Lúc này, Huyết Minh mới biết bản thân bị Tiếu Thương Thiên dùng tư duy sáo lộ đến trêu đùa. Nhưng là, hắn cũng không có thẹn quá hóa giận, bởi vì người không phải là thần, dù là thần cũng vẫn sẽ có tầm nhìn hạn chế. Có một phương diện nào đó trong vô số mặt mà bản thân không tính toán hoặc ngờ tới được.
“Vậy thì…Vương thượng có thể hay không để Liễu Tình rời Vương cung về nhà một chuyến để gặp phụ mẫu a? Liễu Tình ngay lập tức liền sẽ quay về.” Huyết Minh thấp giọng khuyên nhủ, đồng thời cũng hạ xuống tư thái, dùng lòng hiếu thảo đến đả động Tiếu Thương Thiên.
Chỉ là, một chiêu này của Huyết Minh căn bản chính là va phải đá. Đừng nói là dao động, Tiếu Thương Thiên ngay cả mi mắt cũng chẳng thèm nháy :”Phụ mẫu của ngươi ở đâu, bổn vương có thể giúp ngươi đem lão nhân gia hai người đón vào Vương cung.”
[ Độ sảng của Quỷ vương +1.]
“Liễu Tình…không dám làm phiền Vương thượng.” Nghe thấy Tiếu Thương Thiên muốn đón phụ mẫu của mình, Huyết Minh liền ra vẻ khiêm nhượng từ chối. Nhưng trong lòng đã sớm ồn ào lật trời.
Phụ mẫu của nguyên chủ đều đã vùi vào trong ba tất đất rồi a. Ngươi có giỏi thì đi đem bọn họ đào lên đi.
Tiếu Thương Thiên giống như cũng không ngại Huyết Minh khéo léo chối từ. Hắn chỉ cười, đạm nhiên :”Làm sao lại phiền được chứ? Đừng nói là phụ mẫu, dù có là 18 đời tổ tiên nhà ngươi, bổn vương vẫn sẽ nuôi nổi a.”
[ Độ sảng của Quỷ vương +2.]
“Phụ mẫu Liễu Tình chỉ là nhục thể phàm nhân, đã sớm suy yếu không chịu đựng nổi giày vò. Liễu Tình sợ…khi gặp được Vương thượng, bọn họ sẽ ‘kích động quá mức’…” Đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, ý tứ của Huyết Minh chính là : Phụ mẫu ta không chịu nổi tôn đại phật như ngươi, ngươi có thể để ta trở về được rồi.
Thế nhưng, Huyết Minh giống như đã xem nhẹ sự bá đạo của Tiếu Thương Thiên. Tiếu dung không đổi, hắn bỗng dưng lại nghiêng người, hướng Huyết Minh đè ép tới, ngoài cười, nhưng giọng nói lại lộ ra một tia cảnh cáo :”Liễu Tình giống như rất không muốn ở lại Vương cung của bổn vương a.”
[ Độ sảng của Quỷ vương -5000.]
Đối với loại người dầu muối không ăn, cương nhu không chịu, lại không theo lẽ thường ra bài như Tiếu Thương Thiên. Huyết Minh nhất thời cũng không tìm ra được phương pháp xử lý. Cho nên, chỉ có thể nhượng bộ thỏa hiệp :”Làm sao có thể? Được hầu hạ Vương thượng, đó là phước đức tám đời của Liễu Tình.”
[ Độ sảng của Quỷ vương +1.]
“Vậy thì tốt, ngọ thiện nhớ ôm tỳ bà đến thiên điện gặp bổn vương.” Tiếu dung của Tiếu Thương Thiên thoạt nhìn vô cùng hả hê, đắc chí, khiến Huyết Minh có xúc động đem hắn đánh đến răng rơi đầy đất.
Nhưng chung quy, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Bởi vì lúc này, Tiếu Thương Thiên đột nhiên lại đưa tay vỗ vai hắn một cái, sâu kín nói :”Bổn vương coi trọng ngươi.”
Sau đó, liền tiêu sái sửa cổ áo rời đi.
“………………” Ngươi nói ‘coi trọng’ là ‘coi trọng’ kiểu nào a! Uê! Nói cho rõ rồi hẳng đi. Lão tử sợ hãi…
( Coi trọng ( nghĩa 1 ) : Tín nhiệm, tin tưởng, giao cho trọng trách,…
Coi trọng ( nghĩa 2 ) : Kiểu như thích, nhìn trúng,…)
[ Độ sảng của Quỷ vương +1000.]
“???????” Mụ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ta là ai, đây là đâu?
—————————
Một lát sau, Lưu lão liền xuất hiện, đem Huyết Minh đưa đến chỗ ở mà Tiếu Thương Thiên ban cho.
Chỗ tiểu viện này cách rất gần thiên điện của Tiếu Thương Thiên. Trang trí vô cùng đơn sơ. Đương nhiên, ‘đơn sơ’ ở đây là so sánh với thiên điện. Chứ trên thực tế, bốn phía vẫn là nồng nặc mùi tiền, sa sỉ không chịu nổi.
Nương nhờ Lưu lão, Huyết Minh cũng đối với Vương cung hiểu rõ thêm vài phần.
Tiếu Thương Thiên là đệ tử chân truyền của Quỷ thần Lăng Phàm, ân, cũng chính là tên tâm thần hôm trước hắn gặp phải. Thân làm một trong ngũ đại Quỷ vương, Tiếu Thương Thiên được Lăng Phàm trao cho quyền kiểm soát Quỷ vực.
Cách đây mấy tháng, Tiếu Thương Thiên bỗng dưng lại hạ xuống Thương Lang đại lục, đem tất cả yêu thú trong Mê Vụ Sơn đều trảm sát. Sau đó, lại dùng thần thông mang cả tòa Vấn Quỷ thành từ Thượng phàm thiên chuyển xuống phàm giới. Nghe nói là vì tìm kiếm một vật gì đó rất quan trọng.
Theo Lưu lão giảng giải, thì Tiếu Thương Thiên là một người rất chung tình. Làm một vị Vương, nhưng mấy mươi vạn năm qua, hắn chỉ cưới duy nhất ba vị thê thiếp.
Vương hậu, tương đương với chính cung nương nương, là người được Tiếu Thương Thiên cưới về từ lúc mới chấp chưởng Quỷ vực. Nghe nói, nữ tử này mặc dù xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là thứ nữ trong một cái tam lưu thế lực mà thôi.
Ấy vậy mà, Tiếu Thương Thiên lại bất chấp tất cả đem nàng cưới về. Thậm chí còn vì đó mà cứu giúp gia tộc của nàng, diệt đi một tòa Thánh địa. Độc sủng mình nàng trong suốt bảy, tám vạn năm.
Chỉ là, cách đây khoảng hai vạn năm trước. Không biết Vương hậu đã phạm phải lỗi lầm gì, mà lại khiến Tiếu Thương Thiên phẫn nộ phất tay áo rời đi. Từ đó về sau liền không hề bước vào viện của nàng dù chỉ là nửa bước. Ngay cả mặt cũng không muốn gặp.
Sau đó, Tiếu Thương Thiên lại nạp thêm một vị Vương phi, chức vị tương đương với bình thê trong những gia đình bình thường. Nữ nhân này là Thần nữ trong một cái Thánh địa, dung mạo thượng thừa, tính cách hào sảng, cổ linh tinh quái, rất chọc người thích. Không ngoài dự liệu, Tiếu Thương Thiên cũng rất sủng ái nàng. Có thể nói là phong quang vô hạn.
Nhưng không ngờ rằng, mọi thứ lại như phù dung sớm nở tối tàn. Chưa tới ba năm, nữ tử này liền chết.
Khi nói đến chữ ‘chết’, Huyết Minh phát hiện, sắc mặt của Lưu lão hơi có phần kỳ quái. Giống như nghĩ tới chuyện không tốt đẹp gì đó. Cố ý lảng tránh, không nói rõ thêm về cái chết của vị Vương phi đoản mệnh kia.
Về phần nữ tử hôm trước Huyết Minh nhìn thấy ở thiên điện. Nàng ta chính là tân hoan của Tiếu Thương Thiên, giữ chức Thứ phi, tương đương với quý thiếp trong gia đình ở phàm tục.
( Trong hậu viện của các gia đình danh môn thế gia, thì nữ quyến thường được chia làm Thông phòng – Thiếp – Quý thiếp – Bình thê – Chính thê.)
Huyết Minh vốn còn định hỏi thăm Lưu lão xem trong Vương cung còn có nơi nào khác giam giữ tù phạm hay không. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là không hỏi ra miệng.
Bởi vì nếu đây là thông tin cơ mật, Lưu lão khẳng định cũng sẽ không nói cho hắn biết. Hơn nữa, thậm chí còn sẽ nghi ngờ hắn tâm tư không thuần mà đem việc này báo lại cho Tiếu Thương Thiên. Đến lúc đó, e rằng hắn không chỉ trộm gà không được, mà còn mất đi nắm thóc.
**Có ai đoán được Vương phi vì sao mà chết không nhỉ? Nói chung thì bà chị này cũng số nhọ, cho nên đến lúc chết đều không biết được vì sao mình chết. Tử trạng thê thảm không chịu nổi. (。ŏ_ŏ)