“Thù?” Vô Liên Triệt nhíu mày, hỏi lại :”Hai người các ngươi có thù gì chứ?”
Giống như nhớ tới chuyện không vui gì, Huyết Minh liền cười gằn. Mặc dù ngữ điệu bình tĩnh, nhưng hàn khí lại thấu xương :”Từ Huyết Minh hại chết mẫu thân cùng muội muội kết nghĩa của ta, sự ‘thánh nhân’ của hắn hại ta luân lạc nửa đời người, chịu đủ đau khổ của thế gian. Ngươi nói xem, đây có tính là thù hay không?”
[……………..] Ký chủ hiếm khi lại nói được lời thật lòng a. ‘Từ Huyết Minh’ ở vị diện thứ 1 xác thực là đã hại ký chủ thảm rồi.
Vô Liên Triệt bất động thanh sắc cau lại mi tâm. Mặc dù đã có chút xíu tin tưởng lời nói của hắn, nhưng vẫn mang theo phòng bị hỏi :”Kia…ngươi biết được bao nhiêu thứ về Từ Huyết Minh?”
“Ha ha, ngươi không cần cố tình dò xét ta làm gì, thứ ta biết, còn nhiều hơn những gì ngươi tưởng a. Có phải ngươi rất nghi hoặc, tại sao kiếp trước của ngươi lại chưa từng biết tới sự tồn tại của ta cũng như Từ Huyết Minh hay không? Thiên Phạt Tà vương.”
Bốn chữ cuối cùng Huyết Minh nói ra, tựa như nhấn ở trong tâm Vô Liên Triệt, khiến hắn không khỏi ngây ra, đầu óc cứng ngắc tại nguyên trạng :”Ngươi, làm sao ngươi…”
“Thiên Phạt Tà vương, đừng nói với ta một người thông minh như ngươi lại tự cao tự đại tới mức cho rằng khắp thế gian chỉ có một mình ngươi là được số mệnh ưu ái, là khí vận sủng nhi đi a.”
Lời châm chọc của Huyết Minh, tựa như một thao nước đá hất lên người Vô Liên Triệt, khiến hắn kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Huyết Minh nói đúng, một người đã sống hai đời, kinh lịch đủ loại chém giết như hắn, cư nhiên lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Tự cho mình là đúng, tự cao tự đại… Loại sai lầm này nếu kéo dài, sớm muộn gì sẽ khiến hắn lâm vào vạn kiếp bất phục!
“Những lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?” Lúc này, Vô Liên Triệt cũng đã không còn cách nào ra vẻ vân đạm phong khinh, bình tâm như trước nữa. Có phần gấp rút hối thúc.
Thấy Vô Liên Triệt đã bắt đầu giẫm vào cái bẫy mình bày ra, Huyết Minh mới cợt nhã cười lạnh, một lần nữa đi trở về, ngồi ở trước mặt hắn :”Cũng không phải là tình báo kiếp trước của ngươi sai lệch. Thật ra là do ta và Từ Huyết Minh đều không phải là người của thế giới này.”
“Ta và hắn, đều là người từ thế giới khác đi tới.” Huyết Minh nhếch môi nói, thần thần bí bí cười :”Nói cho ngươi biết một bí mật. Cái tên Từ Huyết Minh đó kỳ thực là một người điên. Nếu ngươi biết được lúc ở thế giới kia hắn đã từng làm ra việc gì, thì ngươi khẳng định sẽ không còn cảm thấy hắn là tiên thần giáng thế nữa…”
“Hắn đã từng làm việc gì?” Sự hiếu kỳ bị nhấc lên, Vô Liên Triệt liền hỏi. Rất có hứng thú với thù hận của hai người bọn họ. Bởi vì hắn hiểu rõ cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
“Diệt thế…có tính là đại sự hay không?”
Nghe được đáp án, ánh mắt Vô Liên Triệt liền khẽ co vào. Nhưng đối diện với điệu bộ âm dương quái khí, hận đến nghiến răng nghiến lợi của đối phương. Hắn cũng không có lý do nghi ngờ.
“Nói vậy, ngươi muốn làm cách nào để lật đổ được hắn ta?” So với những chuyện khác, đây mới là chuyện mà Vô Liên Triệt quan tâm nhất.
Lúc này, Huyết Minh giống như mới bị hắn đánh thức, tạm gác ‘cừu hận’ sang một bên. Cười nói :”Ta đã tìm tới ngươi, thì đương nhiên là đã có cách áp đảo hắn ta rồi.”
“Hắn xác thực là bóng ma trong lòng ta. Nhưng đồng dạng, ở trên thế gian này, ta cũng là người hiểu rõ hắn ta nhất, bao gồm thân thế, tính cách,…” Ngón trỏ gõ nhẹ trên bàn theo nhịp, Huyết Minh liền hơi nghiêng người về trước nói :”Hoặc tỷ như việc, hắn ta không phải là nhân tộc.”
‘Leng keng’ Âm thanh chuông gió bị va trúng, phát lên tiếng vang thanh thoát.
Huyết Minh vừa dứt lời, ngay khi Vô Liên Triệt định đáp lại thì khi nghe được âm thanh này, sắc mặt cả hai không khỏi biến đổi. Ngay tức khắc liền nhìn ra ngoài, Vô Liên Triệt quát lớn, lập tức xông tới mở cửa :”Kẻ nào?!!”
‘Cạch’ cửa vừa mở ra, Vô Liên Triệt liền nhìn quanh. Ánh vào đáy mắt chính là bóng lưng hoảng loạn chạy vội của một thiếu niên. Mà bóng lưng này, lại khiến Vô Liên Triệt cảm thấy quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa.
Không tốt!
Thầm kêu không xong, Vô Liên Triệt chỉ có thể lạnh giọng nói với Huyết Minh. Ngay lập tức liền đuổi theo người đó :”Chuyện hợp tác để nói sau. Trước giữ hắn lại đã.”
Mặc dù muốn vạch trần thân phận của Huyết Minh, nhưng Vô Liên Triệt vốn là định tính toán kỹ càng hơn, rồi lại lợi dụng người khác đến chết thay, tới làm chim đầu đàn. Bản thân lại ở phía sau ngư ông đắc lợi.
Nhưng lúc này, sự xuất hiện của kẻ nghe lén đó sẽ phá hủy hết thảy mưu kế còn chưa kịp triển khai của hắn!
Nhìn bộ dáng gấp gáp, bất an của Vô Liên Triệt, dùng đầu gối để nghĩ, Huyết Minh cũng có thể đoán được kẻ nghe lén là ai. Vì vậy, hắn liền lấy ra ngọc bội truyền âm, thấp giọng ngợi khen :”Mộng Phạn, ngươi làm rất tốt. Hắn tới rất đúng lúc a.”
“Sau chuyện này rồi, ta sẽ trả tự do cho ngươi, để ngươi cao bay xa chạy.”
“Đa tạ chủ nhân.” Bên kia ngọc bội truyền tới âm thanh vui sướng của nữ nhân.
Gương mặt Huyết Minh cũng chậm rãi dâng lên tiếu ý. Sau khi đem ngọc bội bóp nát thành tro bụi, hắn mới cười nhạt thì thào :”Đến lúc đó, chủ nhân sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Để hai người các ngươi vĩnh viễn ở bên nhau.”