Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 461: Thiên Ngoại Tà Ma.



Vô Thừa Ngạo một đường chạy thẳng đến chủ điện của Ôn Bác. Gã muốn đem hết thảy những thứ mà bản thân vừa nghe được báo cho bọn họ biết, để vạch trần chân diện mục của Từ Huyết Minh luôn ra vẻ cao thượng, sói đội lốt cừu kia.

“Đứng lại, ngươi là người phương nào, không được tùy ý xông vào nơi đây.” Thấy Vô Thừa Ngạo chạy nhanh tới, y phục trên người cũng chỉ sánh ngang ngoại môn đệ tử. Hai tên thủ vệ đệ tử liền không chút nể mặt răn dạy.

Không quản được nhiều như vậy, lo sợ bị đuổi kịp, Vô Thừa Ngạo chỉ có thể khom lưng giải bày :”Mong hai vị sư huynh giúp đỡ, vào thông báo cho Vãn Kiếm chân nhân một tiếng. Nói là đệ tử Vạn Kiếm tông – Vô Thừa Ngạo có chuyện trọng đại muốn bẩm báo.”

Hai tên thủ vệ đệ tử đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết ứng đối ra sao. Rốt cuộc, một tên trong đó vẫn là không nhịn được cắn răng đi vào bẩm báo, tránh gây ra sơ sót gì.

Không lâu sau, Ôn Bác liền bước ra. Một khắc nhìn thấy Vô Thừa Ngạo, hắn liền nhíu mày, trong đầu có chút ấn tượng. Kẻ này giống như chính là kẻ đã xuất khẩu cuồng ngôn với Hàn Vĩ tiên tôn ở Mê Vụ Sơn, bị nàng giáng làm ngoại môn đệ tử.

Nhớ được thân phận của hắn, biểu tình Ôn Bác liền lãnh đạm hơn mấy phần. Loại người không có thực lực, không có trí thông minh, lại còn hay ganh ghét, nhiều lời như gã, chính là loại người bình sinh hắn ghét nhất.

Hiện tại, hắn vẫn còn đang đau đầu chuyện của Trác Thiên Hạo. Nếu kẻ này dám đến làm phiền hắn, mà không thể nói ra ‘đại sự’ được hắn thừa nhận, hắn cũng không ngại trực tiếp đem gã đuổi về Vạn Kiếm tông!

“Vãn bối Vô Thừa Ngạo tham kiến chân nhân.” Thấy Ôn Bác xuất hiện, Vô Thừa Ngạo trước hết bái chào, sau đó mới gấp không chờ được nói hết mọi chuyện.

“Bẩm chân nhân, ta có một kiện đại sự muốn nói cho ngài. Đó chính là ta đã biết được thân phận của Từ Huyết Minh, hắn ta căn bản không phải nhân tộc, mà là yêu nhân đến từ thế giới bên ngoài!”

Lời này của Vô Thừa Ngạo xác thực là nâng lên không nhỏ sóng gió. Không riêng gì Ôn Bác, mà hai tên thủ vệ đệ tử cũng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, không thể tin được gã thế mà lại nói ra lời như vậy.

Ôn Bác cau chặt mi tâm, đầu tiên là có phần không tin. Nhưng nhìn vẻ mặt chân thật không chút giả dối của gã, hắn vẫn là hỏi lại :”Ngươi có biết bản thân mình đang nói cái gì không? Nếu điều này là giả…”

“Bẩm chân nhân, là vãn bối chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được Từ Huyết Minh đối thoại với Viêm Lăng, không có khả năng nhầm lẫn.” Vô Thừa Ngạo cũng xem như là chưa ngu đến hết thuốc chữa. Gã không nói là bản thân nghe Viêm Lăng nói với Vô Liên Triệt, mà là đem nồi úp lên người Huyết Minh.

Chân mày cau lại càng sâu, vốn dĩ đã từng nghi ngờ Huyết Minh qua, cho nên, Ôn Bác rất dễ dàng liền hơi tin tưởng lời Vô Thừa Ngạo nói. Hắn hơi rũ mi, phất tay hạ lệnh cho tên đệ tử đứng trước cửa kia :”Ngươi đi triệu tập mọi người trong tông tới quảng trường. Lại cho người tới mời Từ tiểu hữu tới đây.”

Vừa từ bên ngoài chạy đến, vừa vặn nhìn thấy một màn này, Vô Liên Triệt chỉ có thể tạm tránh mặt. Nhưng tâm tình đã sớm nặng nề.

Vị đệ đệ này của hắn, giống như lại chọc phải phiền toái nữa rồi, thật sự là không bớt lo được.

—————————

Một khắc sau, trên quảng trường liền tụ tập trên ngàn người, bao gồm cao tầng của Minh Nhật tông và những tử đệ của các thế gia, danh môn khác đến cầu đạo.

Nhìn loại trận thế này, đám người nhất thời cũng không dò rõ được ý đồ chân chính của Ôn Bác, chỉ có thể đoán mò.

Lúc này, đợi khi mọi người đều đến gần đông đủ, Ôn Bác mới khoan thai tới chậm, đi đến trên đài cao. Mà theo sau hắn, cũng chính là Vô Thừa Ngạo!

Lần đầu tiên bị vạn chúng chú mục như vậy, Vô Thừa Ngạo cũng có chút hoảng sợ, nhưng vẫn cố ưỡn thẳng sống lưng. Đợi khi Ôn Bác ngồi xuống liền tiến tới đứng bên cạnh hắn.

Không lâu sau, Huyết Minh cũng được tên đệ tử kia dẫn tới. Vẫn là bạch y phiêu dật, vẫn là vải che mắt màu trắng. Lúc đi ngang qua chỗ Âu Dương Thụy, hắn ta liền hơi thấp giọng hỏi hắn :”Huyết Minh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ta cũng không biết nữa.” Huyết Minh bất động thanh sắc lắc đầu, theo chân đệ tử dẫn đường từng bước một đạp lên bậc thang, đi thẳng lên đài cao, đứng trước mặt Ôn Bác.

Lúc này, thấy thời gian, ‘bị cáo’ đều đã đến đủ. Ôn Bác cũng không tiếp tục trì hoãn nữa, mà là phất tay, phân phó một tên trưởng lão bên cạnh mình đi làm gì đó. Bản thân lại nghiêm giọng, hỏi Huyết Minh :”Từ tiểu hữu, liệu ngươi có biết, hôm nay ta gọi ngươi đến đây là có chuyện gì hay không?”

“Vãn bối không rõ.” Huyết Minh lập tức đáp lời, thân ảnh vẫn vững chắc như tùng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có khí chất của thiên chi kiêu tử.

Biết rõ Huyết Minh sẽ nói như vậy, Ôn Bác liền chậm rãi nói, âm thanh dễ dàng truyền đến tai từng người một ở đây :”Có một vị sư điệt bẩm báo với ta, nói là nhìn thấy ngươi cấu kết với yêu nhân ma tộc – đương nhiệm Ma thần Viêm Lăng.”

“Hắn còn từ đó nghe được tin tức ngươi không phải là nhân tộc, mà là tà ma đến từ thế giới khác.”

Ôn Bác vừa dứt lời, bên dưới liền xôn xao một mảnh. Đám người không thể tin được mà nhìn về phía Huyết Minh, có nghi kị, nhưng càng nhiều hơn là tin tưởng sùng kính. Bởi vì hơn tám thành đệ tử ở đây đều là ‘fan não tàn’ của Huyết Minh, làm sao lại có thể vì hai ba câu như vậy mà nghi ngờ hắn được?

“Thiên ngoại tà ma? Cấu kết ma tộc? Đây rõ ràng là cố ý vu oan, đều là lời nói vô căn cứ!” Huyết Minh ngay tức khắc liền phản bác.

Dự đoán trước kết quả này, Ôn Bác cũng đã sớm nghĩ ra phương pháp ứng đối. Ngay tức khắc liền trầm giọng, tựa như đang trấn an Huyết Minh :”Từ tiểu hữu đừng gấp. Ta đương nhiên sẽ không vì đôi ba câu nói mà định tội ngươi.”

“Việc gì cũng phải giảng đến chứng cứ! Cho nên, còn phải nhờ Từ tiểu hữu đến chứng minh trong sạch của mình, để ta còn trả lại công đạo cho ngươi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.