Phi Dương cùng Bắc Khiếu liên tục du tẩu không ngừng cuối cùng đã tới Thiên Bách Tháp trước của chính.
Lúc này cửa tháp liền bật tung ra, liền một võ giả bị bắn thẳng ra ngoài, trên tay hắn còn cầm theo một túi linh thạch to bự choảng.
Lập tức một đám đệ tử đi vây quanh thằng này:
“Chúc mừng Vân Tiêu sư huynh thông qua tầng bảy, chúc mừng”.
“Đệ tử chúng ta ở đây, còn không có ai qua nổi tầng bảy nữa là, Vân sư huynh thật xứng đáng với lại bảng số 17”.
Tên này Vân Tiêu lắc đầu: “Ta vẫn còn quá kém không qua được tầng 8, không vào nổi top 10 a”. Mấy tên đệ tử cũng liền an ủi hắn sang một bên.
Tòa này Thiên Bách Tháp 9 tầng, có thể nói là đã có người đến tầng 9 liền là Võ Hoàng sơ kỳ.
Chỗ người ở đây đứng vượt cũng chưa đến một ngàn, hiển nhiên cũng là tông môn cũng ít người, mà cái tháp một năm chỉ được vượt một lần.
Đón lấy, Bắc Khiếu liền đòi xông trước vào nên Phi Dương ở ngoài đợi hắn. Nhưng là hắn chỉ xông đến tầng thứ năm rồi ói máu đi ra với túi linh thạch, ngồi phịch xuống đất ăn đan chữa thương.
Tháp này cho phép một người vào mỗi lần nên Phi Dương liền tiến vào trong cửa, biến mất sau làn khói. Mấy tên đệ tử nhìn cũng cười: “Tên này chắc cũng chỉ tầng bảy là hết mà thôi”.
Phi Dương tiến vào tầng 1 trong đó liền bị truyền tống tới một khu vực, trước mặt hắn là một bóng đen đứng bịt lại cái mặt. Bóng đen đứng ra đối diện Phi Dương nói: “Giết được ta, ngươi liền thông qua tầng một, số linh thạch ngươi sẽ được phát khi ngươi thua. Ta cũng sẽ không lưu thủ, vì vậy chỉ cần nhận thua là không phải đánh nữa, chiến đấu bắt đầu”.
Vừa dứt lời, tốc độ tên này liền bạo tăng lao lên trước mặt Phi Dương đánh ra một quyền. Bất quá, Phi Dương chỉ đám một phát.
Phanh! Tên này liền nổ tung ra thành vụn.
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết phân thân Võ Vương sơ kỳ, kinh nghiệm thu được 3000 điểm.”
Nghe thấy âm thanh này, Phi Dương liền biết tòa tháp này do một tên trưởng lão Võ Tôn điều khiển đi.
Một đường giải quyết Phi Dương liền bay tới tầng 8 liền. Tầng 7 Võ Tướng hậu kỳ giằng co nửa canh giờ liền bị hắn đánh chết tại chỗ.
Bọn người bên ngoài hơi ngạc nhiên ra.
“Tên kia mà cũng lên được tầng 8 a, có chút ý tứ”.
“Chỉ là tầng 8 khá khó qua vì đó là một tên Võ Tướng Đỉnh Phong”.
Lúc này, bóng đen đứng trước mặt Phi Dương cười cười: “Tốt lắm nhưng ngươi chỉ tới được đây mà thôi, Võ Tướng hậu kỳ ngươi không có phần thắng đâu”.
Rút ra đoản kiếm, pháp tướng hiển hiện, hắn giẵm mạnh một cái lao vút về Phi Dương chém xuống. Phi Dương cũng không lưu thủ, pháp tướng thi triển, lấy ra cây tử phủ từ chiếc hộp trên vai lao về phía bóng đen va chạm. Để áp đảo ngay, Phi Dương sẽ dùng tuyệt chiêu của mình.
“Khai Địa” x1,5 sát thương đánh thẳng tên này + bạo kích gây choáng.
Ầm!
Một luồng rung chuyển to lớn, bóng đen liền rung bần bật, cả người chấn động, đánh bay thẳng lùi về phía sau vài chục mét. Phi Dương không do dự tiến tới làm thêm một búa giã xuống.
Ầm!
Thanh kiếm của cái bóng liền lập tức tan rã. Dưới cái cây tử phủ của Phi Dương ngay cả khôi giáp của pháp tướng của cái bóng cũng vỡ tung ra.
Hai người đồng thời bị chấn lùi về phía sau chục bước. Không để địch nhân thấy cơ hội, Phi Dương ném cái Tử Phủ qua một bên. Từ hai tay của hắn, ngọn lửa xanh liền lan tỏa ra “Song Đấu Cực Quyền” chi uy bạo phát mà ra nện xuống.
Phanh! Phanh!
Dưới nắm đám này, tên bóng đen liền cảm thấy được uy hiếp, vội giơ tay lên che nhưng chả hề có tý tác dụng. Một quyền pháp tướng rạn nứt mà ra, mạng nhện phủ đầy quanh hắn.
Một quyền nữa liền đưa cả cái pháp tướng nổ tung, mảnh vụn bắn tung tóe. Lúc này, bóng đen đã ôm bụng nhảy về phía sau: “Được rồi ngươi đã qua, không cần đánh tiếp”.
Hắn nói như vậy nhưng Phi Dương lại không muốn. Hắn không phải ngu, kinh nghiệm tới tay mà không gặt thì không khác gì trời phát lộc mà không lấy.
Hắn liền không dừng lại tới trước bóng đen cho một quyền, bóng đen liền hét thảm rồi bị đánh nổ.
“Keng, chúc mừng ký chủ chém giết phân thân Võ Tướng đỉnh phong, kinh nghiệm thu được 90,000 điểm.”
“Keng, chúc mừng ký chủ kinh nghiệm đã đầy, thăng một cấp Võ Tướng Đỉnh Phong.”
“Keng, thăng một cấp, cơ thể trở lại trang thái đỉnh phong. Điểm kinh nghiệm tiếp theo cấp là 0/400,000.”
Khí tức của Phi Dương liền cấp tốc bay lên một đoạn, cảm nhận được sức mạnh dồi dào Phi Dương cười dài một tiếng: “Võ Hoàng, ta tới đây”. Sải bước mà ra, hắn leo lên bậc thang tiến lên tầng cuối cùng mà lên.
Ở ngoài đám võ giả thấy cột số nhảy lên một phát đều ngạc nhiên há hốc mồm.
“Tên kia thế mà qua được tầng tám, hắn chơi bẩn à”.
“Dương huynh sao lại mạnh như vậy được mới đánh với Dương Tiêu mấy ngày còn chật vật vậy mà giờ Võ Tướng Đỉnh Phong đã không là đối thủ”. Bắc Khiếu nghi hoặc vô cùng, cảm thấy cái này vô cùng phi lý a.
…
Một tòa phủ đệ nào đó, trên một mục tràng, có mấy tên đệ tử đứng phía dưới, cung cung kính tại một vị võ giả ngồi ở đấy.
Người này có râu quai nón, ánh mắt âm trầm, quần áo ngay ngắn đang ngồi thưởng thức trà. Hắn tên là Lục Doanh, đội trưởng đội chấp pháp khu vực thành này.
Lục Doanh quét mắt qua lũ võ giả phía dưới nhàn nhạt nói: “Các ngươi đi tìm kẻ này cho ta, giết hắn thì 100,000 linh thạch này sẽ thuộc về các ngươi”.
Nói xong, hắn liền ném ra một bao tải linh thạch kèm sổ giấy ghi rõ số liệu của Phi Dương ra. Đám đệ tử vội vàng gật đầu: “Rõ, thưa đại nhân”.
“Tốt, lui xuống làm việc”. Lục Doanh phất tay lên. Đám này liền dồn dập đi ra bên ngoài.
Còn lại Lục Doanh ngồi đấy, hắn lấy ra một cái hộp, bên trong là đựng một viên đan dược có hào quang lấp lánh cười cười: “Tuyền Thống trưởng lão thật là đại thủ bút, hổ phách đan còn mang ra tặng người”.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.