

Trưởng lão hừ một cái, hắn cảm thấy tên này dường như đang coi khinh hắn, hắn đường đường là một Võ Tôn đã bị người nói vậy bao giờ.

Ầm, ầm

Xong chưởng chạm nhau Phi Dương với lão giả lại hòa hoãn trở lại, tiếp tục tiến tới giao thủ liên tục qua lại.

Giao thủ hồi lâu, ấy vậy mà cả hai bên vẫn xung sức như trâu, tiếp tục ta tới ngươi đi phang qua phang lại liên tục.

Phía bên ngoài, đám võ giả ngồi chờ tận nửa ngày nhiều người bắt đầu uể oải, có cảm giác không đúng.

“Tầng 9 là Võ Hoàng thì tiểu tử kia phải bại chứ, làm sao mà sẽ lâu như vậy”

“Ta thấy không hợp lý a, Võ Tướng vậy mà ngang tay được Võ Hoàng”.

Đám người liên tục xôn xao, tụ tập ngày càng đông lại bàn tán.

Bến trong, lúc này giao thủ, Phi Dương đã bị đập lui về sau. Tên trưởng lão nhảy bay ra một cái, một chưởng vỗ thẳng Phi Dương ngực.

Phóc!

Phi Dương phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn. Cả người run rẩy, bay thẳng như lên không đâm vào góc tường, cây tử phủ cũng rơi ra một bên. May là ở đây là trong tháp, không có bầu trời nên Võ Hoàng không ngự không cao được, nên Phi Dương mới trụ được đến lúc này.

“Ngươi cũng nên thua đi”. Tên này trưởng lão trầm giọng. Đồng thời tay hắn ngưng tụ lên một thủ chưởng mới, nhằm thẳng Phi Dương vỗ xuống.

Nhìn xem thủ chưởng sắp hạ xuống, lòng Phi Dương máy động, cấp tốc đứng dậy “Song Đấu Cực Quyền” thi triển mà ra đánh thẳng cái thủ chưởng.

Ầm!

Răng rắc

Cự phá toái tan ran, bàn tay Phi Dương liền đã bị gãy ra, xương cốt vỡ vụn.

Aaaaa

Miệng Phi Dương kêu lên một tiếng thét dài. Ẩn sát thuật thi triển tới tận cùng, bàn chân nhằm thẳng mặt đất đạp một cái, thân thể bắt đầu chuyển hướng về phía lão giả phóng đi qua.

Trưởng lão này cười nhẹ, bàn tay giơ lên đánh thẳng thân ảnh Phi Dương. Phi Dương cũng không xoắn xuýt, giơ một chân lên đá vào bàn tay của trưởng lão.

Răng rắc!

Chân hắn liền rung lên một cái, xương cốt cũng lại vỡ vụn. Nhưng mặt hắn không hề đổi sắc, con mắt mang đầy chiến ý, ngưng tụ “Song Đấu Cực Quyền” một tay đánh thẳng ngực lão giả này.

“Song Đấu Cực Quyền” bạo kích x2,4 sát thương.

Lần này ngọn lửa to gấp ba cả lần trước, tập tụ nhiều linh lực nhất của hắn, 3000 tia nguyên lực đánh ra. Kết hợp bạo kích chính là 7200 tia nguyên lực. Ngang gần một nửa sức mạnh 6000 tia nội lực của lão giả này.

Lão giả thấy đòn đánh này, khuôn mặt lập tức biến sắc, mồm liên tục kêu: “Không thể nào”.

Ầm

Tên trưởng lão này liền bị đánh bay, xương cốt ở ngực vỡ vụn, máu tươi cuồng phún mấy mét. Thậm chí luồng chấn đánh vào tim hắn còn khiến hắn cả người thoi thóp lại. Hắn cũng liền tại chỗ bị đánh lún sâu xuống đất.

Thấy Phi Dương không do dự nhảy đến gần, lão giả liền vội vàng thốt lên: “Thôi, thôi ngươi thắng đừng đánh nữa a”.

Phi Dương mỉm cười: “Thế nhưng tay ta bị gãy, còn thương nặng ngài tính đền bù sao”.

Trưởng lão này cũng liền vội vàng nói: “Ở góc đất đằng kia có đồ cho người hồi phục đào lên đi”.

Phi Dương tươi cười chạy ra đấy đào mấy lọ đan lên, ăn uống xả hơi. Sau nửa canh giờ, hắn hầu như hồi phục xong xuôi, hắn liền nhìn lão giả: “Vậy ta muốn giả vờ bị thương chưa qua tầng này bị đẩy ra phải làm sao”.

Tên trưởng lão này lại tiếp tục cười khổ, tên này căn bản là gây khó dễ a. Hắn, một Võ Tôn phân thân bị tiểu bối khi nhục, đệ tử khác gặp hắn còn chào vậy mà tên này, quá phách lối: “Thôi được rồi, nút bấm ở góc bên kia, ấn vào liền nghĩa là ngươi thất bại”.

Nghe xong đến đây, Phi Dương liền xuất hiện trước mặt lão giả. Tên này trưởng lão ngạc nhiên: “Ngươi còn muốn cái gì nữa”.

Phi Dương nói: “Cảm ơn và cũng chân thành xin lỗi trưởng lão”. Vừa dứt lời, hắn liền giẵm mạnh vào thân trưởng lão này, tên này hét thảm một tiếng rồi bốc hơi tại chỗ.

“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết phân thân Võ Hoàng sơ kỳ, kinh nghiệm thu được 150,000 điểm.”

Xong xuôi, Phi Dương tiến đến bấm cái nút. Một túi linh thạch từ trên cao rơi xuống, cầm lấy Phi Dương liền bị tháp đẩy mạnh ra bên ngoài.

Lũ võ giả bên ngoài lại tươi cười, xúm vây lại quanh Phi Dương.

“Ta biết ngay là huynh đài thông qua được tầng chín rồi mà”.

“Đúng vậy a, ta là Thanh Vân rất hân hạnh làm quen huynh đài “.

“Chúc mừng huynh đài lọt vào top 9 Thiên Bách Tháp a”.

….

Lúc này, một tên trưởng lão đang ngồi thiền ở xa liền ói máu phun ra một cái: “Đúng là càn rỡ, không coi ai ra gì, dám hủy phân thân của lão phu”.

“Thôi cho qua vậy, hắn là một tôn yêu nghiệt, có chút giao tình cũng tốt..haizz”.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.