“Kỳ thật…Dân nữ cũng không cần ban thưởng kim ngân châu báo gì cả. Chỉ cầu Vương thượng có thể chấp thuận một yêu cầu quá đáng của dân nữ…” Huyết Minh quỳ xuống, cúi đầu, thấp giọng nói.
“Nếu đã là yêu cầu quá đáng thì ngươi cũng đừng nói nữa.”
“……………” TMD, kẻ này vì sao không theo sáo lộ ra bài a! Hắn ta không phải nên nói là : Không sao, ngươi cứ nói thử đi. Sau đó, hắn sẽ khóc lóc tố khổ một phen, khiến hắn ta cảm động mà đồng ý hay sao?
Nhìn thấy Huyết Minh bị làm ngốc, nhất thời sững sốt không kịp phản ứng. Tiếu Thương Thiên liền ác thú vị mà nhếch môi, trong giọng nói cũng ẩn chứa ý cười :”Bổn vương đùa ngươi thôi. Mắt thấy ngươi có tính tự giác như vậy, biết rõ yêu cầu của mình là quá phận. Thế liền nói ra xem, xem thử yêu cầu này quá phận đến mức nào?”
[ Độ sảng của Quỷ vương +100.]
“………………” Hỗn đản, lão tử là trò đùa của ngươi sao?
“Kỳ thực, dân nữ đến đây là vì muốn chuộc ra muội muội của mình. Nàng ấy bởi vì nghịch ngợm, trẻ người non dạ chọc phải tai họa, nên mới bị người lừa bán vào Vương cung. Phụ mẫu của dân nữ đã vì việc này mà đau khổ rất lâu, ngay cả cơm cũng không ăn. Cho nên…”
“Cho nên ngươi mới chuẩn bị xin ta thả muội muội của ngươi ra, đúng không?” Tiếu Thương Thiên mất kiên nhẫn cắt ngang, phản phất không ăn bộ dạng yếu đuối, đáng thương này của Huyết Minh. Đồng thời, lại tùy tiện phất tay :”Chuyện nhỏ mà thôi, bổn vương thành toàn ngươi. Theo bổn vương đến nhà giam một chuyến.”
What? Dễ nói chuyện như vậy?
Một bản tấu sớ ‘bán thảm’ của Huyết Minh vẫn chưa kịp nói ra, liền đã bị sự quyết đoán của Tiếu Thương Thiên làm cho nén ngược trở về. Mức độ đơn giản của sự việc thậm chí khiến hắn cảm thấy có phần không chân thật.
Chỉ là theo tư thế đến xem, Tiếu Thương Thiên giống như cũng không có lừa hắn. Bởi vì lúc này, hắn ta đã đứng dậy, khi phát hiện Huyết Minh vẫn không hề di động, hắn ta liền ngoảnh mặt nói :”Còn không mau theo sau? Ở đó ngốc cái gì?”
“Dân nữ là bị kinh hỉ đến choáng váng, mong Vương thượng thứ tội.” Vội vã dập đầu tạ ơn, Huyết Minh liền nâng vạt áo đuổi theo Tiếu Thương Thiên.
“Sau này đừng tự xưng dân nữ nữa. Bổn vương nghe đến tai đều sắp mọc kén rồi.”
Mặc dù không hiểu Tiếu Thương Thiên lại phát cái bệnh gì, nhưng Huyết Minh vẫn kính cẩn đáp :”Liễu Tình đã hiểu.”
[ Độ sảng của Quỷ vương +1.]
—————————
Khác biệt với tưởng tượng của Huyết Minh, ngục giam trong Vương cung lại vô cùng sáng sủa, sạch sẽ. Vừa đi, Huyết Minh cũng vừa thử quan sát phòng giam hai bên đường, xem thử xem có tìm được vị ‘cố nhân’ kia của mình hay không.
Nhưng làm hắn hụt hẫng chính là, tù phạm bên trong ngục giam lại đặc biệt ít, chỉ có không đến mười người. Mà trong những người này, không ai có thể khiến nhiệm vụ của hắn xảy ra ba động cả, chứng tỏ bọn họ đều không phải ‘cố nhân’.
“Thả ta ra ngoài…Ta biết sai rồi…”
“Khặc khặc…mỹ nữ…”
“……………………”
Nhìn thấy quản ngục dẫn theo Tiếu Thương Thiên và Huyết Minh đi tới. Những tù nhân này lập tức liền bạo loạn, gào thét chụp lấy song sắt. Không ngoài dự liệu nhận lấy từng trận đòn roi :”Yên lặng hết cho ta!”
Tiếu Thương Thiên bình tĩnh làm ngơ hết thảy, đến tận khi đưa Huyết Minh tới tận cùng của ngục giam, hắn mới quay đầu. Ý bảo đây đã là chỗ cuối cùng rồi, hắn có tìm được muội muội của mình hay chưa.
Lúc này, Huyết Minh cũng nghiêng người nhìn quanh, giống như muốn thông qua âm thanh tìm tới muội muội. Trên thực tế lại đang dùng mắt tìm kiếm thân ảnh của Liễu Ninh Anh. Rất nhanh, ở trong một gian phòng giam bên phải, hắn liền tìm được nàng ta :”Ninh Anh, Ninh Anh, muội có ở đây hay không?”
Liễu Ninh Anh lúc này đang bị nhốt chung với một đám nữ tử khác, y phục, đầu tóc dơ bẩn không thôi. Lúc vừa mới tỉnh dậy, nàng đã thử náo loạn qua, nhưng sau khi bị cai ngục đánh cho một trận, cả người đau nhức, nàng rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn lại. Sợ hãi co ro trong góc, khóc lóc đợi người tới cứu mình.
Một khắc nghe thấy có người gọi tên bản thân, Liễu Ninh Anh ngay lập tức liền ngẩng đầu. Khi nhìn thấy trang dung của Huyết Minh, nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó, không khống chế được mà nhào về phía song cửa :”Ta ở đây. Tiểu s…”
“Muội muội, thì ra muội ở đây a. A cha, a nương rất lo lắng cho ngươi, ô ô…ta cứ tưởng là sẽ không gặp được ngươi nữa.” Mắt thấy Liễu Ninh Anh sắp hô lên ‘Tiểu sư thúc’ mấy chữ này. Huyết Minh liền nhanh chóng òa khóc, cắt ngang lời nàng. Đi đến bên khung cửa, len lén hướng nàng nháy mắt.
Liễu Ninh Anh đầu tiên là bị lời nói của Huyết Minh làm phát ngốc. Nhưng khi nhìn thấy ám hiệu của hắn, nàng mới chợt phản ứng lại, thuận theo :”T…tỷ tỷ, mau cứu ta ra ngoài đi a. Nơi này có rất nhiều gián, ta rất sợ…”
“Vương thượng…ngài xem…có thể hay không thả muội muội của ta ra?” Huyết Minh một mặt nước mắt, khó xử nhìn qua Tiếu Thương Thiên.
Tiếu Thương Thiên vô cùng hào phóng phất tay, phân phó cho tên quản ngục :”Đem vị cô nương này thả ra. Lại tìm một cỗ xe ngựa đem nàng đưa khỏi Vương cung. Nhớ kỹ, phải lấy lễ khách quý đến đối đãi có biết hay không? Nếu nàng bị mất một sợi tóc, bổn vương tìm ngươi tính sổ.”
“Vâng, Vương thượng.” Da đầu run lên, quản ngục liền lập tức đi lên mở cửa. Giống nâng tổ tông một dạng, đem Liễu Ninh Anh thả ra.
“Cô nương, thỉnh đi theo ta.”
Được thả ra ngoài, Liễu Ninh Anh liền kinh hỉ đến phát khóc. Thậm chí, ngay cả Huyết Minh, Tiếu Thương Thiên cũng bị nàng cấp quên. Khoảng thời gian trong ngục này, đã đem nàng hành hạ đến muốn hỏng mất. Bây giờ nàng chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, trở về Vạn Kiếm tông.
Cho nên, nghe thấy quản ngục đạo, nàng liền không chút do dự đáp ứng, bước theo gã rời đi. Đầu óc bơ phờ, tan rã.
Nhìn thấy Liễu Ninh Anh không nói một lời liền đi, ánh mắt Huyết Minh liền lạnh lùng, phê bình kín đáo ở trong lòng. Nếu không phải tiện tay, thì hắn mới chả thèm cứu cái heo đồng đội ngu xuẩn như nàng ta đâu.
Đồng thời, lại triều Tiếu Thương Thiên thi lễ :”Đa tạ Vương thượng. Xá muội không hiểu chuyện, mong Vương thượng thứ tội. Nếu không còn chuyện gì nữa, Liễu Tình cũng xin cùng muội muội cáo lui trước.”
Huyết Minh đã quyết định trước rời khỏi Vương cung. Đợi đến khi ra ngoài lại tìm phương pháp giải quyết khác, suy nghĩ kỹ càng một phen.
Nhưng là, trăm triệu khiến Huyết Minh không ngờ tới chính là, Tiếu Thương Thiên cư nhiên lại nửa cười nửa không nhìn xem hắn, nghi vấn :”Đi? Đi đâu a?”
“Bẩm Vương thượng, đương nhiên là rời khỏi Vương cung rồi.” Nhìn thế nào cũng thấy nụ cười của hắn ta không có hảo ý. Huyết Minh không khỏi gượng cười đáp.
Chỉ là, Tiếu Thương Thiên giống như lại không để bụng cảm xúc của hắn. Hắn ta cứ thế khoanh tay, tựa vào tường, câu môi :”Bổn vương đáp ứng thả muội muội ngươi ra. Nhưng giống như cũng chưa từng nói sẽ cho ngươi đi a?”
“Muội muội của ngươi – có thể rời khỏi đây. Về phần ngươi…Vẫn là ngoan ngoãn ở lại Vương cung đi.”
[ Độ sảng của Quỷ vương +500.]